Phù Diêu
Chương 816
Tỉnh ủy Nam Quảng khống chế rất nghiêm khắc tin tức của vụ án, ai ngờ mấy ngày sau vụ án bị đưa lên báo đô thị Việt Châu. Báo này đưa tin rất chi tiết, cả việc trụ sở tập đoàn Tuyết Hoa bị cháy, chủ tịch tập đoàn nhảy lầu tự tử. Cùng lúc tập đoàn Tuyết Hoa tuyên bố dừng niêm yết trên thị trường chứng khoán với lý do chỉnh đốn nội bộ tập đoàn. Trong lúc nhất thời đủ loại tin tức bay đầy trời, hiệp hội Giám sát chứng khoán gặp áp lực dư luận đành ra mặt chứng thực tập đoàn Tuyết Hoa có tồn tại một ít vấn đề, mọi việc đang được điều tra. Nói cách khác cổ phiếu của tập đoàn Tuyết Hoa sẽ bị dừng niêm yết vô thời hạn.
Tỉnh ủy Nam Quảng lập tức gặp áp lực rất lớn chưa từng có. Trên hội nghị thường vụ Lãnh Vũ đã mắng trưởng ban tuyên giáo Khang Tiệp vô năng.
Kết quả thảo luận trong hội nghị khẩn cấp chính là ủy ban tỉnh Nam Quảng cần phải trực diện đối mặt với sự chú ý của dư luận. Từ bản chất vụ việc mà nói vấn đề chủ yếu nằm bên hệ thống tài chính. Theo lý mà nói việc này nên do phó chủ tịch thường trực tỉnh Chu Bồi Tiêu phụ trách tài chính ra mặt ứng phó, chủ tịch tỉnh Quách Hào cũng có ý này. Nhưng Lãnh Vũ lại đưa thái độ rất khác thường, việc do Vương Quốc Hoa ra mặt ứng phó.
Trước hội nghị Lãnh Vũ không trao đổi với Vương Quốc Hoa, y rất đột nhiên đưa ra ý này. Vương Quốc Hoa tuy trong mấy hội nghị trước đó cũng chủ trương mình ra mặt đối phó nhưng hành vi lần này của Lãnh Vũ là quá đột nhiên, quá bất ngờ.
Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được tín nhiệm mà Lãnh Vũ dành cho mình đã giảm đi. Hắn cẩn thận suy nghĩ phát hiện vấn đề rất có thể xuất phát từ nguồn tin mà báo đô thị Việt Châu có được. Từ phản ứng trước mắt Vương Quốc Hoa là thường vụ duy nhất có chủ trương trực diện ứng phó với vụ việc. hội nghị thường vụ đã phủ quyết quan điểm của hắn.
Đổi lại một góc độ khác mà nói nếu chuyện bị đâm ra, Chu Bồi Tiêu là người có trách nhiệm lớn nhất. Một khi Chu Bồi Tiêu bị xử lý, Vương Quốc Hoa là người có lợi nhất. Kết hợp hai vấn đề này lại, Vương Quốc Hoa là kẻ đáng ngờ nhất.
Vương Quốc Hoa hy vọng nhất là Lãnh Vũ đề nghị như vậy vì tin tưởng mình, nhưng khả năng này là rất nhỏ. Gần như là ngay sau đó Vương Quốc Hoa đã đưa quyết định. Hắn bình tĩnh nói:
– Tôi phục tùng quyết định của tỉnh ủy.
Lúc này Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Lãnh Vũ. Hắn phát hiện trong mắt đối phương hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, đề nghị của Lãnh Vũ chỉ là thử dò xét.
– Tôi kiên quyết phản đối.
Quách Hào lại bất ngờ lớn tiếng nói. Y quyết đoán vung tay lên.
– Theo thực tế mà nói vụ việc này đồng chí Vương Quốc Hoa không có trách nhiệm gì, sao phải do đồng chí Vương Quốc Hoa ra mặt ứng phó.
Quách Hào nói nếu nhìn ở góc độ khác lại không phải minh oanh cho Vương Quốc Hoa. Quách Hào đang khá khiếp sợ đề nghị của Lãnh Vũ, càng sợ là Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ đã phục tùng. Vụ việc về sau có như thế nào thì giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Vũ nhất định có vết rạn. Quách Hào muốn chính là làm mở rộng vết rạn đó.
Vương Quốc Hoa lập tức tiếp câu này.
– Tôi phụ trách công nghiệp, tập đoàn trong tỉnh xuất hiện vấn đề tôi có trách nhiệm.
Quách Hào không phản đối, Vương Quốc Hoa đứng ra nhận vụ việc khó, ai dại gì phản đối lần hai chứ?
Lãnh Vũ đưa mắt nhìn Chu Bồi Tiêu. Tên này không ngờ lại cúi đầu ra vẻ trấn định. Đáng tiếc ngực y nhấp nhô đã bán đứng tâm trạng của y.
– Đồng chí Quách Hào nói có lý, như vậy chờ vụ án có kết quả tiếp rồi bàn lại. Đồng chí Khương Kiệt tổ chức cuộc họp báo, chứng thực tin tức là thật, các cơ quan chuyên môn trong tỉnh đang điều tra. Đợi có kết quả Văn phòng tỉnh ủy sẽ tổ chức họp báo công bố.
Lãnh Vũ đột nhiên thay đổi.
Vương Quốc Hoa thầm mỉm cười, đây mới là điểm lợi hại của Lãnh Vũ. Chỉ là việc này Lãnh Vũ đúng là có chút mạo hiểm. Nếu Vương Quốc Hoa không đủ năng lực thừa nhận thì sao?
Lúc này, Vương Quốc Hoa mới ý thức được người hiểu rõ mình nhất chính là Lãnh Vũ.
Chu Bồi Tiêu khẽ run lên khi Lãnh Vũ thay đổi quyết định nhưng y vẫn có thể duy trì ổn định. Chẳng qua tay cầm thuốc khẽ run lên mà thôi.
Lúc này Khương Kiệt đứng lên đi tới bên cạnh Lãnh Vũ nhỏ giọng nói gì đó. Lãnh Vũ nghe xong đứng lên nói:
– Tan họp. Tôi thông báo một chút, đồng chí trên Ủy ban kỷ luật trung ương tới. Đồng chí Quách Hào cùng tôi đi gặp.
Hai người đứng đầu mặt mày nặng nề rời đi.
Bí thư đảng ủy lão Hám đi qua người Vương Quốc Hoa, mặt y lại khá kỳ quái. Vương Quốc Hoa mỉm cười với đối phương nhưng đáp lại chính là một ánh mắt lạnh lùng. Vương Quốc Hoa thầm nói có việc gì vậy? Chuyện của Long Diễm mình chưa nói với Lãnh Vũ, nhưng hình như lão Hám đã biết.
Vương Quốc Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đứng dậy về văn phòng mình rồi gọi cho Long Diễm. Long Diễm đến có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa biết ngay vấn đề xuất phát từ đối phương. Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Long Diễm đã chủ động nói.
– Chủ tịch Vương, có việc tôi muốn xin lỗi ngài.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên liếc hắn một cái, chờ Long Diễm giải thích thêm.
– Mấy hôm trước tôi đi gặp lão lãnh đạo. Ngài nói với tôi là mình đi quá gấp nên không an bài được cho tôi. Tôi lúc ấy có chút kích động nói việc mình muốn sang Sở công an. Lão lãnh đạo tỏ vẻ mình ở vị trí kia khó làm được, tôi thuận miệng nói ra nội dung cuộc nói chuyện với ngài.
Vương Quốc Hoa choáng váng, Long Diễm đâu phải kẻ cẩu thả như vậy? Đây là kẻ trầm ổn, tâm tư cẩn mật, sao y lại nói câu này trước mặt Giản Trường Thanh chứ?
Vương Quốc Hoa thoáng suy tư, cảm giác được Long Diễm làm thế là do thói quen nói thật trước mặt Giản Trường Thanh. Mặc dù là Giản Trường Thanh đã lui, Long Diễm vẫn không sửa thói quen.
– Tôi biết rồi, sau này anh chú ý. Tôi cũng vốn định tranh thủ giúp anh một chút.
Vương Quốc Hoa không có ý tức giận lại làm Long Diễm lo lắng.
– Việc này do tôi sai, tôi cũng không hy vọng gì.
Long Diễm khá khổ sở, chuyện lộ tin khiến hai hôm nay y gặp vài ám chỉ.
Vương Quốc Hoa nghe hắn nói như vậy, hắn nhớ đến mặt lạnh của lão Hám. Hắn không khỏi có chút tức giận. Trước mặt Long Diễm, hắn rất khẳng định nói.
– Chuyện không nhất định không có hy vọng. Anh về trước đi.
Vương Quốc Hoa đuổi Long Diễm đi, còn mình ngồi đó suy nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Lúc ấy nếu xử lý không tốt, giữa hắn và Lãnh Vũ sẽ có vết rạn.
Trước khi hết giờ làm, Lãnh Vũ gọi tới chỉ nói một câu.
– Tối đến chỗ tôi ăn cơm
….
Vương Quốc Hoa về nhà lấy túi trà lần trước bố vợ cho mình mang đi.
Lãnh Vũ một mình ngồi trong phòng khách xem văn bản, Vương Quốc Hoa vào để túi trà xuống.
– Bố vợ tôi đưa, mời lãnh đạo nếm thử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!