Phù Diêu
Chương 811
Vương Quốc Hoa đang kinh ngạc, Tạ Viện Viện kia đã chủ động giải thích.
– Thực ra tôi đã nhận ra ngài, ngài là chủ tịch tỉnh Vương phải không? Ngài trước phụ trách quản lý giáo dục và đến trường tôi, trên báo cũng đăng tin về ngài.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, mình nếu đến trường của cô ả và bị nhận ra cũng không có gì là lạ.
– Cô ở Học viện nông nghiệp tỉnh?
Vương Quốc Hoa cẩn thận nghĩ hình như gần đây mình chỉ đến đây nhiều nhất. Tạ Viện Viện gật đầu nói:
– Vâng, tôi đang học nghiên cứu sinh, hạng mục số 37 do giáo sư Mai phụ trách, tôi cũng được đi theo ghi chép số liệu.
Vậy mới đúng chứ, Vương Quốc Hoa mỉm cười:
– Làm phiền cô không nói chuyện của tôi với mấy người kia.
Người thông minh nghe một câu là hiểu, Tạ Viện Viện nhỏ giọng nói:
– Tôi hiểu, đúng rồi, nhà ngài ở Bắc Kinh ư? Ngài ở đâu? Tôi sao chưa từng nghe nói đến nhân vật nào như ngài nhỉ?
Một câu đã lộ ra chi tiết của cô ả, trực giác nói cho Vương Quốc Hoa biết cô ả này đang có mục đích gì đó.
– Tôi không phải người Bắc Kinh, là vợ.
Vương Quốc Hoa như rất tùy ý nói, Tạ Viện Viện kia hiểu ý trong đó. Cô ả hé miệng cười nói.
– Ngài đừng đề phòng người khác như vậy, tôi cũng không có ý đồ gì. Tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên về một lãnh đạo cao cấp như ngài mà đến khu vực miền núi nửa tháng, bây giờ ít có cán bộ được như ngài.
– Ha ha, xin hỏi cô họ gì?
Vương Quốc Hoa ngắt lời, Tạ Viện Viện đảo đảo mắt nói.
– Họ Tạ, ở nội thành Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa im không nói, Tạ Viện Viện cũng chủ động dừng cuộc nói chuyện.
– Tôi đi rửa mặt, gần đến ga rồi.
Vương Quốc Hoa đứng dậy ra hành lang nhìn bên ngoài, bên ngoài trời rất nhiều tuyết.
Tạ Viện Viện về rất nhanh, trên mặt vẫn còn giọt nước.
– Lãnh đạo, tôi muốn phản ánh với ngài một việc.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn cô ả, hắn cảm thấy cô ả này rất linh hoạt.
– Trước tết tôi đến thị xã Hắc Cương tập huấn và phát hiện nhiều nông dân đi học phải nộp tiền.
Gì? Mắt Vương Quốc Hoa vô thức lóe lên một tia tức tối. Tạ Viện Viện rụt cổ thầm nghĩ tên này bề ngoài thân thiện nhưng thực ra lại là kẻ tàn nhẫn.
– Cô nói cụ thể một chút.
Vương Quốc Hoa khá chú ý việc này. Tiền tập huán đều là do tiền trung ương cấp, hơn nữa tỉnh không ngừng có lệnh không được thu tiền.
– Xã Sơn Đạo có 70 người tập huấn mỗi người phải nộp một ngàn. Tôi thấy bên thu nói đây là tiền chi phí riêng.
Tạ Viện Viện vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra và tìm ảnh. Vương Quốc Hoa cầm xem thấy bên trên viết rõ mấy chữ “Tiền học phí”
Quá to gan. Vương Quốc Hoa xoay người lấy máy vi tính, Tạ Viện Viện cũng lấy dây chuyển ảnh sang máy.
Tắt máy, Vương Quốc Hoa đang định nói chuyện tàu đã đi chậm lại. Tạ Viện Viện nói.
– Vào ga rồi.
Vừa nói cô ả đi thu dọn hành lý, Vương Quốc Hoa cũng dọn đồ của mình.
Xuống tàu Vương Quốc Hoa không thấy cô ả kia đâu. Hắn ra ngoài ga nhìn quanh quả nhiên có người giơ biển viết tên hắn. Hắn đang định nói chuyện lại bị người vỗ vai.
– đại ca…
Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Tạ Viện Viện cùng mấy người bạn đang đứng sau lưng hắn.
– Sao thế?
– Bây giờ chắc khó bắt xe, có thể cho đi cùng không?
Tạ Viện Viện cười hỏi, Vương Quốc Hoa nhìn người khác.
– Cho ba người bọn tôi đi cùng là được.
Ý của Tạ Viện Viện là bỏ hai tên nam sinh kia lại. Mấy tên kia tức tối nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa gật đầu lấy thẻ công tác đi lên đưa cho người đang cầm tấm biển.
– Tôi là Vương Quốc Hoa.
Lái xe xem xong liền giơ tay chào.
– thủ trưởng.
Câu này làm người xe đều giật mình. Vương Quốc Hoa xua tay nói.
– Không cần như vậy, đi thôi, thuận đường đưa ba người nữa về nhà.
Thực ra đây cũng không phải thuận đường, có hai cô em ở vành đai ba đi mất hơn tiếng mới đưa được người về. Trên đường đi Vương Quốc Hoa im lặng không nói, ba cô em kia lại rỉ rả nói chuyện đồng thời không ngừng đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
– Không ngờ đó, trẻ thật.
– Gì chứ, đây là chân nhân bất lộ tướng. Chẳng bù tên béo kia muốn gào lên cho cả thế giới biết bố mình là trưởng phòng ở bộ Nông nghiệp.
– Đúng rồi, Tạ Viện Viện, nhà bà ở đâu …
Cuối cùng đưa hai cô kia về nhà, Vương Quốc Hoa ngồi ở trước quay đầu lại:
– Nhà cô sao không phái xe tới đón?
Mặt cô ả hơi trầm xuống.
– Tôi không nói cho trong nhà.
Vương Quốc Hoa quay đầu không nói chuyện, xe cứ thế đi về trước. Tạ Viện Viện không nói địa chỉ, lái xe ngồi trên không nói gì nhưng thi thoảng quay đầu lại nhìn.
– Anh cứ lái xe đi, đến nơi tôi sẽ nói.
Ý chính là thuận đường.
– Đằng trước là vùng cấm quân sự.
Lái xe rốt cuộc quay đầu lại nói, Tạ Viện Viện lấy một chiếc thẻ ra đưa tới, lái xe lập tức câm miệng.
Điều này trong dự đoán của Vương Quốc Hoa, hắn khoanh tay không nói, Tạ Viện Viện nói.
– Vợ anh là Sở Sở?
Vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu. Tạ Viện Viện cúi đầu đột nhiên nghĩ ra gì đó.
– Dừng xe, tôi xuống.
Lái xe kinh ngạc phanh lại, ở đây còn cách cổng bảo vệ thứ nhất một đoạn.
Cầm hành lý, Tạ Viện Viện xuống xe lẩm bẩm nói gì đó.
Sở Sở cùng con đứng ở bậc thang thấy Vương Quốc Hoa xuống xe. Thằng bé ba tuổi không chịu đứng yên một chỗ suốt ngày đòi chạy đi.
Sở Sở ngồi xổm xuống cười nói với con.
– Bố con về rồi, con không phải suốt ngày đòi gặp bố sao?
– Bạn con đều có bố, bố lại không ở nhà, mẹ tìm người khác cho con đi.
Thằng bé đúng là dám nói, Sở Sở ngẩn ra rồi nở nụ cười.
Vương Quốc Hoa đi vào nghe rõ không khỏi dở khóc dở cười nhìn con.
– Bố là bố?
Vương Sở Hằng mở to đôi mắt nhìn, Vương Quốc Hoa gật đầu. thằng bé ngửa mặt lên bất mãn nói.
– Bố không ôm con à? Mẹ cũng ôm đó.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống giơ hai tay ra, Vương Sở Hằng đầu tiên là nhìn mẹ, thấy mẹ mỉm cười gật đầu mới tiến lên ôm cổ Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa bế con lên bậc thang, Vương Sở Hằng đột nhiên vui vẻ nói.
– Bố bế thích hơn mẹ.
…
– Ông vẫn khỏe chứ em?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Sở Sở gật đầu.
– Tốt ạ, lần này ông coi như từ quỷ môn quan trở về.
– Đúng rồi, gần đây có lão cán bộ nào họ Tạ không?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Sở Sở nói:
– Có, căn số bảy, từng là phó tổng tư lệnh hải quân. Ông kia không hợp với lão gia tử nhà ta, anh sao lại hỏi điều này?
Vương Quốc Hoa nói qua việc mình gặp Tạ Viện Viện kia. Sở Sở không nhịn được cười.
– Cô ả mà dám ngồi xe anh vào, về nhất định bị đánh gãy chân. Hai nhà chúng ta còn kém mỗi cửa là lấy súng bắn nhau. Chẳng qua lần trước lúc lão gia tử sắp mất, Tạ lão bảo người đưa đến củ nhân sâm trăm năm.
– Hai nhà có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Sở do dự một chút mới nói.
– Năm đó ở Thái Hành Sơn đánh giặc vợ Tạ lão cùng đội ngũ của lão gia tử lao ra ngoài, nửa đường vợ Tạ lão bị trúng đạn mất mạng. Vì việc này lão gia tử rất áy náy, Tạ lão lại không chịu bỏ qua cho lão gia tử, nói gì mà lúc tây chinh y còn cõng bà nội em chạy một mạch mấy chục cây. Vì việc này lão gia tử áy náy cả đời, hai vị đó cũng không qua lại nữa. Thực ra bọn họ trước đây còn thân hơn anh em ruột.
Sở Sở nói khá nặng nề, Vương Quốc Hoa cũng lây tâm trạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!