Phù Diêu - Chương 15: Không hẹn mà gặp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Phù Diêu


Chương 15: Không hẹn mà gặp


– Cây xăng? Cái này hình như phải có quan hệ rất cứng mới được.
Khương Nghĩa Quân không cho là đúng, thằng ngu cũng biết mở cây xăng kiếm được nhiều tiền, vấn đề là không chỉ riêng tiền là mở được.

Du Phi Dương nhìn đối phương, trong lòng có suy nghĩ muốn thể hiện thực lực nên nói:
– Đằng trước có lối rẽ, đi tỉnh thành.

Khương Nghĩa Quân do dự một chút nhưng thấy vẻ mặt đầy tự tin của Du Phi Dương, cũng nhớ đến câu nói trước khi đi mà Vương Quốc Hoa nói với mình nên y từ từ chuyển hướng chạy về phía tỉnh thành.

Xe cảnh sát gào thét mở đường, hai chiếc Audi màu đen theo sau, phía sau còn chiếc Vương miện, một đội xe xuất hiện trên đường từ quận Lưỡng Thủy đến huyện Nam Sơn, người hơi có chút kiến thức đều biết người ngồi trên xe Audi có lai lịch không nhỏ.

Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh ngồi một mình ở ghế sau, mặt đày nghiêm trọng dựa lưng nhắm mắt. Thư ký Tương Tiền Tiến nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận quan sát sếp, y biết lúc này sếp đang phải có lựa chọn quan trọng.

Huyện Nam Sơn xảy ra sự kiện quần thể đã truyền đến tai các thành viên Thị ủy Lưỡng Thủy. Nhà máy dệt huyện Nam Sơn là công ty nhà nước lớn có tiếng ở thị xã Lưỡng Thủy với sáu huyện một quận.

Thị xã Lưỡng Thủy có hơn trăm công ty nhà nước, cải cách là điều tất nhiên phải diễn ra. Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh lo nhất là chuyện trong quá trình thao tác cụ thể ở quận, huyện sẽ có vấn đề dẫn đến hỗn loạn. Bây giờ xem ra lo lắng đã thành sự thật, công nhân mất việc, về hưu của nhà máy dệt huyện Nam Sơn tập trung biểu tình dẫn đến bi kịch. Lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy, ủy ban Nam Sơn không thể trốn tránh trách nhiệm.

Ôn Xương Thịnh làm Bí thư thị ủy sáu năm nên hiểu cơ bản tình hình huyện Nam Sơn. Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi có tính cách cứng rắn bá đạo, làm mất lòng không ít người, bởi vì điểm này nên đã làm Bí thư huyện ủy 11 năm. Lý Hùng Phi năm nay đã 55 tuổi, không còn cơ hội tiến bộ. Điểm này từ việc trong thời gian Lý Hùng Phi làm Bí thư huyện ủy, huyện Nam Sơn đã có bảy chủ tịch là nhìn ra được. Ôn Xương Thịnh vẫn muốn thay đổi bộ máy huyện Nam Sơn nhưng chỉ ngại do Lý Hùng Phi là cán bộ nhiều tư cách, bản thân cũng không phạm sai lầm lớn nên Ôn Xương Thịnh tuy muốn động cũng khó. Bây giờ xem ra đã có cơ hội.

Ôn Xương Thịnh có quyết định liền mở mắt ra nói với thư ký:
– Tiểu Tương, còn bao lâu nữa sẽ tới?

– Bí thư, còn năm phút nữa là đến địa phận Nam Sơn. Có lẽ lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy đang chờ.

Tương Tiền Tiến không phải nói nhiều người, lẽ ra chỉ cần trả lời năm phút là đủ, câu tiếp theo nhìn như thừa nhưng thực ra không phải. Ôn Xương Thịnh lạnh nhạt nói:
– Thông báo đồng chí Hiểu Bân, chúng ta không xuống xe, trực tiếp đi đến thị trấn.

Tiền Hiểu Bân là phó bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật giờ phút này đang ngồi ở xe Audi phía sau. Chuyện xảy ra ở huyện Nam Sơn làm Tiền Hiểu Bân rất tức giận. Lý Hùng Phi và Tiền Hiểu Bân là bạn học cùng trường Đảng, năm đó ở cùng phòng nên quan hệ cá nhân vẫn rất tốt. Nếu không phải có Tiền Hiểu Bân nói giúp thì Lý Hùng Phi đã không thể ngồi ổn ở vị trí Bí thư huyện ủy Nam Sơn lâu như vậy.

