Phù Dung Đường - Hứa Phù Dung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Phù Dung Đường


Hứa Phù Dung


” Phóng tên”. Người trên ngựa lạnh lùng hạ lệnh.

Hàng chục mũi tên được phóng ra,  bay về phía nữ nhân đang chém giết ở cổng thành.

Minh Lệ Y chỉ lo giết kẻ địch,  mà không hề phòng bị đến người nhà.  Một tiểu tướng thấy tình hình,  liền kinh hô.

” Hoàng hậu nương nương,  cẩn thận phía sau”.

Minh Lệ Y nghe tiếng,  xoay người lại nhìn về phía sau.

Phập…

Tiếng tên găm vào da thịt,  Minh Lệ Y kinh sợ phun ra một ngụm máu,  ánh mắt tuyệt vọng nhìn về nam nhân ở đối diện.

Thân hình mỏng manh rớt xuống ngựa,  ánh mắt nàng vẫn nhìn hắn,  tựa như muốn từ trong sự tàn nhẫn tìm thấy một chút hi vọng. Nhưng không có gì cả?  Người nàng yêu thương nhất,  lại là người giết nàng.
—-

Một lần nữa mở mắt ra,  Minh Lệ Y cảm thấy rất khó chịu,  miệng lưỡi khô rát,  cổ họng thì đau.

Nhìn màn trắng trên đỉnh đầu,  Minh Lệ Y nhíu mày,  đây là tang lễ của nàng sao,  Khanh Giới Linh cũng quá xem trọng nàng đi.

Đúng lúc này,  một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên:

” Nương nương,  người rốt cuộc đã tỉnh rồi sao? “.

Giọng nói xa lạ,  không phải là cung nữ thân cận của nàng,  Minh Lệ Y khổ sở nói.

” Nước”.

” Nước..  Nước…  Để em rót nước cho người”. 

Nàng ấy rót một chén nước rồi tới nâng nàng dậy,  đứa chén nước lạnh đến bên miệng nàng,  đau lòng nói:

” Nương nương,  nước đây”.

Minh Lệ Y uống như là chết khát,  nước rất lạnh,  nhưng nàng vẫn uống hết một bình.

Đợi sau khi bình ổn,  Minh Lệ Y mới biết thì ra sau khi chết,  hồn của nàng đã nhập vào Hoàng Quý Phi của Sở quốc Hứa Phù Dung,  còn nô tỳ kia là cung nữ hồi môn của nàng Anh Đào.

Hứa Phù Dung này ở trong lãnh cung đã gần một năm, dù thời hạn chỉ là nửa năm, nhưng không hiểu sao nàng lại bị bệnh,  nằm mê man trên giường, đến tóc cũng bạc trắng.

Ngồi trên giường, Minh Lệ Y  hỏi Anh Đào.

” Anh Đào,  hoàng hậu của Phong quốc hiện tại như thế nào”.

” Nương nương , em ở lại chăm lo người nên cũng không đi thăm dò tin tức được, đợi đến giờ thiện, em đi hỏi một chút xem sao”.  Anh Đào vừa xoa bóp vai cho nàng vừa trả lời.

” Ừ.  Nhưng tại vì sao ta lại bị đày vào lãnh cung”.

Anh Đào nghe nàng hỏi,  liền tức giận.

” Còn không phải do Hiền Phi sao,  nhân lúc hoàng thượng bị bệnh,  nàng ta liền hạ độc giết chết đứa nhỏ trong bụng của Kha quý nhân rồi đổ tội cho người.  Lúc hoàng thượng khỏi bệnh mới được biết,  vậy nên mới tức giận đưa người vào lãnh cung”.

” Hắn không điều tra sao? “. Minh Lệ Y nhíu mày.

Anh Đào thở dài,  giảm nhẹ lực đạo tay, nói nhỏ : ” Nương nương,  người quên rồi sao,  triều đình lúc đó vẫn nằm trong tay Vân vương gia,  hoàng thượng không có quyền lực trong tay thì sao điều tra được.”.

” Bây giờ cũng như vậy sao? “.

” Không biết lúc nào,  hoàng thượng từ đêm thất tịch lại trở nên khác lạ, nghe nói Vân vương gia muốn tạo phản,   hoàng thượng liền tập hợp binh mã,  đuổi cùng giết tận Vân Vương gia, lúc đó nhìn Hoàng thượng cứ như một người khác”.

Nghe đến đây,  Minh Lệ Y đã hiểu được phần nào,  hoàng đế Sở quốc Sở Đường  nàng đã từng nghe nói qua,  hắn lên ngôi năm 18 tuổi,  đến giờ đã 7 năm,  nhưng chỉ là một hoàng đế bù nhìn,  để cho thúc thúc của hắn Vân vương gia lộng hành trên triều đình,  đến bây giờ mới diệt trừ,  hắn nhẫn nại thật.

Nàng lại nhớ đến Khanh Giới Linh,  người đàn ông nàng muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh,  nhưng lại tàn nhẫn giết chết nàng,  nàng thật sự hận hắn.  Minh Lệ Y thề với trời,  nếu Khanh Giới Linh đã bạc tình,  thì đừng trách Minh Lệ Y nàng độc ác.

Nhập vào thân xác người khác,  nên nàng sẽ sống với thân phận này.  Từ hôm nay nàng sẽ là Hoàng quý phi của Sở quốc Hứa Phù Dung.

” Nương nương,  ăn cơm thôi”.

Anh Đào cầm lồng thức ăn vào vừa đặt lên bàn vừa nói với Hứa Phù Dung ngồi trước gương đồng chải tóc,  một đầu bạc trắng, ngũ quan thật sự là khuynh nước khuynh thành,  nhìn ma mị rất nổi bật. 

Trên bàn chỉ có 3 cái màn thầu,  cùng một bát cháo trắng,  Hứa Phù Dung ngồi xuống, 

” Anh Đào,  em ăn đi”. Nói rồi đưa cho Anh Đào hai cái màn thầu,  còn mình thì ăn phần còn lại.

Anh Đào cảm động đến rơi nước mắt,  vừa khóc vừa ăn trông rất buồn cười.  Khi ăn hết một cái Anh Đào như nhớ ra gì đó,  cố gắng nuốt hết màn thầu trong miệng rồi mới nói với nàng:

” Nương nương,  em nghe nói tối nay hoàng thượng tổ chức sanh thần cho Huệ Phi,  người có muốn… “.

Hứa Phù Dung làm sao không hiểu ý Anh Đào,  nàng vẫn bình thản ăn hết bát cháo,  lấy khăn tay lau khoé miệng rồi mới mỉm cười nói với Anh Đào đang mong đợi.

” Tất nhiên là phải tham gia rồi”.

” Dạ,  vậy em đi lấy y phục cho người”.

Hứa Phù Dung ngạc nhiên:” Em lấy ở đâu? “.

Anh Đào không trả lời,  vui mừng chạy đi,  chưa đầy một khắc đã quay trở lại,  trên tay là cái mâm bưng một bộ y phục đỏ thẫm thêu hoa hải đường.

Hứa Phù Dung nhìn Anh Đào cầm y phục đến,  sợi tơ mềm mại,  đường chỉ tinh tế,  rất đẹp.

” Đây là”.

” Em tự may đấy,  người thử xem”.

Không hiểu sao khi thấy Anh Đào trâb trọng đưa cho nàng,  Hứa Phù Dung mắt cay cay.

Nàng thử từng món lên người,  Anh Đào cẩn thận mặc lên cho nàng,  Hứa Phù Dung quyết định sẽ bảo vệ thật tốt Anh Đào,  không để nàng chịu khổ nữa.

Thay đồ xong,  nhìn đến mình trên gương đồng,  Hứa Phù Dung khẽ mỉm hài lòng.  Tóc bạc được cột hờ bằng một sợi vải đỏ,  trán thì được Anh Đào vẽ lên  một đoá phù dung đỏ,  rồi mới đứng dậy đi về phía Lục Uyển cung.

Vì lãnh cung cách một khoảng khá xa,  nên lúc nàng đến Lục Uyển cung thì buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc.  Thái giám đứng trước cửa nhìn thấy nàng,  kinh hãi đến cứng miệng,  run rẩy  thỉnh an rồi mới hướng trong điện hô to. 

” Hoàng quý phi đến ~~”.

Sở Đường ngồi trên cùng khuôn mặt nhàn nhạt uống rượu,  các phi tần thì muốn thể hiện mình để hoàng thượng để ý,  nên nói năng vui cười như chim yến chim oanh.  Nhưng khi nghe thái giám truyền đến,  tất cả mọi người đều im bặt,  Sở Đường đang ngửa đầu uống rượu chợt khựng lại,  nhìn về người đang từ cửa điện bước vào.

Một thân đỏ,  vòng eo uyển chuyển,  những đoá hải đường như nhảy múa theo mỗi bước chân của nàng,  kết hợp với một đầu tóc bạc , khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, làm nhấn chìm hết các phi tần khác.

Hứa Phù Dung được Anh Đào dìu đến trước mắt hoàng đế,  nàng nhẹ nhàng thỉnh an:

” Hoàng thượng vạn tuế”.

Giọng nói trong trẻo vang lên,  như rót mật ngọt vào lòng người nghe,  làm cho Sở Đường kinh ngạc kèm một trận tê dại.

” Ái phi mau đứng dậy”.

Đợi nàng đứng dậy,  các phi tần đều đồng loạt thi lễ nàng.

” Hoàng quý phi vạn phúc kim an”.

Hứa Phù Dung nhẹ nhàng mỉm cười: ” Các tỷ muội mau miễn lễ”.

Rồi bước lên chỗ ngồi trên cao,  bên trái là Huệ phi,  bên phải là Hiền phi,  hoàng đế thật biết hưởng dụng.

Khi thấy Hứa Phù Dung bước lên, Huệ phi và Hiền phi ngiếng răng oán hận nhìn nàng,  rồi đứng dậy nhường chỗ,  còn mình thì trở lại vị trí ở bên dưới.

Hứa Phù Dung  ngồi xuống,  đón nhận ánh mắt giết người của phi tần ngồi bên dưới,  nàng khẽ nhếch môi.  Bổn cung dù gì cũng ngồi trên hậu vị cũng được 5 năm,  sợ không trị được các ngươi sao.

Sở Đường hơi nhíu mày kề sát nàng,  hơi thở nam tính pha lẫn mùi rượu nói đủ cho hai người nghe:

” Sao nàng lại ra mặt,  trẫm vẫn chưa dọn dẹp xong”.

Hứa Phù Dung nghe không hiểu ý hắn. Nàng khẽ mỉm cười đáp lại:

” Hoàng thượng sợ thiếp phá hỏng tâm trạng hưởng mỹ nhân của người sao? “.

Nhìn mỹ nhân trách cứ,  Sở Đường không tức giận,  mà ôn nhu véo má nàng.

” Nàng đó,  nguy hiểm vẫn còn,  ở lãnh cung không phải tốt hơn sao”.

Tốt hơn?  Hoàng thượng ngài nghĩ đơn giản thật. 

” Hoàng thượng,  thần thiếp gần một năm nay ăn cháo trắng với màn thầu,  giờ chỉ còn xương thôi. Ngài nói tốt hơn chỗ nào chứ? “. Hứa Phù Dung ủy khuất nhìn hắn.

Ngồi bên dưới không ai nghe được hai người họ nói gì,  nhìn lên chỉ thấy cảnh tình chàng ý thiếp,  để lại cho một đám nữ nhân vò nát khăn lụa,  ánh mắt căm phẫn cùng ghen tỵ. Huệ phi u ám nhìn Hứa Phù Dung,  hận không thể giết chết nàng ngay tức khắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN