Phù Diêu
Chương 26: Quyết định khó khăn
Nếu nói Vương Quốc Hoa là trốn vào wc, vậy tâm trạng Nghiêm Giai Ngọc cũng thế. Nghiêm Giai Ngọc không phải vào để tắm, rửa mặt, không phải có nhu cầu nên vào. Ngồi trên bồn cầu, Nghiêm Giai Ngọc dùng hai tay ôm mặt, cô không khóc mà chỉ thấy xấu hổ, mất mặt. Quá mất mặt. Biểu hiện vừa rồi đã vứt hết sự rụt rè, e lệ của một người phụ nữ hơn 25 tuổi.
Con người lúc ở một mình mới dễ cảm nhận được tâm trạng thật của mình. Cửa đóng lại khiến Nghiêm Giai Ngọc như một con đà điểu vùi đầu trong cát. Ở trong không gian hơn mét vuông này, Nghiêm Giai Ngọc hoàn toàn buông bỏ nội tâm. Phải thừa nhận mình xong đời rồi. Đúng thế, xong đời. tiểu quỷ ngoài kia khống chế được bản thân mà mình không ngờ rất thất vọng, mình không có sức chống cự trước sức hấp dẫn của tiểu quỷ đó.
Điểm duy nhất làm Nghiêm Giai Ngọc vui đó là trình độ vô sỉ của tiểu quỷ ngoài kia đã được cô đánh giá hơi cao.
Thời gian cứ thế dần trôi đến tận 6h. Vương Quốc Hoa bên ngoài đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn kéo rèm cửa nhìn bầu trời vẫn sáng rực, mùa hè đáng chết.
Két. Cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng phát ra âm thanh gần như tiếng rên rỉ của phụ nữ trong quá trình đó. Vương Quốc Hoa không dám quay đầu lại vì sức chống cự của hắn gần như không còn. Trong lòng hắn biết một thực tế nếu Nghiêm Giai Ngọc từ trong đi ra mà ăn mặc hơi mát mẻ một chút thì bữa tối này tuyệt đối sẽ chậm rất lâu.
– Tôi nay tôi mời khách, chị muốn ăn gì?
Vương Quốc Hoa nói với ngoài cửa sổ một câu, Nghiêm Giai Ngọc thản nhiên nói:
– Bỏ đi, không có hứng thú, chị còn phải đến bệnh viện thăm cô.
Nghiêm Giai Ngọc nhấn mạnh từ cô hy vọng có thể làm Vương Quốc Hoa chú ý. Rất rõ ràng ở tình hình hiện nay ông chú Nghiêm Hữu Quang chính là tấm bài chiến lược cuối cùng của cô. Đương nhiên tin tức bên trong huyện ủy không tính nhưng là Vương Quốc Hoa giống như không biết gì. Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy cần cho hắn biết có lẽ có thể thay đổi được điểm gì đó.
Đúng thế, Nghiêm Giai Ngọc còn ôm một tia hy vọng, nếu điều kiện của chính mình không đủ để làm hắn động tâm, như vậy cô sẽ dùng thủ đoạn khác.
– Cô? Vậy chú của chị làm gì?
Nghiêm Giai Ngọc nghe được câu mà cô hy vọng. Vương Quốc Hoa chỉ theo bản năng hỏi một câu nhưng Nghiêm Giai Ngọc đã nhẹ nhàng nói:
– Là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang. Chú chị chắc ở bệnh viện, cùng đi chứ?
Vương Quốc Hoa đột nhiên quay đầu lại, hắn kinh ngạc nhìn Nghiêm Giai Ngọc vài giây nhưng lại nói:
– Bỏ đi, tôi không muốn tham gia.
Một tia hy vọng cuối cùng mặc dù tan biến nhưng Nghiêm Giai Ngọc lại không hề thất vọng mà thấy rất dễ dàng. Cô do dự một chút rồi nói:
– Bỏ đi, chị cũng không đi, phòng bệnh đó đầy người không có chỗ đứng, gọi một cuộc điện tới là được rồi.
Vương Quốc Hoa liếc mắt là nhìn thấu tâm tư của Nghiêm Giai Ngọc nhưng hắn không có ý khinh thường cô. Hầu hết phụ nữ phạm sai lầm đều có thể tha thứ, chỉ cần không đến giới hạn là được.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Nghiêm Giai Ngọc mới bình tĩnh lại chút giờ lại dao động. Tên tiểu quỷ này sao luôn bình tĩnh được nhỉ? Bà đây đã quá mất mặt, có lẽ cả đời này bị buộc vào hắn rồi.
Nghiêm Giai Ngọc không ngờ có chú là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, tin này làm Vương Quốc Hoa giật mình nhưng chỉ một chút mà thôi. Trong kế hoạch của Vương Quốc Hoa vốn không có chuyện gì của Nghiêm Hữu Quang. Đương nhiên lúc Nghiêm Giai Ngọc nói ra, Vương Quốc Hoa hoàn toàn ném suy nghĩ chơi phụ nữ mà không cần chịu trách nhiệm ra khỏi đầu. Dù là dựa vào Tằng Trạch Quang nhưng với tình hình hiện nay Nghiêm Hữu Quang muốn xử lý mình cũng là rất đơn giản.
Nghiêm Giai Ngọc thoáng cái phát hiện vẻ mặt Vương Quốc Hoa như đang suy nghĩ, đó là vẻ mặt như muốn cố gắng giữ khoảng cách. Cô thấy đây là thất bại như vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó.
– Tối mai cậu còn có thể đi không?
Nghiêm Giai Ngọc có chút xấu hổ cúi đầu rồi đột nhiên cảm thấy mình sao kém vậy, không có việc gì lại lấy ông chú ra. Suy nghĩ của cô bây giờ hơi khác chút so với Vương Quốc Hoa. Theo Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa giữ khoảng cách là do hắn tự cho mình tuổi trẻ tài cao.
– Chuyện tôi đáp ứng nhất định làm được.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát nói làm Nghiêm Giai Ngọc yên tâm đôi chút.
– Chị vẫn nên đến bệnh viện.
Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng chọn tạm thời rời đi. Nhìn Vương Quốc Hoa cười cười đầy khách khí đứng ở cửa, trong lòng cô như bị kim đâm vậy.
Phù. Vương Quốc Hoa thở phào nhẹ nhõm. Tính cách hắn như đang dần trở lại quỹ đạo thời còn học đại học. Nói thế nào nhỉ, Vương Quốc Hoa cảm thấy mình quá lương thiện, ngây thơ.
Vương Quốc Hoa xuống nhà ăn gọi hai món thức ăn, một bát canh ăn vội. Hắn lên phòng tắm rửa ngả đầu là ngủ, vừa tỉnh lại đã là 10h sáng.
Vương Quốc Hoa ra ngoài dùng gần ngàn đồng mua hai bộ quần áo, về khách sạn thay thế. Quả nhiên là người dựa vào quần áo, Vương Quốc Hoa cảm thấy mình đẹp trai lên rất nhiều.
Nghiêm Giai Ngọc tạm thời không chủ động liên lạc, Vương Quốc Hoa vào quầy game của khách sạn. Hắn mua 50 đồng để chơi game cả chiều. Chủ cửa hàng rất khách khí với khách chơi nhiều như vậy, vừa mang trà vừa mang thuốc lên mời. Sau đó y còn cười cười nhìn Vương Quốc Hoa biến năm mươi đồng tiền thẻ game thành tiền trong túi y.
Trong ánh mắt tiếc rẻ của chủ cửa hàng, Vương Quốc Hoa đeo túi đi ra. Hắn đang định tìm chỗ ăn tối cho qua bữa thì điện thoại di động vang lên.
– Ở đâu, chị tới đón.
Giọng Nghiêm Giai Ngọc hơi lạ, Vương Quốc Hoa báo địa chỉ rồi lười biếng đứng bên cạnh nhìn dòng người vội vã lướt qua.
Người mời khách tên Chu Tiểu Bình, địa điểm không ngờ ở ngay phòng ăn khách sạn Sơn Thành. Chu Tiểu Bình sau khi tốt nghiệp trung học liền sang Úc. Y có ông chú thuộc nhóm lưu học sinh đầu tiên của Trung Quốc sang Úc học tập, ông ta không về nước mà ở lại Úc mở quán ăn Trung Quốc. Chu Tiểu Bình nói là sang đó học nhưng thực ra là giúp chú bán quán.
Giai đoạn này thu nhập ở nước ngoài đúng là cao hơn trong nước nhưng áp lực tinh thần cũng không nhỏ. Về lần này Chu Tiểu Bình có ý áo gấm về nhà, đồng thời còn định giải quyết vấn đề cá nhân. Mục tiêu của Chu Tiểu Bình chính là Nghiêm Giai Ngọc mà y từng thầm yêu. Ở nước ngoài khi biết tin Nghiêm Giai Ngọc đã thành góa phụ, Chu Tiểu Bình lập tức muốn về.
Chu Tiểu Bình thật sự rất muốn nhìn xem tại sao Nghiêm Giai Ngọc không thèm để ý tới mình. Nếu nói trước khi ra nước ngoài Chu Tiểu Bình chỉ thấy tự ti khi đối mặt với Nghiêm Giai Ngọc, như vậy bây giờ Chu Tiểu Bình tự cho rằng mình đủ cơ sở để hơn Nghiêm Giai Ngọc. Nói như thế nào nhỉ, Chu Tiểu Bình bây giờ tự hào vì mình là Hoa kiều, khổ sở làm việc mấy năm ở nước ngoài không phải ngóng trông ngày này ư?
Đứng ở cửa phòng ăn, Chu Tiểu Bình cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, không có gì không ổn cả. Y ngẩng cằm lên nở nụ cười đầy phong độ. Chu Tiểu Bình chờ mong người phụ nữ kia xuất hiện trong tầm mắt mình.
Xe sau khi đỗ xuống, Nghiêm Giai Ngọc cũng không lập tức vào phòng ăn mà bảo Vương Quốc Hoa lên mở cửa phòng nghỉ của hắn, sau đó cô không hề khách khí ném hắn bên ngoài cửa.
Sau một ngày, Nghiêm Giai Ngọc nhìn qua đã bình thường trở lại. Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ dựa cửa hút thuốc, một nhân viên phục vụ đi qua che miệng cười. Rất rõ ràng cô ả hiểu lầm.
Cửa cuối cùng đã mở ra. Nghiêm Giai Ngọc đứng bên trong cười hì hì đầy quyến rũ. Đây là một chiếc váy màu đen liền quần bằng lụa theo Vương Quốc Hoa thấy hơi cổ điển. Váy dài đến nửa đùi, màu đen sẽ tăng lên làn da trắng mịn của Nghiêm Giai Ngọc. Nói đúng ra váy này có thể làm thành váy ngủ.
Nghiêm Giai Ngọc vẫy vẫy tay, Vương Quốc Hoa không tiếng động đi vào phòng. Nghiêm Giai Ngọc nghiêng đầu như một cô gái:
– Váy này thế nào?
Vương Quốc Hoa quyết định nói thật:
– Rất được, rất gợi cảm. Chẳng qua tôi đề nghị chị đổi lại bộ đồ khác. Chiếc váy này chỉ để người đàn ông chị yêu thấy mà thôi.
– Hì hì.
Nghiêm Giai Ngọc có chút đắc ý ngẩng cằm xoay thân lắc lư. Trên thực tế trong lòng cô biết rõ mình mặc chiếc váy này sẽ có sức sát thương lớn hơn nữa. Giờ phút này Nghiêm Giai Ngọc đã hoàn toàn thành người khác, từ vẻ chất phác đến gợi cảm.
Vương Quốc Hoa khó khăn nuốt nước bọt, hắn cố gắng trấn an tính đàn ông của mình. Nghiêm Giai Ngọc cười cười giống như một tên trộm mới trộm thành công.
Nghiêm Giai Ngọc một lần nữa đi ra đã thay đổi chiếc váy khác, đây là váy màu hoa trắng trông khá bình thường.
– Chờ chút, tôi cũng đổi bộ đồ.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi trốn vào wc.
– Muốn chạy? Chậm rồi, chị đây đã có quyết định.
Nghiêm Giai Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!