Trước khi tới lãnh đạo chủ yếu thị ủy đã tổ chức hội nghị khẩn cấp. Hiện nay là giai đoạn quan trọng cải cách công ty nhà nước, chuyện ở huyện Nam Sơn nói rõ bộ máy lãnh đạo huyện ủy tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Nếu là bình thường thì Tiền Hiểu Bân nhất định sẽ khéo léo đưa ý kiến nhưng hôm nay y không thể lên tiếng. Hội nghị kéo dài nửa tiếng là kết thúc. Hội nghị thường vụ thị ủy đưa ra quyết định do Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tiền Hiểu Bân chạy đến huyện Nam Sơn, nhất định phải khống chế vấn đề của huyện Nam Sơn trong phạm vi nhỏ nhất, đồng thời cũng tra xét xem việc cải cách nhà máy dệt Nam Sơn có tồn tại hành vi tham ô, tham nhũng không? Kết quả hội nghị là rất bất lợi với Lý Hùng Phi, việc này Tiền Hiểu Bân cũng bất đắc dĩ.

Chuông điện thoại di động vang lên rất chói tai, thư ký nghe xong ừ ừ hai tiếng rồi dập máy.
– Chủ nhiệm, Tương Tiền Tiến gọi điện thoại bí thư Ôn bảo trực tiếp đến thị trấn.

Tiền Hiểu Bân ừ một tiếng ngửa ra sau không nói gì. Ý của cuộc điện này là rất rõ ràng. Vị trí của Lý Hùng Phi lần này đã không yên. Ôn Xương Thịnh rất khách khí nói như vậy cũng có nghĩa chỉ cần Lý Hùng Phi rời khỏi Nam Sơn là được, Tiền Hiểu Bân có thể cân nhắc việc an bài cho Lý Hùng Phi.

Ôn Xương Thịnh không thể nghi ngờ lưu lại nhiều đất cho Tiền Hiểu Bân. Ở việc xử lý Lý Hùng Phi ra sao, Tiền Hiểu Bân muốn lấy phương thức chủ động đề nghị. Đương nhiên Tiền Hiểu Bân không vội vàng trả lời ngay nhưng kéo dài cũng không phải biện pháp. Hôm nay nhất định phải quyết định vấn đề của Lý Hùng Phi.

Trong đầu Tiền Hiểu Bân nghĩ đến chuyện xảy ra tháng trước. Ủy ban huyện Nam Sơn phê cấp một khoản tiền cho xã Long Khê. Chủ tịch xã Long Khê cầm tờ giấy do chủ tịch, phó chủ tịch thường trực huyện phê đến phòng Tài chính lĩnh tiền nhưng không được. Trong hội nghị thường vụ huyện ủy Tằng Trạch Quang tỏ vẻ bất mãn, Lý Hùng Phi gọi điện ngay mắng trưởng phòng tài chính thì khoản tiền này mới được giải quyết.

– Ông anh, ông làm quá đáng quá.
Tiền Hiểu Bân bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi phải đưa ra quyết định. Y cầm điện thoại từ tay thư ký và gọi:
– Đồng chí Lôi Minh, Bí thư huyện ủy Nam Sơn – đồng chí Lý Hùng Phi đã không thích hợp làm bí thư huyện ủy nữa, tôi sẽ đề nghị với đồng chí Hưng Thịnh điều đồng chí Lý Hùng Phi lên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã.

– Ừ tôi biết rồi.
Đầu kia nói.

Ba ngày sau sự kiện giẫm đạp, giữa trưa mà trời đen kịp như sắp mưa. Đồng thời đây cũng là lần đầu Vương Quốc Hoa thấy nhân viên phòng nghiên cứu chính sách đến đông đủ như vậy vào buổi chiều từ lúc hắn đi làm.

Mặc dù vậy mỗi người đều không yên lòng. Chủ nhiệm Chương Triệu Long mấy lần đi ra hành lang nhìn về phía khách sạn Nam Sơn, hai vị khác cũng không ngồi yên được.

Chỉ có duy nhất không có động tĩnh khác thường là Vương Quốc Hoa.

Lãnh đạo chủ yếu thị ủy hôm nay một lúc có sáu vị tới, giờ phút này đang họp trong phòng họp khách sạn. Hai hôm nay đã truyền ra đủ loại tin tức nhưng có một điều có thể khẳng định là bộ máy lãnh đạo huyện Nam Sơn sẽ thay đổi lớn. Chương Triệu Long năm nay 53 tuổi, là cán bộ cấp phó huyện nhiều năm. Trước đây Lý Hùng Phi còn làm bí thư huyện ủy thì y không có khả năng xoay người nhưng bây giờ …

– Chủ nhiệm, tôi muốn xin nghỉ ngày mai, mai sinh nhật mẹ tôi.
Vương Quốc Hoa đi đến trước mặt Chương Triệu Long và nói.

– Ừ, xin phép? Biết rồi.
Chương Triệu Long ừ ngay. Thấy Chương Triệu Long cầm điếu thuốc chưa châm, Vương Quốc Hoa lấy bật lửa châm hộ. Chương Triệu Long ngẩn ra nhìn Vương Quốc Hoa.

– Đám thanh niên bây giờ không mấy ai nhớ ngày sinh của mẹ, như vậy đi, tôi gọi điện cho xã Bàn Long, coi như cậu đến xã Bàn Long điều tra. Ba ngày nghỉ chắc là đủ rồi chứ?
Chương Triệu Long không phải đột nhiên tốt bụng mà là cảm thấy vào lúc quan trọng như thế này thì bên người bớt một tên đáng ngờ sẽ tốt hơn.

– Cảm ơn chủ nhiệm.
Vương Quốc Hoa nói xong liền dọn đồ rời đi. Hắn vừa đi, lão Hoàng đã cười lạnh nói:
– chủ nhiệm, sao phải khách khí với hắn như vậy? Họ Lý lần này không thoát nạn được đâu.

Chương Triệu Long nhìn lão Hoàng rồi thầm oán: “Với lòng dạ tên này thì có thể làm ăn được gì? Bảo sao đã 50 mà mới là cán bộ cấp trưởng phòng”

Tích tích, máy nhắn tin bên hông vang lên, Chương Triệu Long vội vàng xem nội dung, một có chút vui sướng đột nhiên ùa tới.

….

Hội nghị kéo dài hơn nửa ngày cuối cùng đã có kết quả. Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi điều tới Đại hội đại biểu nhân dân thị xã làm quyền phó chủ nhiệm. Chủ tịch Tằng Trạch Quang, phó chủ tịch thường trực Chu Dũng tạm thời bị đình chỉ công tác tiếp nhận tổ chức thẩm tra. Phó bí thư huyện ủy Quản Nhất Vĩ tạm thời chủ trì công việc huyện ủy, thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch huyện Vương Dịch chủ trì công việc ủy ban.

Lúc Vương Quốc Hoa vào cửa hàng bánh ngọt duy nhất của thị trấn, ông trời bắt đầu lên tiếng, mấy tiếng sấm nổ vang.

Mưa trong nháy mắt che kín cả thị trấn, đường trước cửa hàng bánh ngọt không lâu đã ngập đến mắt cá chân. Ngậm điếu thuốc, Vương Quốc Hoa có chút bất đắc dĩ nhìn cửa. Mưa thật sự quá lớn, dù là mang ô cũng không thể đi được.

Một cơn gió mạnh cuốn theo mưa bắn vào, một người từ ngoài chạy tới. Ánh sáng rất yếu nên Vương Quốc Hoa không thấy rõ. Hắn tiếp tục đứng ngẩn ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Làm thế nào để tạo quan hệ với Tằng Trạch Quang đang tạm thời bị đình chỉ công tác? Vấn đề này làm hắn buồn bực mấy ngày mà không có kết quả. Vương Quốc Hoa không phải không muốn chủ động tìm tới cửa nhưng đáng tiếc làm như vậy không phải kế sách hay.

Cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nghiêm Giai Ngọc lấy khăn tay lau nước m]a trên mặt, mặc dù chỉ là một bên nhưng không ngại Nghiêm Giai Ngọc liếc mắt cái là nhận ra Vương Quốc Hoa. Cứ nghĩ đến trưa hôm đó bị hắn quát, Nghiêm Giai Ngọc lại tức. Cô chưa bao giờ bị người mắng như vậy, lại là một tên nhỏ hơn mình năm tuổi mắng, còn là một tên cấp phó trưởng phòng bị đầy ải ở phòng nghiên cứu chính sách, Nghiêm Giai Ngọc này còn hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng cơ mà. Nghiêm Giai Ngọc chỉ muốn cắn chết hắn. Chẳng qua đó là tâm lý lúc ấy, bây giờ cảm giác đó không quá mãnh liệt, tuy vẫn còn giận nhưng ánh mắt cô chủ yếu tập trung vào vẻ mặt bình tĩnh không phù hợp với tuổi của hắn.

Đúng thế, hắn nhìn qua rất chín chắn. Nếu hắn có thể cười một chút thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?

Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên dấy lên suy nghĩ kỳ quái. Vương Quốc Hoa thấy mưa bên ngoài đã giảm đi nên đứng dậy.

Hai ánh mắt không hẹn mà gặp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN