Phù Diêu - Chương 52: Dạy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Phù Diêu


Chương 52: Dạy


– Xin hỏi đồng chí Vương Lão Thật, Vương Hữu Hòa có ở phòng này không?
Giọng nói rất thân thiết, thái độ nhiệt tình.

– Anh là ai? Chồng tôi là Vương Lão Thật.
Trần Thúy Hoa đi lên cẩn thận đánh giá người vừa tới.

– Vào đi, vào đi.
Trương Đại Minh quay đầu lại nói, hai người phụ nữ trung tuổi đi vào theo Trương Đại Minh. Trương Đại Minh nói:
– Nhìn thấy chưa, chính là hai vị này. Từ hôm nay đến khi ra viện, hai người chăm sóc tốt bọn họ cho tôi.

Sau khi nghiêm túc phân phó, Trương Đại Minh mới xoay người nói với tình hình:
– Cô chắc là mẹ của thư ký Vương? Cháu là Trương Đại Minh – giám đốc công ty giống huyện. Cháu đến xin lỗi với cô chú. Ôi, đều do cháu không quản lý nhân viên được tốt. Việc này xin cô chú yên tâm, công an huyện đã bắt kẻ đánh người về điều tra, cháu nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục với cô chú. Ngoài ra tiền viện phí công ty giống sẽ chi trả hết.

Vừa nói Trương Đại Minh còn đưa một phong bì tới đưa cho Trần Thúy Hoa:
– Cô, đây là tiền bồi thường của công ty giống, mời cô nhất định nhận.

Y vừa nói xong thì phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh lùng của Vương Quốc Hoa:
– Trương Đại Minh, anh làm gì vậy hả?

– Thư ký Vương, tôi sai rồi, tôi không làm tốt công việc, ngài nhẹ tay cho.
Trương Đại Minh thấy ai đến nên vội vàng gật đầu cúi người.

Vương Quốc Hoa có chút tức giận nhìn y, từng này tuổi mà như vậy sao?

– Chuyện công việc đúng hay sai tôi mặc kệ. Anh đi đi, mang cả người và mấy thứ này đi. Xử lý như thế nào có lãnh đạo cấp trên, nhận sai với tôi cũng vô ích.
Vương Quốc Hoa nói vậy làm mặt Trương Đại Minh tái lại. Nếu Vương Quốc Hoa đưa ra yêu cầu thẳng còn đỡ, bây giờ hắn không chịu nói rõ mới nguy.

Trương Đại Minh nhìn sang Cổ Tuần:
– Lão Cổ, ông nói giúp tôi mấy câu. Thư ký Vương có điều kiện gì tôi lập tức sẽ làm ngay. Hôm nay tôi tới đây, muốn đánh muốn phạt gì cũng được.

Lúc này điện thoại di động vang lên, Vương Quốc Hoa lấy ra nói:
– Lão Cổ, bảo Trương Đại Minh về trước đi.
Hắn ra ngoài nghe điện, người gọi là Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang hỏi vài câu sau đó nói:
– Chuyện này tôi đã thông báo cho đồng chí Quản Nhất Vĩ, xử lý cụ thể như thế nào thì bên ủy ban huyện giải quyết. Quản Nhất Vĩ tỏ thái độ nhất định có câu trả lời thuyết phục với nông dân.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi ngẩn ra, Tằng Trạch Quang đây là muốn che việc này lại, xem ra đã đạt thành giao dịch gì đó với Quản Nhất Vĩ. Kết quả xử lý cuối cùng nhất định là một hai tên đen đủi chịu tội thay người khác, nông dân tổn thất cũng là tổn thất. Trong lòng bực tức nên Vương Quốc Hoa không nói gì.

Tằng Trạch Quang biết ngay suy nghĩ của Vương Quốc Hoa nên nói:
– Quốc Hoa, phải tin tổ chức, chính quyền, tin vào pháp luật.
Ba chữ tin tưởng làm Vương Quốc Hoa dù có tức cũng không thể nói gì.

– Bí thư Tằng, tôi nếu làm ra việc gì quá thì ngài tuyệt đối đừng tức giận.
Vương Quốc Hoa không nhịn được nói một câu như vậy, Tằng Trạch Quang ngẩn ra sau đó lập tức cười nói:
– Hồ đồ, mọi người đừng quá, như vậy không tiện.

Nói xong Tằng Trạch Quang dập máy. Vương Quốc Hoa về phòng thấy Trương Đại Minh còn đang nhờ vả Cổ Tuần nói giúp. Vương Quốc Hoa vào nói:
– Lão Cổ, gọi về phòng hỏi xem kẻ đánh người đã tự thú chưa?

Cổ Tuần nghe giọng này liền vội vàng nói với Trương Đại Minh:
– Lão Trương, đi nộp tiền viện đi.
Trương Đại Minh gật đầu đáp ứng, thấy Vương Quốc Hoa không nói gì nên y vội vàng chạy đi.

Cổ Tuần kéo Vương Quốc Hoa ra một góc nói.
– Lão đệ, có ý gì?

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
– Bố tôi và lão bí thư không thể bị đánh oan uổng như vậy, việc này không thể cứ thế bỏ qua.

Tít tít, máy nhắn tin của Cổ Tuần vang lên. Vương Quốc Hoa đưa máy tới, Cổ Tuần không tránh đi mà gọi lại trước mặt Vương Quốc Hoa. Điện thoại là do Quản Nhất Vĩ gọi tới.
– Đồng chí Cổ Tuần, bí thư Tằng nói với tôi về việc xảy ra ở công ty giống, công an huyện nhất định phải ổn định cục diện, còn đâu chờ tổ chức quyết định.

– Vâng.
Dập máy, Cổ Tuần hừ một tiếng:
– Lão đệ, tôi nói với thật với cậu chuyện bán giống giả thì Trương Đại Minh oan uổng, tên này ngoài thích trêu gái quê ra thì không có tật xấu gì khác. Chuyện kia cho hắn mười lá gan cũng không dám làm.

Vương Quốc Hoa nghe được ý trong câu nói của y:
– Sao? Còn có kẻ đứng sau công ty giống?

Cổ Tuần cười lạnh nói:
– Có gì lạ chứ, hôm nay buôn bán gì nhanh được tiền? Đương nhiên là dựa vào quyền lực mà kinh doanh mới nhanh có lãi. Lấy công ty giống làm ví dụ, Quan Tiểu Quân là em trai Quản Nhất Vĩ mới là kẻ đứng sau lưng. Tên này thích đánh bạc, thua tiền là thích giở trò. Trước đây khi Quản Nhất Vĩ còn là phó bí thư phụ trách nông lâm đã không ít lần lau mông cho hắn. Theo tôi thấy chuyện lần này nhất định là do tên Quan Tiểu Quân làm ra. Trương Đại Minh dù cho mười lá gan cũng không dám làm hàng giả.

Vương Quốc Hoa trầm giọng nói:
– Việc này cấp trên sẽ tra, anh nghĩ biện pháp ngầm điều tra, nhất định phải nắm được chứng cứ giao cho tôi.

Cổ Tuần nghe xong hơi biến sắc:
– Có ý gì?

Vương Quốc Hoa nói:
– Có chứng cứ sẽ không làm anh bị thiệt, có chuyện do tôi tự mình gánh vác.

Cổ Tuần vội vàng nhìn quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói:
– Lão đệ, đừng bảo tôi không nhắc cậu, ở huyện này một năm kiểu gì chẳng có vài việc lừa gạt nông dân? Cậu có quản hết được không?

Vương Quốc Hoa sa sầm mặt lại nói:
– Anh nếu sợ thì thôi, tôi nghĩ biện pháp khác. Chẳng qua tôi nói trước nếu tôi nghe được tin đồn từ đâu thì đừng trách tôi vô tình.

Nói xong hắn xoay người lại, Cổ Tuần ngẩn ra rồi vội vàng đuổi theo:
– Tôi tra.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại:
– Tuyệt đối đừng có miễn cưỡng nên mới làm.
Cổ Tuần nói:
– Không, việc này tôi làm.

Cổ Tuần không phải người nói nghĩa khí, việc này theo y thấy không có quan hệ gì đến chính nghĩa, nghĩa khí cả. Vương Quốc Hoa tại sao muốn ngầm điều tra, không chừng là do Tằng Trạch Quang lén ra hiệu. Quản Nhất Vĩ gọi điện là muốn không làm lớn chuyện.

Ở bệnh viện một lát, Vương Quốc Hoa về trụ sở huyện ủy. Vừa về đến văn phòng, Tằng Trạch Quang đi ra cười nói:
– Về rồi à? Bố cậu không sao chứ?

– Gãy hai xương sườn.
Vương Quốc Hoa có chút khó chịu nói. Tằng Trạch Quang biết hắn sẽ như vậy nên không tức. Y vỗ vai Vương Quốc Hoa nói:
– Ngồi xuống nói chuyện.

Hai người ngồi xuống, Tằng Trạch Quang cười nói:
– Cậu có phải tôi muốn ỉm chuyện này đi không?
Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ cúi đầu hút thuốc. Tằng Trạch Quang nói tiếp:
– Nếu là cậu thì sẽ xử lý như thế nào?

Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ đã nói:
– Xử lý như thế nào không phải quá dễ sao? Bán giống giả cho nông dân là phạm tội. Truy cứu trách nhiệm, bồi thường tổn thất nếu không cần pháp luật làm gì? Thời xưa mọi người cũng biết làm quan không làm chủ cho dân không bằng về nhà bán khoai. Trung Quốc từ khi lập nước luôn nói là xã hội mới, nhân dân là người làm chủ nhưng thực tế thì sao? Tôi lớn lên ở nông thôn nên nông dân khổ như thế nào tôi biết rõ. Lần bát hạt giống giả này mỗi nhà ở thôn Vương gia cứ trung bình trồng một mẫu cũng tổn thất một ngàn đồng. Nông dân một năm thu được bao nhiêu?

– Tuổi còn trẻ nên xúc động.
Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng. Y nhếch miệng nở nụ cười như có như không.
– Tôi có thể khẳng định bên ủy ban huyện sẽ xử lý như vậy. Lãnh đạo của công ty giống có trách nhiệm giám sát bất lực, xảy ra chuyện đều do người bên dưới. Theo cách này xử lý một hai tên nhân viên thì cậu có hài lòng không? Chỉ là đánh rắn không chết thì giữ lại sau sẽ cắn người. Nói cậu ngây thơ còn không phục. Nếu cậu muốn sau này có thể ngồi lên vị trí của tôi thì nhất định phải bắt đầu học từ bây giờ. Phải học cách suy nghĩ toàn cục và lâu dài. Nếu muốn làm ra sự nghiệp thì cậu phải giữ được vị trí đang ngồi. Không có vị trí này thì sẽ không có gì cả, đây là hiện trạng nền chính trị Trung Quốc.

Trước đây Vương Quốc Hoa chưa từng làm quan nhưng quan uy thì thấy không ít. Bây giờ hắn làm quan và nghĩ mọi cách mới có chút quyền lực như hôm nay. Tằng Trạch Quang nói không phải răn dạy mà là dạy.

Vương Quốc Hoa không nói gì nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ rất nhiều. Câu này của Tằng Trạch Quang khác hẳn những gì hắn biết. Vương Quốc Hoa biết rõ đây là tri thức mà mình cần hiểu. Từ đạo lý mà nói lời này là lạnh lùng, vô tình, nhưng hắn cẩn thận nghĩ thì thấy quan trường đâu phải nơi nói lý. Dân chúng bình thường có thể nói lý với quan chức sao? Quyền lên tiếng trong tay quan chức, anh nếu muốn sống ở đây thì phải biết cách nắm giữ quy tắc. Ví dụ như nói chuyện xảy ra ở công ty giống, Tằng Trạch Quang lui một bước, đưa quyền xử lý biểu hiện như là thỏa hiệp nhưng thực ra đã nắm chặt quyền chủ động vào tay.

– Còn trẻ nên cần cẩn thận suy nghĩ.
Tằng Trạch Quang đứng lên đi vào trong phòng, đi đến cửa y quay đầu lại nói:
– Sáng mai sẽ có kết quả xử lý, nhớ là xem cẩn thận.

Vương Quốc Hoa ngồi im ở đó không tỏ thái độ gì nhưng Tằng Trạch Quang không tức, ngược lại còn vui. Tằng Trạch Quang coi trọng Vương Quốc Hoa, y định mang theo mình một hai năm rồi thả ra, ngày sau có thể thay mình đứng ở một phương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN