Phù Dao hoàng hậu - Quyển 6 - Chương 11: Cướp biển Duy Kinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 6 - Chương 11: Cướp biển Duy Kinh


Phù Phong, Phát Khương tháng 9 năm thứ 18, Mạnh Phù Dao bị trọng thương, hai mắt mất thị lực đang trên đường chạy trốn, đến khi loạng chà loạng choạng va vào đám hải tặc tình cờ đến Ngạc Hải Phù Phong, thì ở trong đất liền lại đang xảy ra biến cố lớn.

Lúc vương thành Thiêu Đương sắp bị công phá, tộc Tháp Nhĩ đột nhiên tấn công quân Phát Khương mãnh liệt, quân Phát Khương lập tức bị bao vây tứ phía.

Tiền tuyến xảy ra biến cố, chỉ huy ở hậu phương lại đột nhiên gặp chuyện, không biết vì sao trung khu chỉ huy trở nên hỗn loạn, cấp báo liên tục, nhưng triều đình Phát Khương lại không thể đưa ra kế sách tinh diệu như trước đó.

Quân Phát Khương do gặp phải tình thế khó khăn nên xảy ra chia rẽ, chủ tướng Phát Khương liền phái hai kẻ không rõ lai lịch là Tiểu Thất và Thiết Thành ra mặt hận, cả hai xông vào trận chiến khốc liệt và tỏ rõ dáng vẻ anh hùng bất khuất hiên ngang, đồng thời phản kháng lại mệnh lệnh bất hợp lý từ triều đình Phát Khương trong cơn giận dữ, mang theo niềm tin vào vị tướng mà mình phục tùng, chia thành tốp nhỏ cùng với đội quân của hai dân tộc đi vào rừng triển khai đánh du kích.

Tiểu Thất chưa nhận được mệnh lệnh của Chiến Bắc Dã, do đó khá hoang mang và mơ hồ về những việc phải làm, tuy nhiên hắn vẫn trung thành tiếp tục thực hiện theo chỉ thị ban đầu.

Về phía Chiến Bạch Dã và Vân Ngấn, trước khi có biến họ đã rời khỏi Đại Phong thành đi tìm tung tích của người nào đó đã biến mất.

Biến cố xảy ra, loạn lạc nổi lên, tình thế thay đổi khôn lường, làm ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả ba dân tộc.

Đúng vào lúc đó, hoàng đế Vô Cực quốc băng hà, Thái tử lên kế vị.

“Giết sạch bọn chúng!”

Tiếng mệnh lệnh thét gào vang vọng khắp biển lớn, bốn bề bốc lên mùi hôi tanh của máu, mặt biển mang theo cả một lớp bong bóng bằng máu đang bị nước cuốn trôi.

Những tiếng “ùm ùm” không ngớt vang lên, đó là âm thanh của những thi thể bị ném xuống biển.

Một số thủy thủ biết võ công không cam tâm số phận bị sát hại liền rút dao xông lên, trên con thuyền hải tặc phía trước đột nhiên có một nam tử mặc áo gấm vút qua, tướng mạo vô cùng tuấn tú, tay còn giơ lên một điếu thuốc có mùi thơm thoang thoảng, các thủy thủ kia lập tức ngã xuống hàng loạt.

Những tên hải tặc thấy thế vỗ vào mạn thuyền tỏ ý đắc thắng, cười lớn: “Đồ ngu, hãy chết đi, các ngươi không biết đến thần hộ mệnh Trần công tử của đội quân Cá Mập bọn ta à?”

“Đúng là lấy trứng chọi đá!”

“Nói ra sẽ dọa chết ngươi mất, là cao đồ của Thập cường giả đấy!”

“Nếu muốn chết sớm thì hãy mau ra đây!”

“Rầm!”

Con thuyền đột nhiên bị đâm nghiêm trọng, suýt chút nữa là lật, thì ra bọn hải tặc bên kia đã không chịu nương tay, khiến cho chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé bị đâm thủng, làm nước tràn vào, xem chừng sắp chìm trong chốc lát.

Tiểu Hổ đứng chắn đằng trước Mạnh Phù Dao định cản mũi tên đang bay tới, căng thẳng đến mức suýt khóc: “Bọn chúng có cao thủ bảo vệ, chúng ta không thể nào chống đỡ nổi đâu, ngươi hãy chạy đi, mau lên…”

“Lấy hơi! Xông lên.” Mạnh Phù Dao gằn giọng.

Tiểu Hổ chợt ngây người ra.

“Kim tỏa quan xuyên hạ thước kiều, trùng lầu thập nhị hàng cung thất.”(*) Mạnh Phù Dao vỗ vào vai Tiểu Hổ. “Trọng tâm thả lỏng, mở rộng đan điền!”

(*) Có nghĩa là “đi xuống bên dưới cầu Hỉ Thước, nhiều lần qua lại mười hai cung”, là một câu khẩu quyết võ công của “Toàn Chân đại đạo ca” trong tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung.

Tiểu Hổ bị cú chạm nhẹ ấy làm cho kích động, bao nhiêu sức nóng dồn phía bụng tự nhiên thoát ra, cùng lúc những chiếc bóng người nghiêng nghiêng đột nhiên trượt dài.

Giọng nói lanh lảnh của Mạnh Phù Dao cất lên: “Nam tử không sợ chết! Hãy làm việc ngươi nên làm đi!”

Nam tử không sợ chết! Tiểu Hổ khí thế bừng bừng lao về phía trước đỡ lấy nhát dao đang lao về phía mình.

Sau đó, Tiểu Hổ đột nhiên chết lặng.

Tất cả những người chèo thuyền cũng ngây người ra.

Đám hải tặc đang điên cuồng vui sướng với việc lấy tính mạng con người làm niềm vui cũng phải sững sờ.

Tất cả cùng ngẩng đầu lên nhìn một thiếu niên áo quần ta tơi vụt qua như một tia sáng rạch ngang bầu trời, tốc độ đó không thê nào diễn tả được bằng lời. Người đã bay đi nhưng con ngươi dường như vẫn còn tồn tại ở đó như một cái bóng còn sót lại, hay như một ngôi sao xẹt báo hiệu động đất, sóng thần, thiên tai sắp sửa xảy ra.

Loại võ công này những người có mặt tại đó chưa từng nhìn thấy, sau này cũng khó có thể tưởng tượng ra. Tiểu Hổ cúi gằm, thực sự không thể hiểu nổi tại sao tên ngốc A Tam không biết võ công, đánh đấm như một mớ hỗn độn bỗng chốc lại biến thành một vị thần, chắc hẳn võ công mà thần hộ mệnh của đám hải tặc Cá Mập kia sở hữu cũng chính là loại võ công này.

Những thủy thủ trên thuyền há hốc mồm, đờ đẫn nhìn theo tên ngốc có đôi mắt hễ chớp là long trời lở đất kia. Đó chính là kẻ ăn mày thường xuyên bị người ta giễu cợt, hàng ngày vẫn ngủ trên rác rưởi và đồ ăn thừa. Không lẽ đây là mơ sao?

Còn đám hải tặc đứng như trời trồng ngước đầu lên nhìn vị thiếu niên in trên bóng trăng, toàn thân như được dát vàng toát lên vẻ đẹp lộng lẫy vô cùng, ánh mắt màu hồng nhạt vừa mạnh mẽ vừa uy nghiêm, xem chừng không phải người phàm.

Cuồng phong gào thét, thiếu niên đứng trong gió giơ tay áo lên hành động như một chú chim đang vẫy cánh, thu vào sấm chớp, mây mù sau đó trút lên cột buồm của bọn hải tặc, rồi đá vào cánh buồm to lớn kiên cố có vẽ một con cá mập hung dữ, tạo thành một lỗ thủng lớn trên đó.

Đám hải tặc trở nên ầm ĩ. Con dấu trên cánh buồm giống như lá cờ của chúng vậy, còn Mạnh Phù Dao chính là một sự sỉ nhục to lớn nhất đối với bọn chúng, lập tức có kẻ cầm đao xông lên trông tư thế cũng có vẻ rất chuẩn.

Mạnh Phù Dao xem như không nhìn thấy, bình tĩnh hạ tay xuống và dẫm lên cột buồm như đi trên mặt đất bằng phẳng, nàng vẫn ngẩng cao đầu và nhìn về phương Bắc thở dài: “Ở nơi cao sẽ cảm thấy lạnh giá…”

“Rắc.”

Một chân nàng giẫm nát chuôi đao sắt mà Tiểu Hổ vừa phóng qua.

Nhấcc chân, nghiêng người, lại đạp xuống.

Giống như một mỹ nữ xuất hiện sau khi sấm chớp, mây mù giăng lối.

Đám hải tặc không biết vì sao thanh đao lúc nào cũng cầm chắc trên tay bây giờ lại nằm dưới chân của tên kia.

Tiểu Hổ liền trông thấy thanh đao bị vỡ ra thành nghìn mảnh, từng mảnh vỡ vẫn nằm trên bàn tay, ngay lập tức hắn nhận ra bản thân bỗng giống thanh đao lấp lánh ánh trăng bàng bạc kia, rồi lăn qua lăn lại, tư thế đó không ngờ lại có thể giống hệt với tuyệt kỹ “mạn thiên phi tuyết” hắn vừa mới thực hiện.

Tiểu Hổ đâm vào giữa đám người đang xông tới, tất cả lao vào nhau “rầm rầm” cùng những tiếng gào thét đinh tai.

Vô số mảnh vụn từ những thanh đao bay lên trắng xoa như những bông hoa tuyết trên biển, bay xuyên qua ánh trăng, hay như bay giữa bầu trời xanh tím biếc, hay như đắm chim giữa đại dương xanh ngắt mênh mông.

Tuyệt nhiên không có giọt máu nào rơi xuống.

Tất cả những thanh đao bị gãy tạo thành những góc tù có thể làm cho da thịt bầm tím, khiến cho huyệt đạo bị khống chế nhưng không xé rách bất cứ mảng da thịt nào trên cơ thể.

Đối diện những ánh mắt ngơ ngác chăm chăm nhìn về một phía, Mạnh Phù Dao phải thương đàn trách trời mà than thở: “Tại hạ sợ máu”.

Trong làn gió biển dường như có tiếng ai đang nói bằng giọng điệu rất chân thành: “Phù Dao, nàng có thể hết lòng dốc sức nhưng không được háo thắng mà tranh giành”.

Nhìn xem ai này! Tôi không hề làm hại ai, hãy tán dương tôi đi, tán dương tôi đi.

“Trần công tử, nguy to rồi!”, thủ lĩnh của đám hải tặc cuối cùng cũng nhận ra sự bất bại của người đó. Đáng ra ngày hôm nay hắn chỉ định đánh động nước trong thuyền, nhưng nhìn có vẻ thuyền đánh cá thu hoạch được kha khá nên tiện tay vơ vét một chút, không ngờ trên thuyền còn có một tên cao thủ rác rưởi như vậy, hắn thầm than trách xui xẻo song lại không quá lo sợ, chẳng phải còn có Trần công tử đây sao! Trước nay chẳng phải chưa từng xảy ra chuyện gì đó sao? Trần công tử có lần nào không giúp chúng ta giải quyết ổn thỏa chứ!

“Giúp ta giết chết hắn!”

Thủ lĩnh Cá Mập chỉ về phía có tiếng kêu hổn hển của Mạnh Phù Dao, hắn nhìn Trần công tử bằng ánh mắt khao khát, chờ đợi người này sẽ giống như ngày trước – ra tay giúp thuyền của bọn hải tặc trong giây phút nguy cấp, tóm gọn tên tiểu tử đang ở trước mắt, bất kể còn sống hay đã chết để cho bọn chúng trút giận, muốn cho tên tiểu tử nửa ngu nửa khùng kia phải cầu xin tha thứ dưới chân hắn và lấy đó làm vui sướng.

Vẻ mặt của nam tử đeo mặt nạ đồng có chút do dự, tay đè lên thanh kiếm, thủ lĩnh Cá Mập giục giã: “Xin hãy nhanh lên, tên tiểu tử này thật quá hung hăng nên rất cần ngài tận tay dạy dỗ!”

Mạnh Phù Dao ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn về hướng đó, cười nói: “Hả? Thần hộ mệnh? Thật là một tước vị hay ho, lại còn là đồ đệ của một trong Thập cường giả. Xin hỏi là vị cường giả nào vậy?”

Tên thủ lĩnh cá Mập đắc ý lạnh lùng cười, nói: “Ngươi cũng xứng đáng hỏi câu đó sao?”

Mạnh Phù Dao gật đầu tỏ ý tán thành: “Đúng vậy, hỏi ra thật phiền phức”. Nàng giậm một chân, thanh đao từ cách đó hơn ba trượng được giữ chắc trong tay của bọn hải tặc Cá Mập lập tức chuyển hướng bay về phía nàng, “Nói chuyện bằng đao đi!”

“Keng keng.”

Ánh sáng từ thanh đao xoay thành vòng tròn, tiếng gió rít mạnh, giữa không trung như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy thanh đao quay tròn, khiến những tên hải tặc xung quanh ngã nhào, thanh đao đã chia tách đám người giống như gió tách từng lớp sóng vậy.

Về phía Trần công tử bị ép đến bước đường cùng chỉ có thể nhon nhón chân bước đi, tay còn cầm một thanh kiếm dài, khói thuốc nhàn nhạt len vào giữa âm thanh vang dội như sạm chớp, cuộn tròn vào ánh sáng xanh của thanh đao, khung canh mờ mịt, sự thoáng đãng của trời đất bao la lập tức trở nên vẩn đục.

Xem chừng rất cẩn trọng, hắn dồn nén công phu. Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng sấm rất nhỏ, thoáng như đã từng quen, suy nghĩ đó xẹt ngang qua như một tia chớp nhưng sau đó nàng lại như không có chuyện gì.

Mạnh Phù Dao cười ha hả, nàng muốn thử xem võ nghệ của mình liệu đã bước lên một tầm cao mới chưa, ngày hôm nay nó đã mạnh đến mức độ nào rồi. Nàng nâng tay lên rồi lại dồn sức, ép xuống dưới, gió trời từ bốn phương bi nàng thu gọn trong lòng bàn tay, rồi giống như bị một cây kim trong suốt chọc thủng khiến cho nó lại bay cao.

“Keng.”

Cơn gió “đâm” trúng thanh đao dài sáng như làn nước mùa thu, ánh sáng từ muôn nơi được thu giữ không ngừng trượt dài về phía sau. Trần công tử như một ngọn cờ ngược gió không thể tự mình điều khiển, cứ lùi dần về sau, đôi ủng mài trên mặt sàn tàu tạo nên những vết xước dài và sâu.

Mạnh Phù Dao hạ thấp rồi vươn người ra phía trước, nam tử vươn người lăn về phía sau, cả hai lấy hết sức của mình chặn đường tên đang bay tới, chỉ đến khi nghe thấy tiếng “bịch” do nam tử đã va phải mạn thuyền thì chuỗi âm thanh kia mới tắt ngóm.

Dưới ánh ban mai đầu đông, một dòng máu trong miệng hắn phun ra.

Mạnh Phù Dao ghì chặt lên ngực đối phương nâng đầu dậy, dường như nàng không trông thấy khuôn mặt trắng bệch phía dưới đang nhìn mình trừng trừng, cũng không nghe thấy âm thanh kinh hãi vang lên xung quanh, cho nên lúc đó mói có thể thốt lên câu nói chất chứa suy tư: “Thập cường giả ư? Thập cường giả là gì vậy?”

Rất lâu, nhưng nàng cũng chẳng buồn thu tay lại và quay đầu rút lui. Nơi này giờ đây không còn sự hung hăng, càn quấy của bọn hải tặc Cá Mập nữa, thay vào đó là sự sợ hãi, trốn chạy. Tên thủ lĩnh tuyệt vọng nhìn chỗ dựa to lớn nhất của mình mọi khi đã bị Mạnh Phù Dao tung một đòn đánh bại, tuy vậy, hắn vẫn cố bám vào cây kiếm của mỉnh, tỏ ra mệnh mệnh: “Tới đây nào, tới đây, ta sẽ tự mình lĩnh hội nhà ngươi”.

Mạnh Phù Dao chỉ gẩy nhẹ ngón tay đã khiến hắn ta ngã xuống nước.

“Ai cũng sẽ làm cường đạo, hôm nay đến lượt ta”, Mạnh Phù Dao đứng trên thuyền, ưỡn ngực đón lấy ánh mặt trời, sau dó trầm mặc một hồi rồi lập tức nói như thể xung quanh không có ai: “Con thuyền này, bắt đầu từ bây giờ, sẽ là của ta”.

Mạnh Phù Dao cảm nhận bầu không khí yên lặng đến rợn người, nàng nghiêng đầu, cười rất thân mật: “Thêm ta vào hình như rất chật chội? Thực ra, ta cũng cảm thấy có các ngươi rất chật chội. Con người ta vô cùng dân chủ, các ngươi được lựa chọn, hoặc là sẽ xuống nước khiêu vũ cùng đàn cá mập, sau đó chạy thẳng vào dạ dày ấm nóng của chúng, hoặc là sẽ ở lại trên thuyền này và làm việc dưới sự chỉ đạo của ta, tự các ngươi hãy quyết định”.

Những tên hải tặc mặt đối mặt với Mạnh Phù Dao, một lúc sau đều ngay ngắn quỳ xuống. Suy cho cùng cũng la sự mạo hiểm, ngày hôm nay con dao nhỏ màu trắng đâm vào ngực một người, sau khi rút ra sẽ thành con dao màu đỏ, không khéo lần sau đổi lại con dao trắng cùa kẻ khác sẽ nhuộm đỏ bằng máu bản thân mình, đã vậy hà tất phải hao tốn trí lực cung phụng đồ đệ nào đó của mười vị cao nhân?

“Bái kiến lão đại!”

Manh Phù Dao cười vang, cảm thấy cuộc đời thật thần kỳ, bản thân bỗng chốc trờ thành người cầm đầu bọn hải tặc Cá Mập, không biết có cần xưng một tên hiệu khác hay không, tên là gì… sẽ là gì nhỉ… thuyền trưởng Jack(*) thì sao?

(*) Thuyền trưởng Jack Sparrow – nhân vật chinh trong phim “Cướp biển vùng Caribbe”.

“Hãy lại cả đây.” Nàng vẫy tay về phía những thủy thủ trên thuyền, tất cả đều vịn vào con thuyền sắp sửa chìm lần mò đến, đến giờ chúng vẫn không phản ứng lại trước sự thay đổi kinh thiên động địa của tên ngốc A Tam, sắc mặt bọn chúng lộ rõ vẻ sợ hãi thất thần nhưng vẫn không dám tiến đến, chúng sợ tên A Tam trước nay vẫn bị chúng bắt nạt giờ lại trở thành thần thánh, chỉ một cái bạt tai cũng khiến chúng bị đe dọa tính mạng.

Sau một hồi lâu giằng co, vẫn là Tiểu Hổ lặng lẽ thăm dò, kéo theo cả Mã lão gia. Mạnh Phù Dao chăm chú nhìn theo từng nhịp bước cẩn trọng của Tiểu Hổ trên tấm ván đi lên thuyền, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, khẽ vung tay áo, những tấm ván gãy kêu răng rắc.

Tiểu Hổ và Mã lão gia vùng vẫy dưới dòng nước gào thét ầm ĩ, Mạnh Phù Dao đạp một chân lên mạn thuyền, hét lớn: “Bay lên!”

Thế là Tiểu Hổ liền bay lên cao.

Tiểu Hổ trong cơn hoảng loạn vẫn ra sức túm chặt lấy Mã lão gia, nghe thấy câu “bay lên” trong đầu chợt hiện ra những câu vè của Mạnh Phù Dao, sau đó hắn lấy lại hơi, giây lát sau đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều trong khi vẫn phải kéo theo Mã lão gia, cả thân người bay lên rồi từ từ hạ xuống thuyền hải tặc.

Tiểu Hổ chăm chú nhìn từng cử động của mình, vẫn là thân hình lúc trước không hề mọc thêm đôi cánh, lại chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt với nụ cười trong sáng, cao quý, bỗng nhiên vành mắt đỏ lên.

Chưa từng ăn thịt lợn, cũng chưa từng trông thấy lợn chạy(*), Tiểu Hổ biết mình thật may mắn khi mà gặp được quý nhân phù trợ giúp khí huyết của hắn được vận hành lưu thông.

(*) Cách nói ví von việc con người có những việc dù chưa từng trải qua nhưng đã được nghe nói nên quen thuộc và có chút hiểu biết.

“Trên đời này có lẽ không phải mọi hành động tốt đều sẽ được báo đáp, cũng như không phải mọi tình cảm đều được đón nhận.” Mạnh Phù Dao khẽ cười, “Nhưng chỉ cần gặp được một lần đã coi như không sống uổng phí một đời”.

“… Phù Dao, gặp được nàng đúng là không uổng phí.”

Chao ôi, lại là kẻ khốn nào cứ lải nhải không ngớt bên tai nàng vậy? Trong cơn ảo giác, Mạnh Phù Dao xua tay đuổi con ruồi cứ vo ve không ngừng đó đi.

Những thủy thủ khi ấy mới nhút nhát bước lên thuyền, từng người đi thành vòng quanh Mạnh Phù Dao sau đó nép sang một bên.

“Thuyền của các ngươi nay đã không còn, ta sẽ bù lại cho các ngươi một con thuyền khác to hơn”, Mạnh Phù Dao chỉ về phía thuyền buôn đã chết sạch không còn một ai, “Quay về đó đi!”

Các thủy thủ rối rít cảm tạ Mạnh Phù Dao, nàng liếc nhìn những gương mặt trước thì ngạo mạn, giờ lại cung kính và mỉm cười, cũng chẳng thèm để ý, chỉ vẫy tay gọi Tiểu Hổ qua đó.

“Tiểu Hổ, hải tặc không phải là nghề chân chính có tiền đồ, ta sẽ không níu giữ ngươi ở lại nữa”, Mạnh Phù Dao vung tay ra hiệu hòm châu báu được bọn hải tặc mới cướp về tặng, “Ngươi hãy cầm về, sau đó lấy một người vợ tốt mà cùng chung sống”.

“Ta ở lại bên người… Thiếu niên trẻ tuổi này vô cùng kích động, không cầm châu báu mà chỉ giữ chặt tay của Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao nhìn xuống, rút tay ra, cười nói: “Làm hải tặc có gì tốt đâu cơ chứ? Huống hồ ta lại không phải… ngươi đi đi, đi đi…”

Nàng không trông thấy vành mắt đỏ lên của thiếu niên này đã chắp tay quay người đi, không một lần ngoảnh lại.Hoàng hôn trên biển xán lạn và huy hoàng, bóng đáng mảnh khảnh của Mạnh Phù Dao in trên nền hồng như máu, bỗng dưng xuất hiện không khí lạnh thấu da thịt, Tiểu Hổ ngước mắt trông lên, tưởng như nhìn thấy pho tượng thần trời và thần đất phưong xa mà mọi người vẫn thường thờ cúng, trong đầu chợt thoáng hiện lên một suy nghĩ mơ hồ.

Đó không phải ỉà tên ngốc A Tam, không phải là kẻ lang thang vẫn ngủ trên mái nhà và ăn cơm thừa, thậm chí cũng không phải là thủ lĩnh hải tặc hiện giờ mà là người thuộc về thế giới khác, một người cao quý bậc nhất sống ở một nơi như nơi này đúng là tựa như khoảng cách một trời một vực.

Gặp được A Tam là phúc phận lớn nhất cuộc đời này của hắn, hắn không nên khao khát quá nhiều.

Tiểu Hổ im lặng quỳ xuống, đập đầu thùm thụp mấy cái xuống sàn, sau đó rời đi.

Mạnh Phù Dao cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại.

Cuộc đời hợp – tan là lẽ thường, như trên biển bao la này mỗi người đều có những tuyến đường khác nhau, đứa trẻ gần gũi nhất đã đồng hành với nàng suốt mấy tháng nay, giờ cũng đến lúc để nó về với thế giới của mình.

Cả Đại lục Năm châu này, người ta đi và về giữa hai nơi chốn, có niềm vui giương buồm xuất phát, có sự vội vã thu hoạch thật nhiều để trở về, chỉ riêng nàng là người cứ đi mãi không quay trớ lại.

“Phù Dao, liệu có thứ gì có thể giữ nàng lại…”

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng ai hỏi nhỏ bên tai, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người ta đau lòng.

Nàng khẽ cười, dưới ánh chiều tà, nàng chạm tay lên chỗ trái tim mình.

Không… có…

Mạnh Phù Dao hô to: “Bắt đầu từ giây phút này chúng ta phải trở thành những hải tặc có dấu ấn, có bản sắc riêng, chúng ta không cướp bóc của người khác, chúng ta không giết hại người vô tội, chúng ta…”

Mọi người cùng đợi Mạnh Phù Dao nói câu “Chúng ta không làm hải tặc.”

“Chúng ta sẽ là những hải tặc “thu phí bảo kê”!’

Mọi người cùng bất lực nhìn nhau, “thu phí bảo kê” là ý gì?

“Cứ làm vậy đi.” – Mạnh Phù Dao không giải thích gì thêm – “Các ngươi chỉ cần phục tùng, còn ta không có nghĩa vụ phải giải thích thêm.”

Đúng là không có nghĩa vụ giải thích, sức mạnh thực sự chính là quyền được nói, đám hải tặc Cá Mập không nói gì, ánh mắt đổ dồn về Trần công tử, người vẫn yên lặng từ nãy đến giờ. Trước kia hắn ta đã có được sự cung phụng hết lòng bây giờ chẳng phải cũng nên vì đám hải tặc bị áp bức mà nói vài câu sao?

Nhung nam tử này vẫn không chịu hé răng nửa lời, cũng không dám đối diện với ánh mắt căm hận của đám hải tặc, còn đám hải tặc đành yên lặng rút lui.

Cho đến khi không còn ai ở đó, Mạnh Phù Dao lòng đầy tâm sự chuẩn bị đi ngủ chợt phát hiện Trần công tử vẫn chưa chịu rời đi.

Mạnh Phù Dao quay người lại, ôm lấy ngực, dựa vào tường theo dõi y, trực giác mách bảo nàng rằng, đây là một người quen.

Không khí trong khoang thuyền tĩnh lặng, ánh mắt nam tử như cất chứa ngàn vạn lời, ngạc nhiên, đau đớn, thích thú, nuối tiếc… biết bao cảm xúc đan xen.

Phải rất lâu sau, Trần công tử đó mới nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Phù Dao…”

Biển khơi ánh trăng rọi, chẳng biết sẽ cùng ai chung một chân trời.

Asnh trăng soi bóng xuống mặt nước xanh biếc, dưới ánh trăng huyền ảo có hai người đang ngồi trên mạn thuyền.

Mạnh Phù Dao đưa cho Trần công tử ngồi kế bên một bình rượu rồi tự mình cầm lên một bình rượu khác tu một hớp, cười nói: “Trên thuyền không có rượu ngon, thứ này giống như nước tiểu của ngựa, thôi thì uống tạm vậy.”

Trần công tử cầm lấy bình rượu, nhìn Mạnh Phù Dao đắm đuối từ đầu đến chân, nhất là trông thấy ánh mắt đỏ hoe của nàng thì cảm thấy đau lòng khôn xiết, phải mất một lúc lâu sau mới hỏi: “Phù Dao, nàng sao vậy?”

“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết là vì sao.” – Mạnh Phù Dao xua xua tay: “Có lẽ là trúng phép của kẻ nào đó rồi chăng? Ta không nhớ rõ, công tử vẫn chưa nói cho ta biết huynh là ai?”

“Ta – Trần công tử trong phút chốc dường như bị hỏi một câu khó nhất trên đời. Lâu thật lâu sau người đó mới tháo chiếc mặt nạ đồng xuống: “Nàng còn nhớ ta là ai không?”

Mạnh Phù Dao ngắm nhìn gương mặt đó một cách tỉ mỉ, một nhan sắc không tồi chút nào, vừa khôi ngô tuấn tú, vừa ấm áp phong nhã, chỉ có điều sắc mặt hơi nhợt nhạt, làn da hắng muốt ấy rất có thể là màu da đại diện cho tầng lớp quý tộc nào đó ở lục địa Năm châu. Phải chăng là một công tử xuất thân từ gia đình quan lại?

Nàng rất lịch sự hỏi: “Ta chắc chắn là có quen công tử sao?”

Câu trả lời của Mạnh Phù Dao khiến cho ánh mắt của Trần công tử thoáng buồn, lập tức gượng cười: “Đúng vậy, đâu nhất thiết phải quen biết, chúng ta mới chỉ gặp nhau có mấy lần, nàng không nhớ cũng là bình thường. Nhiều năm trước chúng ta từng là hàng xóm, nhưng không được thân thiết cho lắm, về sau nàng chuyển đi, ừm, ta họ Trần, Trần Kinh.”

Hàng xóm ư? Có thật không đây? Mạnh Phù Dao lại liếc nhìn y, một gương mặt mà nàng không thấy quen thuộc chút nào, nhưng dường như nó khiến cảm xúc của nàng trở nên phức tạp hơn, có chút vui vẻ, thản nhiên, có chút day dứt, thẫn thờ, những cảm xúc này dù rất mơ hồ nhưng đều cỏ cả.

Tại sao lại có những cảm xúc phức tạp thế này? Nàng- Mạnh Phù Dao lại có những cảm xúc lạ lùng như vậy với một nam tử xa lạ, rốt cuộc người đó là ai?

Thế nhưng nàng vẫn bình tĩnh, thản nhiên uống thêm một hớp rượu rồi hỏi: “Vậy ta là ai?”

“Mạnh Phù Dao.” Trần công tử đáp lại, “Nàng là Phù Dao, Phù Dao trong “Đoàn phù dao nhi thượng giả cửu vạn lí”.”(*)

(*) Đoàn phù đao nhi thượng giả cửu vạn lí: có nghĩa là “nương theo gió mà bay cao lên chín vạn dặm”, trích trong “Tiêu dao du” của Trang Tử là một trong những nhà tư tưởng và triết học lớn của Trung Quốc.

“Mạnh Phù Dao.” – Phù Dao nhắc lại lần nữa, cuối cùng cảm giác đó là đúng thật, phải chăng chính là vậy!

“Nàng là gió lớn bay cao đến chín vạn dặm, ngưòi ở tít tận mây xanh.” – Vị công tử nhẹ nhàng đáp – “Phiên huyên bách vạn đồ kinh tháo, phù dao thế viễn hà do tri(*)? Nàng …ta chẳng cách nào theo kịp.”

(*) Câu thơ trong bài “Hữu Điểu” của nhà thơ Nguyên Chuẩn thời Đường.

Chẳng cách nào theo kịp.

Nàng là Mạnh Phù Dao ở nơi chân trời cao và xa tít mù khơi.

Năm đó, con dao găm của nàng đã cứa rách tay của y, còn y thì bỏ lỡ phúc phận lớn nhất của cuộc đời.

Kể từ năm đó, Mạnh Phù Dao bay cao khắp Năm châu, nàng vừa là tướng quân, vừa giữ ngôi vương, vừa là quốc sư, vừa là người đứng đầu trong hàng ngũ Thập cường giả, lấy biệt hiệu là Cửu Tiêu. Tất cả những gì một nữ tử có thể làm, hay đỉnh cao mà một người có thế đạt được, đều từng nằm dưới chân nàng, trời sinh nàng ra đã là phượng hoàng cao quý, còn y chỉ là kẻ tầm thường lấm lem bùn đất, sao có thể có được vạt áo phượng bào.

Năm ấy, Bùi Viện qua đời, sư phụ bị giết, y cảm thấy như mất đi ý chí tiến thủ. Trở về Thượng Uyên không bao lâu, y xin cáo chức để đi phiêu bạt khắp chân trời góc biển. Nhưng y lại là con trai duy nhất trong gia đình, cha làm sao có thể cho phép y phiêu bạt giang hồ như vậy, năm lần bảy lượt ngăn cản, y đành nói với cha về việc Yên gia còn có đời sau hiện đang ở Thái Uyên, còn những chuyện khác sau đó y không muốn nóì thêm. Nơi hồng trần thế tục giống như một cơn gió lướt trên đầu ngón tay, đã không nắm giữ được thà cứ để lòng thanh thản, ung dung ngắm mây trời.

Ngày nàng lên ngôi ở Toàn Cơ quốc, đổi quốc hiệu thành Đại Uyển, y đang ở Phù Phong, nghe được tin này càng khiến y rơi vào tình thế khó xử, đối với một người đã từng là Hoàng hậu như nàng thật sự không có gì là kỳ tích nhất mà chỉ có kỳ tích hơn. Còn đối với y, không có cái gọi là xa vời nhất mà chỉ có xa vời hơn. Trong khoảnh khắc đó, y chợt nhớ gió trên biển Phù Phong, nhất định phải chiếm được Đại Uyển, nếu y cố gắng hét lên thật to nơi biển lớn này, liệu gió có chuyển từng lời tới nơi nàng có thể nghe thấy hay chăng?

Thế là y một mình một thuyền ra biển, lênh đênh trên biển với ánh trăng soi tỏ trên đầu, chẳng biết đêm nay là của năm nào.

Đáng tiếc thay sự đời đễ thay đổi, mặt biển đậy sóng, y gặp phải giông bão và được một thuyền hải tặc cứu giúp. Y không muốn ở lại hang ổ của đám hải tặc giết người không thương tiếc này quá lâu, nhưng mãi không gặp được thuyền quay về bờ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình nên có những khi y không thể không giúp đỡ chúng được, và mỗi một lần giúp đỡ, y lại cảm thấy như thể mình thật sự đã biến chất rơi vào đáy vực sâu vì đã giúp kẻ xấu làm điều ác độc còn tận hưởng sự cung phụng đậm mùi hôi tanh của máu từ bọn chúng. Nếu như nàng biết được chuyện này… nếu là như vậy… liệu nàng có coi thường y hơn nữa không?

Một điều có thể biết chắc đó là trong lòng nàng, y sớm đã là kẻ vô cùng dơ bẩn, coi như kiếp này nàng ở lại Đại Uyển làm nữ đế, còn y ở lại thuyền này làm hải tặc, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Vậy mà y không thể ngờ, lại có thể gặp được nàng ngay giữa biển Phù Phong.

Khi gặp lại, nàng đang trong bộ dạng áo quần tả tơi, còn bị mù và mất trí, nhưng dù có nhếch nhác, thảm hại thì nàng vẫn toát lên vẻ cực kì phong nhã và cao quý.

Có những người dù có rơi xuống bùn đất cũng không bị vướng bụi trần gian.

Yến Kinh Trần khẽ thở dài, từng câu chữ yếu ớt nhẹ tan vào trong làn gió còn chút mùi tanh tưởi. Mạnh Phù Dao ở bên nghe thấy tiếng than thở liền cười thầm: “Thế nào là không thể đuổi kịp, khiến ngươi thở dài thành ra thế này?”

Yến Kinh Trần đang định trả lời bỗng dưng im lặng.

Ở phía đối diện, khóe miệng của Mạnh Phù Dao nhếch lên cười không ngớt, trong trẻo và ngời sáng giống như những ngày tháng trước khi họ chia ly. Đó là nụ cười hồn nhiên và vô tư.

Trái tim của y khẽ rung động.

Không được nói cho nàng… không được nói cho nàng.

Mạnh Phù Dao không phải là một nữ tử bình thường, dù trí nhớ của nàng không trọn vẹn nhưng nàng vẫn rất thông minh và sắc sảo, nàng sẽ đưa ra phán đoán dựa vào trái tim mình, nên muốn có lại nàng là điều rất khó khăn.

Nhưng đó chỉ là hy vọng, y chỉ muốn có những ngày tháng bên nàng và không bị nàng căm ghét, cùng xóa đi ký ức không mấy tốt đẹp giữa hai người, y chỉ mong có thể được trông thấy nụ cười không chất chứa lòng thù địch và khinh bỉ của nàng nhiều hơn, thêm một ngày và một ngày nữa…

“Ta chỉ cảm thấy nàng đã lo xa quá mà thôi.” – Yến Kinh Trần đáp – “Nói thật chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi, ngay cả ta cũng không biết nàng hiện tại ra sao.”

Mạnh Phù Dao “Ồ” lên một tiếng, đáp: “Đúng vậy, đã lâu lắm rồi, làm sao có thể biết rõ được chứ.”

Nàng vịn tay vào mép thuyền, hóng gió và rót rượu, gió lùa vào mái tóc nàng thổi bay những sợi tóc lướt qua mặt Yến Kinh Trần.

Một mùi hương nhẹ thoáng qua.

Yến Kinh Trần khép đôi mắt lại, cảm nhận đó là khoảnh khắc nàng gần với y nhất, cảm nhận sự mượt mà và mùi hương trên mái tóc nàng, khi mở mắt ra mặt biển hơi gợn sóng, ánh sao khẽ chuyển dời.

Còn ánh mắt Mạnh Phù Dao vẫn luôn thường trực về phía trước, nơi có ánh sao rực rỡ, nơi tận cùng phía Bắc của cực Bắc.

Trái tim nàng đượm hơi rượu nồng. Một âm thanh lăn qua lăn lại rầm rì không ngớt.

“Ta muốn nàng biết rằng, dù thế gian đổi thay thì có những ký ức mãi mãi không bao giờ thay đổi, mười năm, hai mươi năm,… hay cả đời này đi chăng nữa… mãi mãi vẫn như ngày đâu tiên.”

Trên Ngạc Hải Phù Phong từ đó có thêm một nhóm hải tặc vô cùng đặc biệt.

Những hải tặc này vô cùng nho nhã: Bọn họ không giết người, sau khi chặn được thuyền buôn chỉ lấy phí qua đường là 20% so với tổng giá trị hàng hóa. Nhiều khi còn cứu giúp những thuyền buôn bị bọn hải tặc khác giết người cướp của. Đưong nhiên cũng không phải là giúp không công, họ cũng sẽ nhận được 20% giá trị hàng cho sự gian khổ đó.

Sau khi thế lực đã hùng mạnh đến một mức nhất định, Mạnh Phù Dao đổi tên Cá Mập thành Duy Kinh, hải tặc Duy Kinh trên biển Phù Phong được ra đời từ đó.

Thế là từ khi Mạnh Phù Dao lên làm thủ lĩnh đã tạo nên một chưong mới trong sử sách viết về Ngạc Hải Phù Phong, lần đầu tiên cướp biển lại nhận được sự tán dương. Nghe nói ở phù Phong có một gia đình giàu có thường xuyên buôn bán trên biển đã đặc biệt dành tặng cho thủ lĩnh hải tặc Duy Kinh một lá cờ may bằng gấm, trên đó có viết: “Bảo vệ bách tính, tạo phúc muôn dân.”

Yến Kinh Trần lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng và trở thành quân sư trung thành cho nàng. Mạnh Phù Dao lại là một người rất sợ phiền phức, có nhiều việc nàng không muốn xen vào, phần lớn thời gian đều dành cho việc luyện công, nên hầu hết mọi chuyện đều là Yến Kinh Trần ra mặt. Hai người họ ngầm hợp tác với nhau tung hoành giữa biển lớn, ngoại trừ một vài đám hải tặc cứng đầu ra thì về cơ bản không có ai là đối thủ.

Một ngày nọ, hải tặc Duy Kinh như thường lệ đang thu phí bảo hộ trên biển thì xuất hiện một thuyền buôn lặng lẽ chuyển rất nhiều bạc tới. Yến Kinh Trần tự mình đứng ở mũi thuyền kiểm tra. Mạnh Phù Dao trong lúc rảnh rỗi đã đội một chiếc mũ lật ngược vành, thắt chiếc khăn hồng, đeo bịt mắt màu đen đứng ở mũi thuyền làm bộ dạng oai phong đón gió.

Nàng “thấy” một màu hồng đơn điệu chẳng rõ là thứ gì mờ mờ trên biển, mơ hồ nhớ đến câu nói của một người: “Ta sĩ đặt nàng ở nơi ta có thể trông thấy, để tránh bất cẩn rồi lại không thấy nàng đâu.”

Nhưng bây giờ, nàng không thấy ta, ta cũng không thể thấy nàng chúng ta không tìm được nhau.

Một con thuyền lặng lẽ tiến sát lại gần.

“Vút!”

Tiếng mũi tên sắc nhọn giương lên và tiếng xung lực manh mẽ, mũi tên nhắm thẳng vào Mạnh Phù Dao ở phía mũi thuyền, nhưng khi tên bay đến giữa không trung lại bị vướng vào gió của Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao khẽ giơ tay lên, mũi tên đã nằm gọn trong tay nàng. Nàng ung dung, “cạch” – mũi tên sắc nhọn bị bẻ gãy tan tành. Đúng lúc trời vừa rạng sáng, ánh bình minh phác họa cánh tay nàng giơ lên cao mềm mại mà uyển chuyển.

Tuy nàng búng tay cái “tách” để tự tán dương thành quả vừa rồi, nhưng quả thật đường tên đó cũng không tồi chút nào!

Nó chỉ là một mũi tên rất bình thường, song chỉ có người thuộc hạng cao thủ mới có thể bắn ra đường tên lợi hại như vậy.

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên quay người lại. Nàng muốn mở mang tầm mắt về tên cao thủ đó.

“Lão đại, là hải tặc Răng Hổ? Đó là bọn trước nay chúng ta chưa từng chạm đến! Không lẽ bọn chúng vẫn luôn mai phục ở khu vực biên phía nam này nhằm trốn tránh chúng ta? Hôm nay ăn phải gan hùm hay sao mà lại tự chủ động gây sự thế này!”

“Bọn Răng Hổ sao?” – Mạnh Phù Dao thoáng do dự. Nàng quay nửa người lại, chiếc nón lật ngược vành để lộ nửa khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.

Ánh mắt nàng hướng về phía trước mặt, lờ mờ cảm giác có kẻ nào đó đang giương cung trên con thuyền hải tặc của bọn Răng Hổ, chậm rãi từng bước tiến lại gần.

Bước chân của người này rất vững chãi nhưng tay giữ lại có vẻ hơi run.

Hắn ta tiến lại gần Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao cũng hiếu kỳ “nhìn” qua đó.

Yến Kinh Trần ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN