Phù Diêu
Chương 18: Câu cá
Thôn Vương gia câu về tối rất nhanh yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu là giai điệu chính. Nhưng nhà Vương Lão Thật hôm nay lại sáng rực lên bày bảy tám bàn ăn. Bàn chính giữa phân biệt ngồi mấy người như bố con Vương Quốc Hoa, anh rể Tạ Mãn Hòa, bí thư chi bộ thôn Vương Hữu Hòa, trưởng thôn Vương Long, đội trưởng dân phòng Vương Hổ.
Vương Quốc Hoa làm ăn tốt, có thể ngồi cùng bàn uống rượu với hắn cũng là chuyện có thể diện. Rượu là do Vương Quốc Hoa mang về, người dân trong thôn chủ yếu uống rượu tự nấu.
Bữa ăn kéo dài hai tiếng, khi thức ăn coi như hết, Vương Hữu Hòa vừa hút thuốc Hồng mai Vương Quốc Hoa mời, ông vừa cười nói:
– Thằng hai, cháu coi như đã làm ăn tốt, có thể nghĩ biện pháp giúp thôn không? Không phải bác làm khó cháu, tình hình trong thôn cháu cũng biết đó, người nhiều đất ít, đất chỉ có từng đó. Mấy người già thì còn đỡ, đám thanh niên cả ngày nhàn rỗi cũng không phải chuyện tốt mà.
Trưởng thôn Vương Long uống ực hết chén rượu cười nói:
– Lão bí thư nói đúng. Thằng hai làm lớn thì dù không thể giúp cũng có thể nghĩ biện pháp mà. Làm mệt một chút cũng không sao, có thể kiếm được tiền là được.
Vương Hữu Hòa nói, Vương Quốc Hoa vốn định từ chối. Phải biết hắn bây giờ làm cũng chưa tốt gì. Hơn nữa ở huyện Nam Sơn này có rất nhiều sức lao động thừa. Chẳng qua Vương Long nói lại làm Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến Tằng Trạch Quang bảo mình sửa bản thảo nên động tâm.
– Chuyện này không dễ làm, có nhiều người có sức muốn tìm việc làm.
Vương Quốc Hoa trầm giọng làm ánh mắt đầy hy vọng của mọi người trở nên ảm đạm hơn nhiều. Không nghĩ Vương Quốc Hoa lại nói:
– Chờ cháu về huyện sẽ nghĩ biện pháp. Cùng lắm cháu tìm quan hệ xem có thể đưa người của thôn đi các nơi kiếm tiền không?
– Vậy thì tốt quá, bác chỉ biết thằng hai có biện pháp. Lão Thật, chú sinh con tốt.
Vương Hữu Hòa hưng phấn vỗ đùi khen.
– Bác, cháu phải nói trước việc này chưa chắc đã được nhưng cháu sẽ cố hết sức.
Vương Quốc Hoa nói thêm một câu.
– Bác biết, thành hay không cũng không trách cháu.
Khách lảo đảo đi về, Vương Quốc Hoa mua một chiếc chăn mới về cho bố, sau đó đưa cho ông bố điếu thuốc rồi ngồi nói chuyện. Bà mẹ và chị gái thu dọn chén bát, anh rể Tạ Mãn Hòa ngồi xổm bên hút thuốc rất vui vẻ.
– Hai, chuyện bác Hòa nói không cần gấp, đầu tiên tìm việc cho anh rể con. Chuyện nhà mình làm xong rồi mới tới người khác.
Vương Lão Thật nói.
Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than bố mình ích kỷ và khôn khéo. Hắn vốn định đưa chút tiền cho nhà nhưng đột nhiên trực tiếp đưa tiền cũng không phải biện pháp, có khi lại làm bọn họ sợ.
– Việc này con sẽ nhớ kỹ, về con nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Vương Quốc Hoa lập tức đáp ứng. Hắn thầm nghĩ nếu không được thì mình sẽ mua một cửa hàng trên phố huyện để chị gái bán hàng tạp hóa sống qua ngày.
Tạ Mãn Hòa nghe xong không khỏi cười vui hơn. Chị gái Vương Tú Tú ở bên cạnh tự hào nói:
– Tạ Mãn Hòa, sau này anh nhất định phải nhớ chú hai đối tốt với anh.
– Chị nói vậy làm gì? Người một nhà cần gì phải khách khí chứ?
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa chúc thọ mẹ làm Trần Thúy Hoa vui đến độ không mở nổi mắt. Người nhà ăn trưa rất vui vẻ. Lúc cắt bánh ngọt, Vương Quốc Hoa đã kín đáo đưa mẹ 500 đồng, Trần Thúy Hoa chết sống không chịu nhận cuối cùng nói giữ lại làm tiền lấy vợ cho Vương Quốc Hoa.
….
Vương Quốc Hoa lên thị trấn đã là tối mịt. Hắn gõ cửa nhà Nghiêm Giai Ngọc, bên trong lộ ra khuôn mặt vui mừng. Vương Quốc Hoa lấy một túi đựng quà miền núi đi vào.
– Tôi đổ đầy bình xăng rồi, người trên núi không có gì tốt, chỉ có mấy thứ này.
Nghiêm Giai Ngọc nhìn qua như vừa tắm xong, cô mặc chiếc váy ngủ màu lam nhạt. Nghiêm Giai Ngọc đứng cửa nhìn Vương Quốc Hoa cầm túi lệ mệ đi vào. Vương Quốc Hoa đặt túi vào phòng khách, ném chìa khóa tới. Nghiêm Giai Ngọc cầm lấy cười nói:
– Ăn tối chưa? Chưa ăn thì cùng ăn, ăn mình cũng chán.
Vương Quốc Hoa vốn định từ chối nhưng nghĩ làm thế sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của phụ nữ.
– Được, đỡ phải về ăn mì.
Không lâu sau trên bàn đã có bốn món, một bát canh, cô về phòng còn mang theo một chai Mai đài.
– Uống một chút chứ?
Vương Quốc Hoa có không ít kinh nghiệm uống rượu với phụ nữ, chẳng qua chủ yếu là ở quán bar. Bây giờ chỉ có một nam một nữ, rượu uống nhiều có khi xảy ra chuyện nên hắn do dự.
– Sao? Không biết uống sao? Nếu vậy thì thôi, ăn cơm.
Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa do dự nên hơi mát mát.
– Đàn ông sao có thể nói không biết.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua điểm trồi trên ngực Nghiêm Giai Ngọc, thói quen ba hoa trở lại. Chẳng qua hắn nói xong lại thấy hối hận vì câu nói hơi mập mờ của mình.
– Có được hay không thử mới biết.
Nghiêm Giai Ngọc không tự giác ưỡn ngực lên và nhìn tới đầy quyến rũ. Nghiêm Giai Ngọc không phục vì mình toàn thua hắn. Nghiêm Giai Ngọc quyết định phải cho Vương Quốc Hoa biết một điều hắn còn quá non.
Dụ dỗ anh? Muốn trâu già gặm cỏ non ư? Vương Quốc Hoa cười ha hả trong lòng nhưng lại gật đầu ra vẻ thành thật. Rất rõ ràng động tác này có hiệu quả làm Nghiêm Giai Ngọc không dám thừa thắng truy kích.
Vương Quốc Hoa uống tốt, Nghiêm Giai Ngọc uống cũng không kém, chuyện mượn rượu làm loạn sớm bị diệt từ trong trứng nước. Vừa uống vừa nói chuyện, nhân vật chính là Nghiêm Giai Ngọc. Bị Vương Quốc Hoa nói bóng nói gió nên Nghiêm Giai Ngọc thường tập trung vào vấn đề ở trụ sở huyện ủy, ủy ban.
Nghiêm Giai Ngọc bình thường không phải người hay buôn nhưng không có nghĩa cô không nghe được gì. Trụ sở huyện ủy chỉ rộng từng đó, người chỉ có từng đó, có chuyện muốn không nghe cũng không thể.
– Bí thư Lý đã xác định đến Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, chủ tịch Tằng bị thẩm tra, phó chủ tịch Chu có lẽ không thoát kiếp. Chuyện nhà máy dệt bọn họ làm hơi quá, tài sản cố định mấy chục triệu cậu đoán bọn họ bán bao nhiêu không? Ba triệu. Đúng, lão Chương phòng cậu lần này sợ là sẽ rời núi sang làm phó chủ tịch huyện.
Vương Quốc Hoa rời khỏi nhà Nghiêm Giai Ngọc đã là 9h. Mặc dù chỉ có hai người nhưng hai bên biết khống chế mình. Vương Quốc Hoa là do đầu óc trầm ổn, Nghiêm Giai Ngọc khống chế mình là do tính cách.
Lần uống rượu này không phải không có thành quả, quan hệ hai người thân hơn nhiều. Vương Quốc Hoa gọi Nghiêm tỷ, Nghiêm Giai Ngọc lại gọi hắn là Tiểu quỷ.
…
Trời chiều ngả về tây, Tằng Trạch Quang ngồi một mình buông câu ở hồ nước phía sau khách sạn Nam Sơn. Cuộc thẩm tra ba ngày là kết thúc, thị ủy khi nào có kết luận thì còn phải chờ.
Đối với con đường chính trị của mình, Tằng Trạch Quang không quá để ý trong lòng. Y vốn là cán bộ muốn làm việc, đến đâu cũng là làm việc. Tằng Trạch Quang thậm chí cho rằng bị đình chỉ công tác không phải chuyện xấu. Mấy ngày nay làm y cảm thấy rõ sự ấm lạnh của con người.
Lúc ở vị trí còn có người theo sát mình, có thể nói không có việc gì cũng đến gần mình. Còn hôm nay ngay cả thư ký cũng xin phép. Tằng Trạch Quang không khỏi buồn cười.
Phao hơi động, Tằng Trạch Quang lại không có ý nhấc câu. Y thấy con cá đang giãy trong nước khá giống mình, tiến lui làm sao không phải như một lần lại một lần câu cá.
– Chủ tịch Tằng, cá cắn câu kìa.
Vương Quốc Hoa không biết xuất hiện vào lúc nào. Hắn đoạt lấy cần câu đáng tiếc chậm nên con cá đã thoát.
– Ha ha, đây không phải Tiểu Vương sao?
Tằng Trạch Quang có ấn tượng khá tốt với Vương Quốc Hoa. Thấy hắn im lặng không nói móc mồi vào cần câu, y thầm nghĩ tên này là người của Lý Hùng Phi, mình và hắn có phải cùng bệnh không nhỉ?
– Chủ tịch Tằng, ngài đây là câu cá hay nuôi cá?
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc. Nếu là trước kia Tằng Trạch Quang sẽ cho rằng hắn không lễ phép, bây giờ thì không. Y thấy đây là sự thân cận. Thân cận tên đang bị đình chỉ nói rõ gì? Nói rõ đối phương không có gì cần nhờ mình.
Tằng Trạch Quang đưa cho Vương Quốc Hoa một điếu thuốc, thấy Vương Quốc Hoa lấy chiếc zippo ra châm thuốc. Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
– Bật lửa này được đó, còn nữa tôi bây giờ không phải chủ tịch.
Tằng Trạch Quang đang thầm nghĩ hắn mới tốt nghiệp thì sao dùng được bật lửa mấy trăm đồng.
Vương Quốc Hoa có chút đắc ý nói.
– Bật lửa này là kèm theo của cuộc trao đổi, tôi lấy được từ tay Lý Vân – con bí thư Lý.
– Trao đổi gì?
Tằng Trạch Quang có chút tò mò Hoàng Mộng Chân. Theo y thấy Vương Quốc Hoa không nghe ra ý trong câu của mình.
– Cá cắn câu nữa kìa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!