Phù Diêu - Chương 38: Mời rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Phù Diêu


Chương 38: Mời rượu


Kết quả điều tra vụ đánh người rất nhanh đã có. Cảnh sát viên Đường Gia Quốc phụ trách khu chợ cấu kết với nhóm tiểu thương kinh doanh không lành mạnh nhằm lũng đoạn thị trường mua hàng nông sản miền núi. Người bị đánh là nhà kinh doanh từ ngoài tới huyện Nam Sơn mua hàng, bọn họ trả giá cao nên làm tổn hại lợi ích của nhóm tiểu thương kia.

Chủ tịch Quản Nhất Vĩ nghe Đường Hoài Minh báo cáo xong liền chỉ ra kinh tế huyện Nam Sơn xếp nhóm nửa cuối của thị xã, ở đây không chỉ do nhân tố khách quan là vị trí địa lý, càng quan trọng hơn là do nhân viên công tác của cơ quan chức năng không làm đúng chức trách. Lấy chợ nông sản làm ví dụ, một khu chợ để thu hút nhà kinh doanh từ ngoài đến mua hàng nhưng vì một nhóm người mà thành ra vậy. Nó nói rõ vấn đề gì?

Cùng ngày hôm đó Quản Nhất Vĩ thay mặt huyện ủy, ủy ban huyện đến thăm người bị thương, tỏ vẻ chính quyền sẽ không nhân nhượng với kẻ phạm tội, kiên quyết xử lý kẻ làm ảnh hưởng đến trật tự thị trường.

Sau đó Quản Nhất Vĩ về ủy ban huyện triệu tập lãnh đạo các phòng ban họp. Trên hội nghị y yêu cầu các ngành liên quan phải tự kiểm điểm, hội nghị kéo dài đến trưa mới kết thúc.

Buổi sáng Tằng Trạch Quang nhìn như không quá bận, gọi mấy cuộc điện thoại, xem vài văn bản. Trước khi hết giờ làm Phó bí thư huyện ủy phụ trách văn hóa, giáo dục, khoa học kỹ thuật Cát Mậu Nguyên đi tới trước văn phòng bí thư huyện ủy.
– Tiểu Vương, bí thư Tằng có bận không?

Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên nói:
– Bí thư Cát, mời ngài ngồi.

Lúc này Tằng Trạch Quang xuất hiện ở cửa trong, y chủ động bắt tay với Cát Mậu Nguyên:
– Lão Cát, vừa lúc trưa chúng ta cùng ăn, thuận tiện tôi có vài chuyện muốn trao đổi với anh.

Tằng Trạch Quang vừa dứt câu, Đường Hoài Minh đã xuất hiện trước cửa. Y cười ha hả nói:
– Bí thư Tằng, bữa trưa nay ngài phải cho tôi ăn cùng với đó.

Bốn phó bí thư thoáng cái có hai người đến, Tằng Trạch Quang đương nhiên hài lòng. Y thản nhiên nói:
– Lão Đường cũng tới. Quốc Hoa, cậu gọi cho Khương Cung Ninh.
Vẻ mặt Tằng Trạch Quang hơi đổi một chút, trước với Cát Mậu Nguyên là vẻ thân thiết, bây giờ là sự khách khí.

Đường Hoài Minh không ngờ lại cười nói với Vương Quốc Hoa:
– Tiểu Vương rất được, bí thư Tằng đúng là tinh mắt.

Đường Hoài Minh khen Vương Quốc Hoa nhưng Tằng Trạch Quang lại không khiêm tốn mà cười nói:
– Lúc Quốc Hoa ở văn phòng nghiên cứu chính sách tôi đã phát hiện ra, đây là việc làm tôi vẫn tự hào.

Vương Quốc Hoa thầm giật mình. Lời này của Tằng Trạch Quang ngoài ý khen ra, y nói trước mặt hai vị phó bí thư không thể nghi ngờ khiến người ta về sau chú ý đến hắn. Lúc này nếu biểu hiện quá bí thư thì nhất định là kẻ ngu. Vương Quốc Hoa luống cuống tay chân đến độ rơi cả điện thoại. Hắn cười khổ nói:
– Bí thư Tằng, ngài nói như vậy là tôi phải tìm lỗ mà chui.

Ba vị bí thư cùng nở nụ cười. Vương Quốc Hoa nghiêng người đi sang bên gọi điện cho Khương Cung Ninh.

Ba chiếc xe cùng ra khỏi trụ sở huyện ủy là điều mọi người thấy. Vương Quốc Hoa ngồi trên vị trí điều khiển nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tằng Trạch Quang đang nở nụ cười đầy đắc ý.

Khương Cung Ninh tự mình ra tận cổng khách sạn đón, sau đó chạy đến trước cửa xe ân cần mở cửa. Nhìn động tác không quá thuần thục của Khương Cung Ninh, Vương Quốc Hoa cũng biết đối phương khó xử.

Lãnh đạo ăn cơm, thư ký và lái xe có lúc có thể đi theo nhưng hôm nay lại khác. Vương Quốc Hoa đi theo ba vị lãnh đạo đến phòng rồi dừng lại nói:
– Các vị lãnh đạo, tôi xuống nhà bếp xem một chút.

Tằng Trạch Quang cười cười, hai vị phó bí thư có chút kinh ngạc. Tằng Trạch Quang cười vì thấy đây là đương nhiên, Tiểu Vương này chẳng lẽ không biết ý sao? Hai vị còn lại kinh ngạc tên Vương Quốc Hoa này đúng là quá khôn ranh.

Khương Nghĩa Quân cầm theo hai đĩa phim được bọc trong giấy lên tầng vừa lúc thấy Vương Quốc Hoa đi tới. Vương Quốc Hoa không phải xuống phòng bếp mà là rời đi để lãnh đạo có không gian nói chuyện.

– Yêu … ông đến à.
Khương Nghĩa Quân vội vàng chạy đến rồi vỗ vỗ chiếc băng trong tay mình như bảo bối:
– Thứ tốt này.

Vương Quốc Hoa dùng ngón chân cũng biết đối phương nói thứ tốt là gì. Hắn bĩu môi nói:
– Ông có thể có thứ gì tốt chứ? Không phải là Diệp Ngọc Khanh, Diệp Tử Mi sao? Ừ, còn có Lý Lệ Trân, Thang Bảo Như.

Khương Nghĩa Quân há hốc mồm nói:
– Đúng là người ở Thượng Hải có khác, biết hết.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
– Thứ này ông còn không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang, không có tiền đồ.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nhưng trong lòng lại nhớ đến chiếc ổ cứng 500G của mình.

– Đúng, ông già tôi hỏi ông là có cửa trên quận Lưỡng Thủy không?

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nói:
– Ông có ý gì? Muốn cửa gì?

Khương Nghĩa Quân có chút kinh ngạc nói:
– Đương nhiên là cửa trên thị xã hoặc quận Lưỡng Thủy rồi. Ông phải biết ông già tôi làm ngành gì mà, không có người tiêu tiền công quỹ thì sao kinh doanh được?

Khương Nghĩa Quân đây là nói thật, Vương Quốc Hoa cũng hiểu đó là điều không thể thay đổi.

– Ừ, nếu rời khỏi việc tiêu tiền công quả thật là rất khó nhanh chóng mở ra cục diện. Ông có thể nói với chú là có thể tìm người hợp tác, không cửa thì dùng tiền mở cửa.

Khương Nghĩa Quân cúi đầu suy nghĩ, Vương Quốc Hoa nhấc chân đá nhẹ y:
– Suy nghĩ gì thế? Ông cứ nói với chú là được, còn ông cứ yên tâm kinh doanh cây xanh của mình đi. Nói khó nghe thì ông già ông kiếm được bao tiền chứ? Không chừng ngày nào đó chính sách thay đổi thì tiêu tiền công quỹ sẽ không có cửa.

Khương Nghĩa Quân cười khổ nói:
– Ông nói thì dễ, ông già tôi làm ăn sớm muộn cũng là của tôi mà.

Lúc này Khương Cung Ninh cầm hai chai Mao đai đi tới thấy Vương Quốc Hoa liền gọi:
– Quốc Hoa, mang rượu lên, đồ ăn cũng xong hết rồi.
Vương Quốc Hoa cầm rượu rồi lấy máy nhắn tin nhìn đồng hồ.
– Khương thúc, cháu vào trước.

Vương Quốc Hoa gõ cửa phòng nhìn thấy không khí bên trong khá tốt. Đường Hoài Minh lớn tiếng nói:
– Bí thư Tằng, rượu tới, hôm nay tôi nhất định phải mời anh hai chén.

Tằng Trạch Quang nở nụ cười nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa hiểu ý mở một chai giơ hai chiếc chén lên nói:
– Các vị lãnh đạo, chén nhỏ hay chén lớn?

Câu này của Vương Quốc Hoa ngoài mặt hỏi uống chén nào, còn thực tế nói các vị nếu muốn chuốc bí thư thì phải để tôi mời vài chén đã. Ở đây Vương Quốc Hoa không phải lãnh đạo, mời rượu lãnh đạo cũng là đủ lý do.

Cát Mậu Nguyên cười cười không nói, Đường Hoài Minh thật ra cười ha hả:
– Tiểu Vương, chén lớn thì sao?
Câu này có ý khiêu khích. Với thân phận phó bí thư thị ủy của Đường Hoài Minh mà khiêu khích Vương Quốc Hoa, nhìn qua là hơi quá. Thực tế đây là Đường Hoài Minh cố ý, Vương Quốc Hoa ngăn rượu giúp Tằng Trạch Quang là nghĩa vụ, Đường Hoài Minh muốn thể hiện thành ý thì đương nhiên phải cụng ly với Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa không cần biết Đường Hoài Minh có ý gì. Tóm lại trước khi rời khỏi phòng hắn phải mời rượu hai vị phó bí thư.

– Bí thư Đường, chén lớn hay chén nhỏ tôi là cấp dưới cũng ít tuổi hơn thì có phải nên mời hai vị lãnh đạo ba chén?
Vương Quốc Hoa nói rõ đây là bữa này hai vị lãnh đạo đừng có hòng chuốc say bí thư Tằng.

Đường Hoài Minh không quá để ý đến biểu hiện trung thành của Vương Quốc Hoa. Y muốn là cơ hội để tỏ thái độ nên cười nói:
– Được, chén lớn, tôi nhận ba chén của cậu.

Vương Quốc Hoa không nói mà lấy sáu chén ra rồi rót đầy. Hắn giơ chén nói:
– Bí thư, tôi xin cạn trước.
Uống xong ba chén mà Vương Quốc Hoa không hề nhăn mặt.

– Đúng là dưới tay tướng giỏi không có binh yếu. Tiểu Vương không hổ được bí thư Tằng tin tưởng.
Câu này của Đường Hoài Minh không giấu được vẻ ghen tị chẳng qua y cũng dứt khoát cầm chén lên uống cạn.

Khương Cung Ninh tự mình vào đưa đồ ăn thấy thế không khỏi giật mình. Đường Hoài Minh trước đây kiêu ngạo như thế nào thì y biết rõ. Trước đây Khương Cung Ninh mời rượu chưa chắc đối phương đã cho mặt mũi.

Ba chén xong, hơi men bốc lên trong đầu Vương Quốc Hoa, mặt hơi đỏ lên. Tằng Trạch Quang gật đầu hài lòng nhìn tới, Vương Quốc Hoa thấy thế cúi đầu với mấy vị lãnh đạo:
– Các vị lãnh đạo từ từ dùng bữa, tôi đi lấy thêm hai chai.

Ra cửa Vương Quốc Hoa dựa vào tường rồi thầm nghĩ xem ra vị trí trưởng phòng công an của Đường Hoài Minh không thể giữ được, nếu không vừa nãy Tằng Trạch Quang nhất định sẽ cản mình khi mình khiêu khích Đường Hoài Minh. Tằng Trạch Quang xem ra nhất định muốn nắm chức trưởng phòng công an kia.

Vương Quốc Hoa thực ra uống được hơn lít nhưng ba chén vừa rồi uống quá nhanh, uống liền lúc nên sức rượu phát tác.

Khương Nghĩa Quân còn chưa rời đi thấy hắn lảo đảo nên vội vàng tới đỡ:
– Mẹ nó chứ, ông uống bao nhiêu thế?

– Đỡ tôi vào wc.

Dựa mặt vào chậu rửa mặt, Vương Quốc Hoa đưa ngón tay vào họng móc. Khương Nghĩa Quân ở bên nhíu mày nói:
– Mao đài, không rẻ đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN