Phù Dao hoàng hậu - Quyển 7 - Chương 1: Tuyệt Vực Hải Cốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 7 - Chương 1: Tuyệt Vực Hải Cốc


Biển xanh bao la, mũi thuyền rẽ sóng.

Mạnh Phù Dao vịn tay vào mũi thuyền, tay trái dắt Nguyên Bảo đại nhân, tay phải ôm Cửu Vỹ Hồ(*), vậy mà vẫn còn một cô nương xinh xắn theo sau.

(*) Nguyên văn: tả khiên bạch, hữu kình hoàng, nghĩa là tay trái dắt con màu trắng (lông của Nguyên Bào màu trắng), tay phải cầm con màu vàng (lông của Cửu Vỹ Hồ màu vàng), lấy từ ý thơ “Tả khiên hoàng, hữu kình thương” trong bài “Giang thành tử – Mật châu xuất liệp” của tác giả Tô Thức (Tô Đông Pha) thời Tống, nghĩa là “Tay trái dắt chó vàng, Tay phải giơ chim ưng xanh”, có ý miêu tả khí thế rất lớn.

Giờ Nguyên Bảo đại nhân nào còn thời gian để đánh nhau với Cửu Vĩ nữa, bởi vì nó vừa được chủ tử giao phó một nhiệm vụ cực kì quan trọng – huấn luyện vị “ông đây” trở thành ngự tỷ xinh đẹp quyến rũ.

Còn vị “ông đây” thì đương ra sức vùng vẫy thoát khỏi lớp lớp dây thừng trói chặt trên mình, nó nhảy tưng tưng trên boong tàu, rướn cổ quát tháo: “Mẹ kiếp! Sao mày dám làm thế hả! Đó là sự sỉ nhục cực hạn đối với một anh hùng đấy biết không!”

Nguyên Bảo đại nhân gõ mạnh một cái, Kim Cương nổi khùng bèn vẫy cánh như muốn đánh lại, nó lại kéo căng sợi dây thừng, Kim Cương đang bị trói chặt cố nhảy lên mấy bước rồi lại ngã sõng soài.

Nguyên Bảo cười sung sướng, nó thong thả lấy nắm hạt dưa từ trong túi áo rồi chậm rãi tới trước mặt kẻ cuồng hạt dưa – Kim Cương, cắn hạt dưa, nó vừa cắn vừa nhổ vỏ hạt dưa lên đầu kẻ đáng thương đó.

“Khốn kiếp! Rồi sẽ có ngày ông đây bắt được đồ chuột nhà mày! Ông đây sẽ vặt lông mày! Lột da mày! Rút gân mày! Xào thịt mày! Róc xương mày ngâm rượu…”

Nguyên Bảo đại nhân ngoảnh đầu lại, bỗng thấy ý kiến này của Kim Cương khá thú vị, nó quay lại kéo vạt áo Mạnh Phù Dao rồi nói: “Hay làm thế đi? Nhé? Nhé?”

Mạnh Phù Dao nhìn nó đầy khinh bỉ – Nhiệm vụ của mi là huấn luyện chim chứ có phải nướng chim đâu!

Nàng lấy nốt chỗ hạt dưa còn thừa lại trong túi của Nguyên Bảo đại nhân cho vào miệng từ từ cắn, ung dung đáp: “Con chim này tự tin phết nhỉ, là ai cho nó sự tự tin ấy thế?’!

“Ta thì cảm thấy tính cách của nó không giống Phi Yên.” Vân Ngấn tiếp lời rồi khẽ cười.

“Chẳng biết được ai nuôi mà mồm miệng thô tục thế.”

Mạnh Phù Dao liếc Vân Ngân rồi hừ một tiếng, nghĩ bụng con chim đó thì đã là gì, những kẻ vô công rỗi nghề mới khó chơi kìa, Chiến Bắc Dã phải chăm lo tình hình chiến sự, còn đồng chí Vân Ngấn đây lại rảnh rỗi phát sợ, chỉ có mỗi nhiệm vụ theo sát nàng một bước không rời thôi. Vốn dĩ nàng đã định sau khi làm xong mọi chuyện sẽ rũ bỏ mọi thứ, nào ngờ chẳng mấy hôm đã bị Vân Ngấn cùng Thiết Thành bắt được.

Miền đất Thương Khung này hiển nhiên sẽ khó xâm nhập hơn nhiều so với các quốc gia mà họ từng đi qua, nếu không hà cớ gì Thương Khung lại không nằm trong thất quốc chứ, nếu không thì tại sao một quốc gia sừng sững nơi đại lục bấy nhiêu năm nay lại ít người biết đến vậy? Suốt bao năm qua chắc chắn đã có người chu du tới đây, nhưng số người trở về lại chỉ bằng một phần mười số người ra đi, bởi vậy đất nước quyền lực bí ẩn này mới có thể giữ nguyên sự bí ẩn tột cùng của nó tới tận ngày nay.

Nàng không muốn bất cứ ai trong số họ phải can dự, phải liều lĩnh tới một nơi nguy hiểm như thế này với nàng. Riêng nàng thôi đã đủ rồi, hà cớ gì lại kéo thêm những người vô tội kia.

Đột nhiên Vân Ngấn hỏi: “Phù Dao, cô có thấy chuyện này có gì đó là lạ không?”

“Hả?” Nàng ngoảnh lại.

“Vì cô vội vã ra đi nên không kịp chứng kiến vài chuyện, nhưng ta thì vẫn kịp.” Vân Ngấn nói, “Tộc Tháp Nhĩ vốn không phải là đối thủ của liên quân nên việc chúng thất bại là điều hiển nhiên. Thế nhưng kì lạ là, sau khi Phi Yên chết, kế hoạch tác chiến và thoái binh vẫn rất ổn định trấn tĩnh, dù phải thu hẹp địa bàn do sự bức ép của liên quân nhưng khí thế lại không hề giảm bớt. Ta đang nghĩ, xưa nay chưa từng nghe nói tộc Tháp Nhĩ lại có cao nhân nào có thể xoay chuyển được tình thế như vậy. Theo ta biết, hình như vương tộc Tháp Nhĩ không có vai trò gì đáng kể, mọi quyền lực đều nằm trong tay Phi Yên.”

“Có lẽ Phi Yên luôn áp chế họ, thế nên sau khi Phi Yên chết, họ mới có cơ hội thể hiện bản thân, tiếc thay đã quá muộn rồi.” Mạnh Phù Dao thoáng ngây người rồi thở dài đáp, “Ta hiểu ý huynh, nhưng khi ấy ta và huynh đều ở đó, người đó đã chết ngay trước mắt chúng ta.”

Vân Ngấn bật cười vì ngữ điệu nhấn mạnh vào câu cuối của nàng, đoạn tiếp lời: “Nhưng ta và Chiến huynh chỉ mới gặp nàng ta một lần.”

Mạnh Phù Dao ngây người, nghĩ kĩ lại khi đó thị lực của nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên chỉ thấy một bóng người lướt qua, nhưng nàng có thể cảm nhận được, phong thái đó khí chất đó và sự điềm tĩnh khó ai có thể thay thế được ấy thuộc về Phi Yên.

Thật ra một người có thế sống rất lâu, nhưng cũng có thể chết rất nhanh, dù là kẻ mạnh tới đâu cũng không phải ngoại lệ.

Dù sao thì nàng đã ra khơi rồi, sắp rời xa chốn này rồi, chuyện tương lai đành giao cho Chiến Bắc Dã xử lí thôi.

Nàng hoàn toàn không ngờ, Chiến Hoàng đế cũng rất lười, nàng vừa rời khỏi, hắn đã giao quân đội cho Tiểu Thất với tốc độ nhanh nhất rồi cao chạy xa bay.

Với Chiến Bắc Dã, việc có đánh Tháp Nhĩ, có thống nhất Phù Phong hay không chẳng hề quan trọng, đối với hắn, trên trời dưới đất điều quan trọng nhất chỉ có Mạnh Phù Dao. Mặc dù hiện tại cục diện ở Phù Phong vẫn loạn lạc vô cùng, nhưng dù sao đi chăng nữa Phát Khương cũng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, Chiến Bắc Dã cũng giúp Nhã Lan Châu đánh chiếm hơn nửa lãnh thổ của Phù Phong mở rộng địa bàn rồi. Hắn phải đi phải chuẩn bị ra khơi, những chuyện khác hắn có thể để Mạnh Phù Dao xông pha, nhưng chỉ riêng mảnh đất Thương Khung…. hắn quyết không thể để nàng một mình đối mặt.

Còn chuyện quốc nội… hắn học Mạnh Phù Dao, nhờ Tông Việt chế tạo giúp một chiếc mặt nạ giống hệt hắn, sau đó để Tiểu Thất đóng giả thu quân về. Lúc liên lạc với Tông Việt lấy mặt nạ, Chiến Bắc Dã đã chuyển lời rất rõ ràng: “Gần đây trẫm không ở Đại Hãn, Hiên Viên có ý muốn điều binh qua biên giới chăng?”

Người nọ trả lời một cách bí ẩn: “Trùng hợp quá, Trẫm có lẽ cũng không ở đó.”

Ngay sau đó Đại lục Năm châu liền xuất hiện một hiện tượng khác thường – Đại Hãn, Vô Cực, Hiên Viên, ba nước đột nhiên nhất loạt điều động quân đến biên giới, ba hướng ba góc, tập trung lực lượng ở gần biên giới Thái Uyên và Thượng Uyên, như thể đang nói với hai nước nhỏ kia rằng, “Hàng xóm này, ba bá vương chúng ta đang muốn hợp tác để nuốt chửng mi đấy!”, điều này khiến hai nước tiếp giáp tam quốc – Thái Uyên Thượng Uyên vô cùng lo sợ, cặp đôi này đến đi vệ sinh cũng cực kì cẩn thận, chi sợ hơi to tiếng một chút, mùi hôi thối lan qua biên giới khiến ai đó lại nổi giận điều binh phá nát cái nhà vệ sinh của họ thì toi.

Đặc biệt là Thượng Uyên – nước gần địa phận Đại Hãn, đã đổi tất cả lưới sắt thành tường gạch, quyết không để lọt một con ruồi!

Thật ra hai huynh đệ đó ít đọc sách, nên không biết thế gian này còn có một kế gọi là thuật che mắt.

Tam quốc điều quân ra biên giới chẳng qua cũng chỉ để làm màu mà thôi, đó chính là đối sách chung của ba nước đề ra phòng kẻ địch ngoại xâm.

Tất nhiên là Mạnh Phù Dao không hay biết gì cả, ở nơi biển cả này làm gì cập nhật được thông tin chứ, nàng chỉ một lòng muốn hướng về Tuyệt Vực hải cốc thôi.

Lý do khiến nàng vội vã rời khỏi Phù Phong vì bỗng dò la được là, vùng đất Tuyệt Vực bao năm qua gió bão liên miên, chỉ tới tháng sáu hằng năm mới được mấy ngày trời yên biển lặng. Nếu muốn đi qua nơi đó, chỉ có thể đi ngay trong mấy ngày này may ra mới có hy vọng. Nàng lập tức lên đường với tâm trạng ruột gan nóng như lửa đốt, chỉ sợ bỏ lỡ dịp này thì sẽ phải đợi một năm nữa. May sao mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, còn đến sớm hơn mấy ngày.

Tuyệt Vực Hải Cốc nằm ở phía ngoài giao giới giữa Phù Phong và Thương Khung, lại cách Giao thành không xa, bởi vậy rất khó nói nơi này thuộc Phù Phong hay Thương Khung. Ngạc Hải thuộc Phù Phong, phần lớn bộ phận đều nằm trong Phù Phong, nhưng lại có một vùng biển nhỏ thuộc địa phận của Tuyệt Vực Hải Cốc, tựa như thò một đầu ngón tay vào trong lãnh thổ của Thương Khung, Thương Khung không bao giờ bận tâm đến thế sự của các nước khác, dường như không có ý kiến gì đối với chủ quyền của hải cốc – Đó là ranh giới quốc gia tự nhiên, người bình thường không ai có thể qua.

Hải Cốc, nói cho cùng là một hang sâu nơi biển sâu, rơi xuống tất nhiên sẽ phiền phức, thế nhưng không để bản thân rơi xuống thì không phải là xong chuyện rồi ư? Theo Mạnh Phù Dao nghĩ, Tuyệt Vực gọi là Tuyệt Vực quả có chút kì lạ.

Ở gần Tuyệt Vực hải cốc còn sót lại vài hòn đảo nhỏ, phần lớn là đảo hoang, nhưng dường như vẫn còn một hòn đảo có người sinh sống.

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Nơi ấy có người á? Là người Phù Phong hay người Thương Khung?”

“Theo ta biết hiện vẫn còn một dân tộc thiểu số sinh sống tiên hòn đảo đó, nghe nói là dân di cư từ Thương Khung, còn vì sao lại “di cư” thì không ai biết.”

Mắt Mạnh Phù Dao sáng lên: “Đã từ bên đó chuyển qua, thiết nghĩ chắc chắn sẽ có kinh nghiệm. Đi! Chúng ta đi thỉnh giáo họ, tiện thể xin ở nhờ luôn! Dù sao vẫn còn mấy ngày nữa cơ mà.” Nàng vươn vai, ưỡn ngực hướng về phía trước, “Ta không thích cảm giác lắc lư lảo đảo này, phải nằm trong phòng mới có thể ngủ yên một giấc.”

Nàng, Vân Ngấn và Diêu Tấn mang theo đám linh vật Nguyên Bảo xuống thuyền, Nguyên Bảo đại nhân dắt theo Kim Cương vừa đi vừa lắc lư, Kim Cương mấy lần toan vỗ cánh tẩu thoát mà lần nào cũng thất bại.

Đi được nửa đường, Nguyên Bảo đại nhân bỗng chạy về phía trước. Lúc chạy nó quên không tháo dây thừng khiến Kim Cương bị dây thừng kéo lê xuống đất, Kim Cương tức giận quát: “Tổ sư nhà mày! Giày vò ông mày! Chết mày đi! Chết mày đi!”

Nguyên Bảo đại nhân không thèm đế ý đến nó, vội vàng chạy về phía trước, nhưng không tài nào kéo được Kim Cương đang nhất quyết không chịu di chuyển kia, lại không cam tâm tháo dây thừng, Kim Cương bị kéo lê vài bước, đùng một cái ngã về đằng sau giả chết, Nguyên Bảo đại nhân đứng giậm chân tại chỗ, gọi: “Chíp chíp! Chíp chíp!”

Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu lại thì thấy Nguyên Bảo đại nhân và Kim Cương đang chơi trò “Mi đạp ta một phát ta mổ mi một lần”, Nguyên Bảo vừa đánh vừa chỉ tay loạn xạ, bộ lông trắng dựng đứng cả lên. Nàng nghĩ bụng, đưa hai tên rắc rối này xuống thuyền làm gì chứ? Lúc nào cũng ồn ào, thôi thì ném lên lại thuyền cho rồi.

Nàng bước lên phía trước, mỗi tay túm lấy một con, Nguyên Bảo đại nhân vừa vui vẻ ôm lấy nàng thể hiện tình cảm thì bỗng quay cuồng, bộ lông trắng muốt vẽ nên một đường cong đẹp đẽ trên nền trời xanh… ngay sau đó nó và Kim Cương đã lại đứng trên boong tàu.

Mạnh Phù Dao vỗ tay, phủi hết những sợi lông chuột và lông chim còn bám lại, bụng thầm nghĩ, nuôi nhiều thú cưng phiền thật đấy, vệ sinh và trị an đúng là vấn đề nghiêm trọng, a… hay mua cái lồng tống hết chúng nó vào trong nhi?

Nàng vẫy tay chào Nguyên Bảo đại nhân vẫn đương kêu gào loạn xạ, không thèm ngoảnh đầu lại cứ thế đi thẳng, để lại Nguyên Bảo đại nhân ôm mép thuyền khóc lóc thảm thương.

Thế nên mới nói học thêm mấy môn ngoại ngữ là điều rất cần thiết mà…

Mạnh Phù Dao thấy một đám đông bèn lại gần bắt chuyện, sự bình thản và chân thành trên gương mặt những ngư dân này khiến nàng thoáng xấu hổ. Bỗng một ngư dân hỏi nàng: “Sao cô nương đến đây? Đã gần mười năm nay chúng tôi không thấy người từ nơi khác đến cả.”

“À?” Mạnh Phù Dao nhanh chóng bắt ngay lấy từ khoá “mười năm” kia, nàng vội hỏi, “Trước kia đã từng có người tới đây?”

“Là một cô nương vô cùng xinh đẹp.” Một lão ngư dân cười nói, “Đẹp như hải thần nương nương vậy.”

“Khuôn mặt người đó từa tựa thế này này…” Một ngư dân khác mô tả, “Tóc dài, mũi cao.” Chắc hẳn chẳng mấy khi có người tới đây nên ông ta nhớ rất rõ ràng.

Mạnh Phù Dao nghĩ đến miêu tả đó, đúng là giống Phi Yên, mười năm trước… mười năm trước vào ngày thần điện của Thương Khung Trường Thanh mở ra, đã từng có một cô nương đến Thương Khung xin sự trợ giúp của thần linh, chẳng lẽ người đó lại là nàng ta?

Thế nhưng nếu Phi Yên đã qua được Tuyệt Vực Hải Cốc, hà cớ gì nàng lại không thể? Mạnh Phù Dao cố hỏi bằng vẻ trấn tình: “Nàng ấy đã hỏi các cụ điều gì?”

“Không hỏi gì, chỉ nghỉ lại ở đây một đêm, tới hôm sau…”

“Lão A Thị!”

Bỗng một giọng nói xuất hiện cắt ngang lời lão ngư dân, giọng nói ấy đầy nghiêm nghị, mấy lão ngư dân co rúm lại, không dám nói lời nào nữa. Mạnh Phù Dao nheo mắt lại nhìn gương mặt của người đó, làn da đen đôi mắt dài nhỏ chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ có một mình ông ấy không hề ngoảnh đầu lại khi nàng đưa túi ngọc trai qua.

Vừa nãy rốt cuộc lão A Thị muốn nói điều gì? Tại sao người này lại phải vội vàng ngắt lời?

Nàng cười, không cố hỏi nữa, chuyển chủ đề qua hỏi xem làm thế nào để vượt qua Hải Cốc, quả nhiên mấy lão ngư dân đều nói qua hai ngày nữa thì thủy triều sẽ lặng, có thể qua, nhung cũng chỉ là có thể mà thôi, đến nay vẫn chưa thấy ai qua được.

Mạnh Phù Dao vừa nghe đã cảm thấy có sự mâu thuẫn, liền hỏi ngay: “Năm đó không phải là vị cô nương kia đã vượt qua được rồi sao?”

Nàng vừa hỏi câu đó, mấy lão ngư dân bỗng im bặt.

Nàng toan muốn hỏi tiếp về chuyện bọn họ có phải là “Những người dân bị ruồng bỏ” của Thương Khung hay không, nhưng lúc này xem ra không còn chút hi vọng nào nữa rồi.

Mạnh Phù Dao hết cách, đành xin chỗ nghỉ tạm, mọi người thoải mái đồng ý, vẫy tay nói: “Cô nương nếu như không phiền phòng ở rách nát thì có thể ở lại.”

Manh Phù Dao lập tức cười với người vừa chặn lời lão ngư dân kia, người này dường như rất có địa vị ở đây: “Thế thì làm phiền các cụ rồi.”

Ông già mặt đen này nhìn nhìn nàng, gật đầu, “Không được lại gần phía Tây hòn đảo này.”

“Dạ?” Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu nhìn về phía Tây hòn đảo, một khu rừng rậm rạp, không có gì bất thường cả.

“Phần mộ tổ tiên của gia tộc chúng tôi ở đó, không được phép quấy nhiễu.” Mạnh Phù Dao “ồ” một tiếng, nghĩ bụng đây là lí do ngu ngốc gì chứ, bọn họ là những người Thương Khung bị lưu đày, phần mộ tổ tiên có lẽ cũng là ở Thương Khung, hơn nữa ngư dân hầu như đều thủy táng, làm gì có cái gọi là phần mộ tổ tiên?

Nàng nhìn về phía đó, nghĩ bụng tối nay nhất định phải tới xem!

Trời chiều ngã bóng về Tây, Mạnh Phù Dao ngồi bó gối trên bãi biển nhìn về phía chân trời. Ráng chiều trải dài mênh mang khiến mặt biên xanh ngọc phía đằng xa như bừng lên một ngọn lửa cháy đỏ rực, mà ở phía cuối ngọn lửa kia có lẽ chính là quốc gia huyền bí nhất thế giới này.

Nàng quyết tâm tới đó, quyết tâm đón nhận một tương lai không hề biết trước. Nàng tự hỏi liệu nàng có chấp nhận được tương lai ấy không, và khi tương lai ấy xảy ra liệu giấc mơ được quay trở về của nàng có trở thành sự thực?

Nhưng giờ đây nàng đã đi đến bước đường này rồi, nàng vừa muốn trở về thế giới hiện đại, đồng thời cũng luyến tiếc nơi này, chính điều đó đã khiến mơ ước bấy lâu ấy bỗng hoá thành một sự bứt rứt khôn nguôi.

Mỗi khi nghĩ tới điều đó, trái tim nàng như nghẹn lại, đau đến nghẹt thở.

Ở nơi đây, mặt trời chỉ có những tầng mây lạnh lẽo bầu bạn, tựa như chiếc lá phong đỏ thấm đẫm hơi sương, khi cái se của mùa thu còn chưa kịp qua thì sự lạnh buốt của mùa đông đã ùa về.

Bên cạnh là Vân Ngấn đang ngồi lặng im nhìn nàng.

Trên thế gian này, còn có chuyện gì khó khăn đến mức mà hắn và nàng không thể giải quyết chứ?

Mỗi lần Vân Ngẩn nghĩ như vậy, đều cảm thấy trong lòng lạnh băng, cái lạnh thấm buốt từ đầu đến chân.

Mà nàng… không màng vinh hoa hồng trần, không màng nhân gian tình thế, không vì bất cứ chuyện gì mà dừng bước, địa vị, phú quý, tình yêu, thậm chí cả ngai vàng mà khiến người đời luôn tranh giành kia nàng cũng chưa từng để ý đến… dường như, dường như xưa nay nàng chưa từng có ý định sống cả đời ở Đại lục Năm châu, dường như nàng chỉ là một vị khách qua đường vội vàng, còn điểm dừng thì vẫn xa xôi dịu vợi.

Tại sao?

Ngón tay của Vân Ngấn chọc xuống lớp cát biển, lạnh ngắt, đến mức như thể khiến cho những hạt cát xung quanh đóng băng lại. Hắn siết chặt nắm cát trong lòng bàn tay.

Vào thời khắc đó hắn bỗng nhiên nhận ra, hắn không bao giò có thể hoà tan sự vắng lặng tẻ nhạt và bất lực trong mắt Trưởng Tôn Vô Cực.

Vào thời khắc đó hắn bỗng nhiên hiểu được, những giây phút đồng hành và thời khắc buông tay của Trưởng Tôn Vô Cực đối với nàng.

Thủy triều dâng rồi hạ, nơi biển sâu kia, là tiếng vẫy gọi da diết của vận mệnh.

Mạnh Phù Dao hơi ngẩng đầu lên, in lên dải nắng rực rỡ sắp tàn một bóng hình kiên quyết. Đôi mắt sáng ngời như có muôn vàn đốm lửa của Vân Ngấn đều tập trung lên bờ vai dịu dàng, bóng dáng kiên cường của Mạnh Phù Dao.

… Không sao cả…

Dù nàng chỉ là khách qua đường, dù ta chỉ là một lữ khách trong suốt hành trình của nàng, còn hơn là không thể để lại bất cứ dấu ấn gì trong cuộc đời nàng.

Đến tối, những ngư dân cuối cùng đã về bờ, tất cả đều là nam, Mạnh Phù Dao vô cùng ngạc nhiên – trên đảo này không có nữ nhân sao?

Lão A Thị nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, liền cười nói: “Lúc đầu đúng là có đàn bà, nhưng phong thủy trên đảo chúng tôi không tốt, đàn bà con gái đều sống không được lâu, nhiều người lúc sinh con vì mất máu quá nhiều mà chết,…” Cằm ông ta nhướn lên chỉ người thanh niên cường tráng kia, “Mẹ của A Xương cũng mất vì thế đấy.”

Mạnh Phù Dao hỏi: “Thế làm thế nào để nối dõi tông đường?”

“Có nhiều người đã ra đi rồi.” Lão A Thị nói, “Đến tuổi kết hôn lập gia đình thì sẽ đến Phù Phong, chỉ còn lại mấy lão già này là không muốn rời khỏi đây, tạm bợ sống cho qua ngày, A Xương vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa thì cũng đưa cậu ấy đi thôi.”

A Xương gãi đầu, cười hơ hơ, ông già mặt đen nhìn cậu ấy một cái, rồi chỉ tay vào căn phòng nhỏ bằng đất, nói: “Ngày thường chỗ này là nơi để đồ dùng làm việc, nếu như không ngại bẩn thỉu dơ dáy, thì mời cô nương ở lại đây.”

“Một gian ư?” Vân Ngấn bỗng hỏi, hai gò má đỏ bừng.

Mạnh Phù Dao lập tức vỗ vào người hắn, nói: “Huynh đệ ta ở tạm như vậy cũng được, hà tất gì phải ở riêng, lại gây thêm phiền phức cho họ.”

Nàng không nói thêm gì nhiều chỉ kéo Vân Ngân đi, vừa vui vẻ về phòng vừa hò reo: “Cuối cùng thì cũng không phải ngủ một cách lắc lư rung rinh nữa rồi…”

Vừa đóng cửa, Vân Ngấn liền nói: “Ta nghĩ là ngủ trên thuyền vẫn tốt hơn.”

“Ta đã để Diêu Tấn, Thiết Thành ở lại trên thuyền, bảo họ cho thuyền đi xa một chút, không nên đi gần bờ quá.”

Mạnh Phù Dao bổ sung thêm, “Bỏ hết trứng vào cùng một giỏ là điều tuyệt đối không nên.”

“Cô cảm thấy hòn đảo này có gì bất thường ư?”

“Chứ lại chẳng!”

“Ngủ trước đi.” Vân Ngấn xếp giường cho nàng, “Ta nghĩ chắc cô rất mong nhớ chiếc giường trên mặt đất.”

“Còn huynh?”

“Ta luyện công.” Hắn không nói lời nào liền ngồi quay lưng lại, vô cùng chuyên tâm luyện công.

Mạnh Phù Dao ngồi trên giường, ngắm nhìn dáng vẻ chàng trai gầy gò phía trước, hồi lâu sau khẽ mỉm cười. Nàng cảm thấy, tên này đứng đắn hơn mấy tên kia một chút.

A… trong hoàn cảnh này, nếu như là Chiến Bắc Dã thì nhất định sẽ muốn ngủ chung một giường với nàng.

Tông Việt thì sẽ đuổi nàng xuống giường, nàng ngủ dưới đất còn hắn sẽ ngủ trên giường.

Trưởng Tôn Vô Cực ấy à… Có lẽ sẽ không thích nơi bẩn thỉu thiếu lãng mạn như thế này, hắn sẽ lại kéo nàng lên cành cây hay bờ biển để ngắm trăng…

Nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Cực, nụ cười trên môi nàng vụt tắt, nàng thở dài, rồi cũng nhắm mắt lại luyện công.

Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng động kì lạ.

Kì lạ vì, có lúc tựa như phát ra âm thanh, nhưng có lúc lại im bặt.

Hình như là tiếng động từ ngoài biển xa truyền đến, loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện không thể xác định, nàng muốn dùng linh cảm nhạy bén để tìm kiếm âm thanh đó, nhưng lại tìm không thấy, chẳng lẽ là xao động trong tâm? Không thể nào!

Mà loại âm thanh này, nghe có cảm giác giống như thủy triều ấm áp, lại giống như bài ca dao của người con gái đang mỉm cười hát, cũng tựa như âm thanh của mấy con côn trùng trong màn đêm tĩnh lặng, lại tựa như muôn hoa đua nở ngoài dặm xa.

Thoạt nghe âm thanh này hoàn toàn là tiếng của thiên nhiên, không hề có chút nguy hiểm nào. Thậm chí nó còn khiến con người ta mất đi cảnh giác, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.

Thế nhưng chính khi ngủ mới là lúc cần đề phòng nhất.

Với võ công của nàng, làm sao mà đột nhiên muốn ngủ được?

Mạnh Phù Dao mở choàng hai mắt, ánh mắt sáng như sao trong đêm tối, khẽ gọi: “Vân Ngấn.”

Vân Ngấn ngồi dưới đất lập tức đáp lời.

“Huynh nghe thấy tiếng động gì không?”

“Hình như có…” Một hồi lâu sau, Vân Ngấn mới trả lời một cách mơ hồ, “Lúc như tiếng khóc của một cô gái, lúc như tiếng hài triều cuồn cuộn, lúc lại như âm thanh của những con côn trùng hoảng loạn đang bò ra từ khắp các xó xỉnh, rồi lại như âm thanh của những bông hoa bỗng nhiên bị kiếm chém đứt từ nơi xa vọng đến.”

Mạnh Phù Dao thẫn thờ.

Âm thanh mà hai người nghe thấy, sao lại có thể hoàn toàn trái ngược nhau?

Nhưng mà với công lực của hai người, sao có thể nghe sai những âm thanh đó?

“Huynh có cảm thấy nội lực có chỗ nào không bình thường không?”

“Không có.”

Mạnh Phù Dao đứng dậy, “Hòn đảo này thật sự rất kì lạ, đi, đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi.”

“Đi đâu chứ?”

“Đi đào mộ tổ của họ lên.”

Diện tích của hòn đảo này chưa đầy mấy dặm, thật sự là chỉ cần đi vài phút là hết. Hàng cây phía tây hòn đảo đang đắm mình trong sắc vàng của ánh trăng, xem ra cũng không có gì bất thường. Mạnh Phù Dao tìm thấy một nghĩa trang ở trong rừng sầu, là những phần mộ thật sự, mới có cũ có, có vài ngôi mộ cỏ đã mọc cao, chứng tỏ đã lâu năm rồi, xem ra mấy ông già đó không hề lừa nàng. Nàng ngồi trước một ngôi mộ đăm chiêu suy nghĩ, vô thức nhổ một nắm cỏ trên ngôi mộ ấy, làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ lại đào mộ của họ lên thật?

Cỏ ở đây rất dễ nhổ, chi cần bứng nhẹ đã được mấy gốc to, Mạnh Phù Dao thảng thốt vội đưa bụi cỏ vừa nhổ lên xem.

Nàng bỗng thấy thật thú vị, đang yên đang lành tự dưng đắp một lớp cỏ khô lên làm gì? Chẳng lẽ lại là mộ giả? Sau đó Mạnh Phù Dao đi một vòng quanh ngôi mộ này dò xét, nhưng cũng chẳng tìm ra manh mối nào.

Nàng thoáng suy tư.

Còn chuyện gì đau khổ hơn chuyện rõ ràng là biết chuyện đó có vấn đề, nhưng lại không thể vạch rõ chân tướng như ý muốn?

Ví như ngôi mộ này, vừa đáng nghi lại vừa không đáng nghi, muốn biết rốt cuộc nó có vấn đề hay không, nhất định phải đào mộ lên – Nhưng việc trơ tráo, vô duyên vô cớ đi đào mộ nhà người ta nàng không thể làm được.

Những mộ ấy được bao phủ bởi ánh trăng bàng bạc, lóp cỏ khô phía trên đung đưa theo gió. Mạnh Phù Dao chần chừ không biết nên quyết định như thế nào, thật lâu sau, nàng nói: “Cho ta mượn kiếm một lát.”

Vằn Ngấn bèn đưa kiếm cho nàng, Mạnh Phù Dao tính toán vị trí rồi đâm thẳng xuống, dùng kiềm mà chẳng khác nào dùng xẻng Lạc Dương(*).

(*) Xẻng Lạc Dương là một loại dụng cụ đào mộ do một người trộm mộ ở Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc phát minh ra cách đây hơn 100 năm. Xẻng là một ống có tiết diện hình bán nguyệt, dài khoảng 20cm-*40cm, đường kính 5cm-20cm, khi dùng cắm một cán gỗ sắc vào, có thể đào sâu xuống đất hơn mười mét, sau đó dựa vào kết cấu, màu sắc, các hợp chất của đất dính trên lưỡi xẻng để phán đoán bên dưới có mộ cổ hay không.

“Keng.”

Mũi kiếm như chạm phải một thứ gì đó rất cứng, không biết là đá hay kim loại? Tĩên đời này không có ai làm quan tài sắt, chắc hẳn là quan tài đá.

Nếu là người thường có lẽ đã dừng tay rồi, song Mạnh Phù Dao trời sinh là một đứa trẻ tò mò, đã quen sống trong cảnh nguy hiểm chực chờ nên luyện được thói quen nhất định phải tìm ra gốc rễ của mọi chuyện, giờ bỗng dưng lại phát hiện ra điều kì lạ, là ngôi mộ này có khả năng không phải là mộ của người nơi đây, bảo nàng dừng tay giữa chừng còn khó hơn lên trời.

Hòn đảo bị bao phủ bởi lớp lóp sương mù dày đặc, gương mặt muốn nói lại thôi của lão ngư dân, bộ tộc bị ruồng bỏ đến từ Thương Khung, những người phụ nữ bị chết một cách bí ẩn, âm thanh quái dị giữa đêm khuya, những ngôi mộ thực giả lẫn lộn… tất cả những điều đó trở thành nỗi nghi ngờ mà nàng không thể không tìm hiểu tiếp.

Mạnh Phù Dao ngồi xổm trên ngôi mộ, mím môi đâm kiếm xuống sâu hơn nữa.

Dưới ánh trăng, phía dưới ngôi mộ phát ra tiếng rì rầm nho nhỏ sởn cả gai ốc, tựa như trong ngôi mộ đó có một thứ gì đó đang động đậy.

Mạnh Phù Dao nghi hoặc, nàng lần tìm cái mộng(*) của quan tài đá theo trực giác, rồi dùng kiếm từ từ cạy nắp quan tài đá ra.

(*) Khớp nối.

Nàng chuyên tâm làm việc, trong lòng chỉ than thở một điều – Ai dà, chế tác thật là không khoa học tí nào, tại sao lại làm nắp lật? Làm nắp trượt không phải tốt hơn nhiều sao?

Hồi lâu sau, một tiếng “két” vang lên.

Mạnh Phù Dao rút kiếm, chú ý vết bùn đất trên kiếm, không có vôi, không có nước thối, không có vật bị thối rữa, cũng không có những vụn xương và không có gì chứng minh là trong quan tài có thi thể hết.

Nhưng cũng không thể chứng minh trong quan tài có vật gì bất thường cả.

Nàng nghĩ một hồi, xé rách vạt áo trước, bọc tay mình lại, rồi bò lên trên đầu quan tài, thò tay xuống đó.

Vân Ngấn lập tức chặn lại: “Để ta.”

Mạnh Phù Dao lắc đầu đẩy hắn ra, vận công dồn tất cả chân khí vào đôi tay, đôi tay này lập tức trở nên cứng như thép đến đá cũng không đập nát được, chẳng thứ gì có thể khiến nàng bị thương chỉ trong một chiêu.

Nàng thò tay sâu vào bên trong mộ.

Mạnh Phù Dao chẳng sợ những nơi như mồ mả chút nào, thứ đáng sợ nhất trên thế gian này vốn dĩ không phải là ma quỷ, mà là lòng người.

Tay nàng cảm nhận được sự ẩm ướt mềm dẻo của bùn đất, đây là bùn đất đặc trưng ở vùng biển, những xác chết ở đây có lẽ rất dễ phân hủy, nàng quyết định chỉ cần sờ thấy xác người thối rữa hay biết đó là quan tài trống thì sẽ lập tức rụt tay lại.

Cùng lúc đó, trên một chiếc thuyền lớn neo đậu ngoài khơi, một cục bông trắng đang đứng trên thuyền nhìn xuống dưới biên, sầu não kêu chít chít.

Hồi lâu sau nó lại như thể rất quyết tâm, bắt lấy sợi dây thừng trói Kim Cương đưa cho Cửu Vĩ đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở một bên.

Cửu Vĩ mơ màng cầm lấy dây, tiện tay nhét xuống dưới mông rồi ngủ tiếp.

Nguyên Bảo đại nhân nhìn sang với vẻ không yên tâm, tát một phát gọi nó dậỵ.

Cửu Vĩ lập giật mình thả rắm.

Nguyên Bảo đại nhân kinh tởm nhảy sang một bên – có thơm như nào thì cũng chỉ là mùi rắm mà thôi!

Nó thở dài một tiếng rồi lại quay đầu nhìn, cuối cùng vẫn men theo mép thuyền bò xuống dưới, nhảy tõm xuống biển.

Cục bông trắng gắng sức bơi qua nơi mà đối với người thường đó chỉ là một đoạn ngắn ngủn, còn đối với nó thì lại là đại dương bao la mênh mông không thấy bến bờ.

… A, Mạnh Phù Dao chết tiệt! Quen biết nàng đúng là mệnh khổ của đại nhân ta! Đại nhân ta hôm nay hi sinh quá nhiều…

Dưới ánh trăng, chiếc thuyền lớn soi mình trên biển.

Cục bông trắng cố hết sức bơi về phía hòn đảo.

Một con thuyền nhỏ âm thầm tiến đến bên cạnh chiếc thuyền lớn, rồi lại âm thầm lặng lẽ dừng ngay phía dưới con thuyền khổng lồ đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN