Phù Diêu - Chương 28: Thay mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Phù Diêu


Chương 28: Thay mặt


Ai bảo đây là năm 94. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng lấy chiếc Motorola 9 9 0 0 từ túi để dưới chân ra làm mọi người đều chú ý. Ở quận Lưỡng Thủy người có thể sử dụng điện thoại di động đều là có thực lực. Máy Motorola 9 9 0 0 hình như chỉ có lãnh đạo thị xã mới được phân phối, ngoài ra chỉ là người bỏ nhiều tiền ra mua.

Vương Quốc Hoa thuộc laoji nào, tất nhiên là loại sau.

Nghiêm Giai Ngọc cầm máy dùng đôi tay thon dài cầm chiếc điện thoại di động “tinh xảo” từ từ đứng lên đi ra ngoài nghe, trong phòng không có tín hiệu.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống như chưa từng có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn. Chu Tiểu Bình đứng trước mặt hắn giờ đã tái mét mặt lại.

Chu Tiểu Bình không chịu nhận thua, y rút một tập tiền đập tới trước mặt Vương Quốc Hoa:
– Bên trong có 500 ngàn, cậu tặng Tiểu Ngọc lại cho tôi.

Vương Quốc Hoa cười cười đầy khinh thường. Hắn không thèm nhìn Chu Tiểu Bình lấy một cái:
– Thêm một con số may ra tôi còn suy nghĩ. Đương nhiên đây là giá lúc này, mỗi một năm tăng một triệu.

Chu Tiểu Bình run lên, bán cả y cũng không đến năm triệu. Lúc này Nghiêm Giai Ngọc đứng ở cửa thân thiết gọi.
– Quốc Hoa, chú bảo em về.

Vương Quốc Hoa cười cười vẫy tay ra vẻ hiểu. Hắn đứng lên lấy một xấp tiền trong túi rồi rút ra năm tờ để lên bàn.
– Đây là tiền ăn bữa này, cảm ơn. Ngoài ra xin khuyên một câu con người phải tự thấy nhục rồi hãy khinh thường người khác.

Hắn không thèm để ý đến ánh mắt tóe lửa của Chu Tiểu Bình mà đi thẳng. Chu Tiểu Bình đặt mông ngồi xuống ghế khó tin nhìn Vương Quốc Hoa rời đi. Xung quanh vang lên tiếng rì rào, có người trực tiếp nhìn Hà Thúy Trúc để xem cô ả có tin tức gì không?

– Thực ra cũng không có gì, tôi không phải làm ở ngân hàng sao? Vương Quốc Hoa kia giúp tôi hoàn thành việc huy động vốn của cả năm, không tính nhiều, chuyển khoản 600 ngàn vào ngân hàng tôi mà thôi.
Hà Thúy Trúc nói không lớn nhưng đủ để cho một số người muốn nghe nghe được.

– Nghiêm Giai Ngọc may thế, tìm bạn trai vừa thương yêu lại có tiền.

– Ôi, ai biết cô ta quyến rũ như thế nào, không chừng lấy tiền nhà chồng để dán vào.
Một giọng ghen tị vang lên, thì ra là Lôi Hoan. Hà Thúy Trúc có quan hệ tốt với Nghiêm Giai Ngọc đương nhiên không để yên. Cô phản lại:
– Có người thật ra muốn ngã vào nhưng cũng phải xem người ta muốn nhận hay không nữa.

– Cô nó ai?

– Ai lên tiếng chính là người đó.

– Xin lỗi.
Hai người Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc sóng vai đi trong đêm. Lúc này Nghiêm Giai Ngọc không nắm tay Vương Quốc Hoa, cô cúi đầu khoanh tay trông đầy áy náy.

– Không cần phải như vậy, nói như thế nào chúng ta cũng không mất mặt mà.

Nghiêm Giai Ngọc đứng trước cửa xe. Cô do dự một chút rồi dũng cảm quay đầu lại nói:
– Thực ra chị đã nói với chú là tối nay sẽ không tới.
Đôi mắt cô lúc này đầy điện.

Ồ. Vương Quốc Hoa do dự, nếu là trước đây nghe thấy ám hiệu này hắn sẽ tuyệt đối không nghĩ là có lên hay không, mà là xem bao trong ví dùng hết chưa để đi mua.

Chút dũng khí của Nghiêm Giai Ngọc ở trước mặt Vương Quốc Hoa như một con sói gặp phải con chó hung dữ. Không đợi Vương Quốc Hoa có quyết định cô đã vội vàng mở cửa xe ngồi lên vị trí điều khiển.

– Cái kia, đùa cậu thôi…

Vương Quốc Hoa lấy lại tinh thần thì xe của Nghiêm Giai Ngọc đã chạy ra khỏi cổng khách sạn. Hắn nhỏ giọng nói:
– Chỉ biết đốt lửa mà không dập lửa, không nên chơi như vậy chứ?

– Không ngờ vì năm triệu mà bán bà, bà rẻ như vậy sao? Tiểu quỷ thối, Tiểu quỷ đáng chết.
Nghiêm Giai Ngọc vừa lái xe vừa nhỏ giọng mắng. Nhưng mắng xong cô lại rất lý trí nhận ra một vấn đề hình như cũng đúng, nhất định không ai bỏ ra năm triệu mua mình, cho nên Vương Quốc Hoa đưa ra cái giá đó có khác gì không muốn bán.

Nghiêm Giai Ngọc tối đó nằm mơ với nội dung như thế này. Nghiêm Giai Ngọc và Tiểu quỷ kia đến nhà chú, thấy Tiểu quỷ sắp lên ngựa thì chú đột nhiên về. Nghiêm Giai Ngọc tỉnh dậy nhìn thấy đã là 4h tối, ngủ tiếp không ngủ được nữa. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của hắn. 6h sáng cô gọi điện cho Vương Quốc Hoa, nói hắn bắt xe về, cô còn phải ở lại chăm sóc cho vợ của chú.

Trên thực tế Nghiêm Giai Ngọc không dám đi gặp hắn, nhất là sau khi có giấc mơ kia.

….

– Gì? Theo Nghiêm Giai Ngọc phòng hành chính đến quận Lưỡng Thủy? Ừ biết rồi, sau khi về bảo cậu ta lập tức đến văn phòng tôi.
Tằng Trạch Quang nếu muốn biết Vương Quốc Hoa đi đâu cũng không có gì khó khăn. Y thuận miệng hỏi là có người báo cáo ngay.

Dập máy, Tằng Trạch Quang có chút không hài lòng chẳng qua còn có tâm trạng không thể nói rõ:
– Tên này sao lại đi cùng con dâu nhà Quản Nhất Vĩ chứ?
Tằng Trạch Quang ý thức được mình đã bị Quản Nhất Vĩ hấp dẫn.

Lúc Lý Hùng Phi còn đương chức, quyền lực của một phó bí thư đảng đàn như Quản Nhất Vĩ gần như không có. Từ quan hệ lợi hại thì Quản Nhất Vĩ có khuynh hướng nghiêng về Tằng Trạch Quang. Chẳng qua bây giờ đã có thay đổi, Quản Nhất Vĩ thành người đứng đầu ủy ban huyện, vị trí thay đổi làm tâm lý thay đổi.

Vương Quốc Hoa là người mà Tằng Trạch Quang muốn dùng, bây giờ xảy ra chuyện này, Tằng Trạch Quang không cho rằng vấn đề xuất hiện trên người Vương Quốc Hoa, có lẽ tin tức bị lộ. Vấn đề này Tằng Trạch Quang cảm thấy cần làm rõ.

Tằng Trạch Quang tuyệt đối không nghĩ đến quan hệ nam nữ. Theo y thấy lần này Vương Quốc Hoa đứng đội thành công đúng là có tương lai rực rỡ đang chờ đón, sao lại có thể qua lại với góa phụ chứ? Vậy không phải tự hại mình sao?

Vương Quốc Hoa về đến huyện Nam Sơn đã quá 12h. Tối qua ngủ không ngon, sáng sớm lại bị Nghiêm Giai Ngọc gọi điện làm phiền. Hắn trên xe muốn ngủ một chút nhưng đường xấu, lại ngồi cuối xe nên rất xóc.

Về phòng trọ, Vương Quốc Hoa rửa mặt rồi định ngủ một lát mới đi làm nhưng suy nghĩ một chút rồi thấy vẫn nên đi.

Lão Hoàng – tân chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính sách càng lúc càng khó chịu với Vương Quốc Hoa. Vị trí này đối với lão Hoàng hay lão Tiền mà nói đều không muốn ngồi. Chương Triệu Long đáng ghét, mình bò lên cao mà không kéo anh em. Đây là tâm lý của hai vị ở lại phòng.

Chu Dũng vẫn đang bị điều tra, không biết bao người ngã xuống nữa. Hai vị không phải không có hy vọng. Chính vì thấy có hy vọng nên khi Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng, lão Hoàng cười như hoa cúc nở rộ.

– Tiểu Vương về rồi à? Mau ngồi xuống, tôi mới mua trà mới, làm chén.

Vương Quốc Hoa không tìm được lý do mà lão Hoàng lại khách khí với mình như vậy. Lão Tiền vào thấy Vương Quốc Hoa, y cũng cười nói:
– Tiểu Vương, cậu còn ngồi đây làm gì? Bí thư Tằng tìm cậu khắp nơi đó.

Vương Quốc Hoa lúc này mới hiểu nguyên nhân nên cười cười đứng lên nói với lão Hoàng:
– Chủ nhiệm Hoàng, tôi xin đi trước.

Lão Hoàng đang pha trà có chút buồn bực vì lão Tiền nhẩy ra nói như vậy.
– Cậu xem tôi đó, quên cả chuyện quan trọng như vậy.
Thực ra y đâu quên mà chỉ muốn kéo quan hệ một chút, không ngờ lão Tiền lại phá đám.

Sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, hai tên còn lại liền tức tối nhìn nhau. Hai người này biết nhau đã lâu, lão Hoàng vừa quệt mông là lão Tiền biết y muốn đi giải quyết. Ồ, ông muốn quan hệ tốt với Tiểu Vương để hắn nói giúp ông trước mặt Bí thư Tằng ư? Sao không kéo theo tôi nữa? Tôi không cho ông như ý. Ông nghĩ tôi không biết Bí thư Tằng bây giờ chưa quyết định ai làm thư ký sao?

Nguyên thư ký của Tằng Trạch Quang – Tiểu Lưu sau khi sếp bị thẩm tra đã lựa chọn bảo vệ mình mà nói thật. Nếu Tằng Trạch Quang là người không sạch sẽ nhất định sẽ xong đời. Tằng Trạch Quang lên làm bí thư huyện ủy đương nhiên không thiếu người thông báo. Biết chuyện đối phương làm, Tằng Trạch Quang rất tức giận.

Chuyện Tằng Trạch Quang làm đầu tiên ở vị trí bí thư huyện ủy chính là ám chỉ vài người nói văn phòng địa phương cần tăng cường lực lượng trẻ, đồng chí Tiểu Lưu còn trẻ đáng bồi dưỡng.

Tường ngã mọi người đẩy, trong nhà nước chưa bao giờ chuyện vì lấy lòng thủ trưởng mà ra tay độc ác.

Lúc Vương Quốc Hoa gõ cửa, Tằng Trạch Quang đang xem văn bản. Nghe thấy là tiếng của Vương Quốc Hoa, Tằng Trạch Quang đứng lên đi tới cửa phòng.
– Tên tiểu tử này đi chết ở đâu vậy? Còn không mau cút vào đây cho tôi.

Vương Quốc Hoa một lần nữa lộ nghiên cứu thành thật, gãi đầu xấu hổ đi vào. Văn phòng Tằng Trạch Quang không có ai khác, chuyện này nói rõ điều gì thì Vương Quốc Hoa đoán ra ngay.

Trụ sở huyện ủy có năm tầng, tầng năm là phòng của bí thư huyện ủy và một phòng hội nghị. Bố trí này là do trước đây Lý Hùng Phi làm, sau khi Tằng Trạch Quang nhận chức có người nhắc có cần đổi văn phòng không, Tằng Trạch Quang nói không cần.

Phòng bí thư huyện ủy chiếm một phần ba diện tích tầng năm, chia làm hai gian. Gian ngoài là phòng khách, có bộ ghế salon và bàn uống nước, gần cửa sổ còn có một bàn làm việc.

Phòng trong lại chia làm hai gian, bên ngoài là nơi làm việc của bí thư, bên trong là chỗ nghỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN