Phụ Gia Di Sản - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Phụ Gia Di Sản


Chương 14


Ôn Tiểu Huy ra cửa bắt xe, dọc đường đi thúc giục tài xế lái nhanh. Radio đang bật tướng thanh (*) của Quách Đức Cương, đài bật to, càng nghe Ôn Tiểu Huy càng nóng lòng.

(*) tướng thanh: một loại khúc nghệ của TQ dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, thường dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Có lần Tuyết Lê uống say, đã kể với hắn về chồng trước. Hai người bọn họ là bạn thời trung học, cùng một chỗ thiệt nhiều năm, tốt nghiệp đại học liền kết hôn, thời điểm sự nghiệp của nàng phất lên, chồng trước vì tìm việc gặp đầy trắc trở, đối mặt thành công của vợ và áp lực từ các phương diện khác, dần dần chán nản nghiện rượu, cả người đều thay đổi, trở nên găt gỏng dễ nóng nảy, chơi bời lêu lổng, mỗi ngày nghi thần nghi quỷ, không ngừng đòi tiền Tuyết Lê, một lời không hợp liền đánh, Tuyết Lê từ đó trốn khỏi quê nhà.

Tới Bắc Kinh, sự nghiệp của nàng càng như diều gặp gió, kể cả bị chồng cũ gây rối gián đoạn cũng không là gì, lần này nơi ở mới của nàng hiển nhiên là lại bị chồng cũ tìm ra.

Ôn Tiểu Huy không ngừng nắm chặt nắm tay lại buông ra, muốn giảm bớt khẩn trương của mình. Hắn thật không phải sợ tên kia, con ma men trường kỳ ngâm rượu cơ thể có là gì, hắn chính là nghĩ đến Tuyết Lê bao năm bị ma men vơ vét tài sản, một chút biện pháp đều không có, liền khắc chế không được phẫn nộ.

Điện thoại trong tay vang lên, hắn hoảng sợ, lấy ra thấy là Lạc Nghệ gọi, hắn nói: “Sư phó, tắt radio đi.”

Trong xe lâm vào im lặng, Ôn Tiểu Huy tiếp điện thoại: “Alo, Lạc Nghệ.”

“Tiểu Huy ca, anh vừa tắm à?”

“A, đúng vậy.”

“Em nhắn tin anh xem chưa, ngày mai đường XX phong tỏa, lại là đường anh đi làm qua, anh ra ngoài sớm một chút, đừng đi muộn.”

“À, được, anh lập tức xem.”

Lạc Nghệ thoáng trầm mặc: “Anh đang ở đâu?”

“Anh ở nhà mà.”

Đầu kia điện thoại lại trầm mặc.

Ôn Tiểu Huy bỗng thấy căng thẳng.

Lạc Nghệ mở miệng, thanh âm hơi trầm thấp: “Anh vì cái gì phải nói dối.”

Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng một cái.

“Nhà anh âm thanh sẽ không giống thế này, nếu anh ra ngoài chơi, không đến mức phải nói dối với em, anh đây là muốn đi đâu?”

Ôn Tiểu Huy cảm giác da đầu một trận run lên, giống như qua điện thoại hắn có thể thấy ánh mắt Lạc Nghệ thâm thúy sáng ngời đang chăm chú nhìn hắn, hắn quanh co nói: “Ừm, bạn uống rượu, anh đi đón cậu ấy.”

“Vậy sau khi anh gặp bạn, để anh ấy nói với em vài lời.”

Ôn Tiểu Huy có chút thẹn quá hóa giận: “Em quản chuyện người lớn nhiều thế làm gì.”

Ôn Tiểu Huy nói xong lại hối hận, bởi vì bên kia điện thoại lại trầm mặc, Lạc Nghệ dù sao cũng có ý tốt, hắn trầm mặc làm cho Ôn Tiểu Huy thấy chột dạ.

“Tiểu Huy ca, anh là người lớn sao, chưa trưởng thành chưa phải người lớn.”

Trong lòng Ôn Tiểu Huy lửa nóng bùng lên rồi: “Sao anh không phải người lớn, cả thế giới đâu chỉ riêng em có đầu óc chứ.”

Từ lúc hai người quen biết ba tháng nay, lần đầu tiên lớn tiếng, Ôn Tiểu Huy trong lòng rất không thoải mái, một bên sốt ruột chị Tuyết Lê, một bên lại lớn tiếng với Lạc Nghệ, nhưng tính hắn lại thẳng không muốn uốn, hắn lại không làm gì sai, chỉ là không muốn liên lụy Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ nói: “Vấn đề này để sau đi, giờ nói cho em biết anh đang ở đâu, muốn đi làm cái gì.” Hắn nhấn giọng: “Không được nói dối, em sẽ biết.”

Khẩu khí Lạc Nghệ ngang ngược, giống như một tia thương lượng cũng không cho, Ôn Tiểu Huy thờ dài, nghĩ muốn tắt máy, nhưng chỉ nghĩ mà không làm được, hắn có hơi sợ nếu Lạc Nghệ giận…..

Lạc Nghệ giọng điệu mềm mại: “Tiểu Huy ca, anh hôm nay mới đáp ứng em, mặc kệ chuyện gì đều nói cho em biết, không dối gạt em, anh chỉ là thuận miệng nói à.”

“Không phải.” Ôn Tiểu Huy bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện Tuyết Lê ra nói.

Lạc Nghệ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Loại sự tình này anh như thế nào lại không nói cho em biết? Anh không sợ có nguy hiểm sao?”

Ôn Tiểu Huy không cho là đúng: “Anh còn đánh không được con ma men sao.”

“Vạn nhất hắn hôm nay không uống rượu, vạn nhất hắn không phải một người, vạn nhất hắn có vũ khí, này bao cái có thể xảy ra, anh……” Lạc Nghệ thở dài thật mạnh, “Địa chỉ.”

Ôn Tiểu Huy bị hắn nói rất mất mặt, không phải ai cũng có thể thản nhiên nhận dạy bảo từ người nhỏ hơn mình, nhưng hắn lại không thể phản bác.

“Địa chỉ.” Lạc Nghệ nhắc lại.

Lạc Nghệ khẩu khí rất trầm, Ôn Tiểu Huy nghe ra hắn là thật sự giận rồi, một trận hoảng hốt, vội nói địa chỉ.

“Trước khi em đến không được vào.” Lạc Nghệ nói xong liền cúp điện thoại.

Ôn Tiểu Huy dùng sức chà xát tóc, cảm giác đầu đều trướng luôn rồi.

Tới nơi, Ôn Tiểu Huy đang do dự phải chờ Lạc Nghệ đến, hay là lập tức vào trong, đang lúc phân vân điện thoại của Tuyết Lê gọi tới, Ôn Tiểu Huy vội tiếp điện thoại, tim liền xoắn lại, bởi vì hắn nghe được tiếng người đang gầm rú đá cửa

Tiếng Tuyết Lê khóc truyền đến: “Tiểu Huy, cậu ở đâu, chị sợ quá.”

Ôn Tiểu Huy cố gắng trấn an nàng: “Em đã đến dưới lầu, hiện tại liền đi lên, chị đừng sợ.” Hắn vọt vào hàng hiên, nghĩ muốn tìm vật cứng phòng thân, kết quả trong tiểu khu rất cao cấp này, ngay cả cái chổi cũng không tìm thấy, hắn dứt khoát xách thùng rác lên.

Tới trước cửa nhà Tuyết Lê, Ôn Tiểu Huy điên cuồng ấn chuông cửa, cả người máu nóng đã sôi sùng sục.

Hắn đã nhiều năm chưa đánh nhau, từ nhỏ đến lớn, ai dám chê cười hắn nương, hắn đánh cho đối phương nằm bẹp đất khóc cầu tha thứ, cho lũ ngốc nhìn xem ai mới là đàn ông chân chính, tốt xấu gì cha hắn là bộ đội đặc chủng sau khi xuất ngũ còn huấn luyện hắn, khá nhất là đánh lộn, cho nên hắn mới không sợ mà dám một mình lao tới.

Trong cửa truyền tới tiếng hét thô bạo: “Ai!”

“Tao là bạn trai của Tuyết Lê, mẹ nó mày là ai?!”

“Đồ kỹ nữ, biết ngay mày có thằng khác!” Tiếng bước chân vang lên, tiếp theo cửa lớn mở ra.

Cửa vừa mở, Ôn Tiểu Huy liền bay lên đạp mạnh một cước.

Đánh nhau, là phải đánh đòn phủ đầu, chồng trước của Tuyết Lê bị hắn đá cho lăn bẹp ra đất, hắn khiêng thùng rác qua. Con ma men ăn đạp còn chưa kịp tỉnh, đã bị Ôn Tiểu Huy dùng thùng rác đập cho một trận, thùng rác làm bằng sắt, không nặng, nhưng có thể đánh cho người không dậy nổi, từ lúc vào cửa chưa được vài phút, người đã nằm thẳng cẳng trên đất rên hừ hừ.

Ôn Tiểu Huy ném thùng rác sang một bên, hướng chân hắn đạp đạp, xem thường nói: “Còn dám đánh đàn bà con gái, rác rưởi.”

Hắn sải bước hướng phòng ngủ đi đến: “Chị Tuyết Lê, chị mở cửa đi, không có việc gì.”

Cửa phòng ngủ mở, Tuyết Lê đầu tóc bù xù nhào vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.

Ôn Tiểu Huy vỗ nhẹ lưng nàng: “Được rồi được rồi đừng khóc, mắt sẽ sưng, mai trang điểm lại không che được bọng mắt, khóc nhiều nếp nhăn sẽ không tiêu nha.”

Tuyết Lê nức nở nói: “Tiểu Huy, chị làm sao bây giờ, chị làm sao bây giờ.”

“Không thì chị báo cảnh sát đi.”

“Báo cảnh sát thì lộ hết, chị thật vất vả mới đạt được như hiện tại……”

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Chẳng lẽ chị cả đời phải chịu hắn uy hiếp sao, chị làm vậy là để họa cho sau này.”

Tuyết Lê lắc lắc đầu, ô ô khóc. Người phụ nữ mọi khi luôn kiên cường, lúc này yếu ớt như ngọn đèn trước gió.

Ôn Tiểu Huy sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Chị trước đi rửa mặt đi, em chuẩn bị đồ ăn cho chị.”

Tuyết Lê vào phòng tắm, Ôn Tiểu Huy đi xuống lầu, con ma men còn nằm bẹp trên mặt đất, trên mặt sưng phù, cũng không biết là do uống nhiều rượu, hay là hắn vốn đã thế. Hắn từ trên giá áo lấy xuống khăn quàng cổ của Tuyết Lê, định trói người lại trước rồi tính tiếp.

Hắn mới vừa đi đến, người trên mặt đất đột nhiên mở mắt, mạnh đánh tới mắt cá chân hắn.

Mắt cá chân đau xót, người Ôn Tiểu Huy nghiêng ngả, bang một tiếng, cùng lúc hắn ngã xuống đầu liền đập vào bàn trà, lần này đụng cho hắn váng đầu, hắn ầm ầm ngã xuống đất, trong lòng thầm kêu tiêu rồi.

Chồng trước của Tuyết Lê đi tới, đặt mông ngồi trên bụng hắn, hai thủ hung hăng bóp cổ Ôn Tiểu Huy, hai mắt đỏ đậm, đồng tử tan rả, căn bản không giống người bình thường, giống như bị rượu tước đi lý trí, khiến hắn thành quái vật chìm trong phẫn nộ, ghen tị, oán hận cùng bất mãn.

Cổ Ôn Tiểu Huy bị đè nén, không khí đột nhiên biến mất, hắn giãy dụa vùng lên, tay liều mạng đập bốp bốp vào mặt con ma men, nhưng một người mất lý trí tựa hồ không biết đau, hắn hai mắt đỏ bừng, giống như là một lòng muốn bóp chết Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy phát không ra tiếng, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy, phòng tắm trên lầu truyền đến tiếng nước ào ào, Tuyết Lê căn bản không có khả năng nghe được, không khí trong ngực dần giảm, hít thở không thông, thống khổ làm cho hắn mắt sung huyết, đại não quay cuồng, giãy dụa càng lúc càng vô lực, hắn không thể tin được, chẳng lẽ chính mình sẽ chết ở đây?

Lạc Nghệ……

Bụp ——

Một cái bình hoa đập lên đầu con ma men, con ma men hai mắt vừa đảo, máu trên đầu liền chảy xuống, thân thể cũng theo đó oặt xuống. Ngay lúc hắn sắp gục lên người Ôn Tiểu Huy, cổ áo hắn bị kéo lại, thân thể năm sáu mươi cân, giống như đồ bỏ bị ném sang một bên.

Ôn Tiểu Huy dùng con mắt sung huyết nhìn thiên thần xuất hiện trước mặt hắn, anh hùng Lạc Nghệ trong thời khắc nguy cấp đã cứu hắn một mạng.

Lạc Nghệ bế Ôn Tiểu Huy lên, đặt vào trên sô pha, nhẹ nhàng ấn ngực hắn: “Hít thở nhẹ, đừng gấp gáp.”

Ôn Tiểu Huy bắt lấy tay Lạc Nghệ, có chút nghĩ lại mà sợ, có chút cảm động, có chút ủy khuất, các loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, làm hốc mắt hắn ẩm ướt.

Lạc Nghệ lau khóe mắt hắn: “Không có việc gì, em ở đây.”

Lạc Nghệ không nói mấy lời như “Em đã cảnh cáo anh” “Em đã bảo anh chờ em” gì đó, chỉ là ôn nhu trấn an, khiến Ôn Tiểu Huy vừa chịu kinh hách, cảm thấy tràn đầy ấm áp an tâm, hắn đặc biệt hối hận vì không nghe lời Lạc Nghệ, vào thời điểm hắn cảm giác chính mình sắp bị bóp chết, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là Lạc Nghệ có thể kịp lúc tới cứu hắn không. Bất tri bất giác, tín nhiệm cùng ỷ lại của hắn đối thiếu niên này đã vượt xa những gì hắn nghĩ.

Lạc Nghệ rót chén nước, giúp hắn uống hết, cổ hắn đau như muốn gãy, miễn cưỡng phát ra âm thanh khàn khàn: “Cám ơn.”

Lạc Nghệ vuốt tóc của hắn, nói: “Anh muốn hù chết em sao, lần sau tuyệt đối không được như vậy.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.

“Anh nghỉ ngơi, em xử lý một chút.”

Lạc Nghệ nói xong rút điện thoại, Ôn Tiểu Huy giữ tay hắn: “Không thể báo cảnh sát, chị Tuyết Lê sẽ bị liên lụy.”

Lạc Nghệ nhíu mày nói: “Kia phải làm sao bây giờ? Người phi pháp lẻn vào nhà, đả thương người, hiện tại hắn cũng bị thương, không báo cảnh sát phải xử lý thế nào.”

Ôn Tiểu Huy cũng không biết làm sao với vấn đề nan giải này.

Lúc này, Tuyết Lê vừa lúc đi xuống lầu, nàng bị cảnh tượng dưới lầu dọa choáng váng, cấp bách hét lên một tiếng, lập tức bưng kín miệng, bang bang chạy xuống cầu thang: “Tiểu Huy, cậu không sao chứ.” Nàng sợ hãi mà nhìn chồng trước đầu đầy máu nằm trên mặt đất.

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Giờ làm sao đây.”

Tuyết Lê gấp đến độ muốn khóc, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lạc Nghệ nhìn cô một cái, ánh mắt có chút lạnh như băng: “Báo cảnh sát đi, tiền đồ của chị quan trọng, hay là mạng quan trọng.”

Tuyết Lê dùng sức lắc đầu, thần tình khó xử.

“Vậy chị chỉ có thể giết hắn.”

Lời vừa nói ra, Tuyết Lê cùng Ôn Tiểu Huy đều giật mình.

Lạc Nghệ bình tĩnh nói: “Chị có thể căn cứ xác thực hắn phi pháp xâm nhập nhà chị, thi bạo với chị, vơ vét tài sản tiền tài, chị xuất phát từ phòng thân mà giết hắn, không cần gánh vác trách nhiệm gì, về sau chị cũng không phải chịu hắn quấy rầy.”

Ôn Tiểu Huy mạnh túm cổ áo Lạc Nghệ: “Em, em nói linh tinh gì, đừng nói giỡn loại việc này.”

Tuyết Lê cắn chặt môi, thân thể gầy nhỏ khắc chế không nổi run rẩy.

Lạc Nghệ nói tiếp: “Hắn hiện tại chính là chấn thương đầu, qua vài tiếng chưa chết được, chị có thể cứ để vậy chờ hắn mất máu, nhưng khi pháp y giám định sẽ là bất lợi cho chị, chị cũng có thể cho hắn đi luôn, hiện trường lúc này, cũng đủ biện hộ chị vì phòng vệ chính đáng.”

Ôn Tiểu Huy mạnh ngồi dậy, thanh âm run rẩy: “Lạc Nghệ, em đừng nói, em, em điên rồi sao.”

Lạc Nghệ cúi đầu nhìn hắn một cái, đồng tử đen như hắc diệu thạch trong động, làm cho Ôn Tiểu Huy có chút sợ, đột nhiên, Lạc Nghệ nở nụ cười: “Ngại quá, em hay nói giỡn, em chỉ là rất giận, vương bát đản này đả thương anh, em thật mong hắn tìm chết.”

Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng thở ra: “Em đừng làm anh sợ, như vậy đi, chúng ta cho hắn tới bệnh viện. Chị Tuyết Lê, chị tự thu dọn nhà một chút đi, thấy không ổn thì đổi chỗ ở cho an tâm.”

Tuyết Lê gật gật đầu, rưng rưng nói: “Tiểu Huy, cám ơn cậu.”

Ôn Tiểu Huy nhịn xuống đau, cười cười: “Không có việc gì, em sẽ không để kẻ nào dưới mí mắt em dám khi dễ chị của em, chị nghỉ sớm đi, liên lạc sau.”

Lạc Nghệ hướng Tuyết Lê mỉm cười, trong nụ cười nhàn nhàn vẻ lạnh như băng, làm cho Tuyết Lê cả người nổi da gà.

Ôn Tiểu Huy cùng Lạc Nghệ bới tung đầu tóc con ma men, kéo ra ngoài gọi xe cứu thương, trực tiếp trả tiền thuốc men cho bác sĩ, để họ đem người đi.

Sau khi xe cứu thương rời đi, Lạc Nghệ nhìn vài vệt xanh tím trên cổ Ôn Tiểu Huy, nhíu nhíu mày, “Đã trễ thế này, anh đừng về nữa, đến chỗ em, em bôi thuốc cho anh.”

Ngón tay Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng sờ sờ cổ, đau đến hắn “Á” một tiếng, hắn nghĩ thầm, cái này không thể nói với mẹ, hắn chán nản gật gật đầu, gửi cho mẹ hắn tin nhắn, nói qua nhà bạn ngủ: “Đi thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN