PHÙ HOA MỘNG NHẤT TRƯỜNG - CHƯƠNG 1: TIẾN CUNG
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


PHÙ HOA MỘNG NHẤT TRƯỜNG


CHƯƠNG 1: TIẾN CUNG


Ba năm một lần sẽ có một đợt tuyển thị nữ. Đa phần là nữ tử của các quan lại có hàm chính thất phẩm trở lên.
Thủy Phù Dung ngồi trong xe ngựa, đang trên đường đến kinh thành tham gia đợt tuyển thị nữ. Cha nàng là quan nhất phẩm đương nhiên có thể tham gia. Thủy Phù Dung năm nay mười sáu, ngũ quan thanh tú diễm lệ, nàng không đẹp theo cách sắc sảo dễ thu hút ánh nhìn mà là một vẻ đẹp thuần khiết từ từ chậm rãi khắc sâu vào tâm trí đối phương.

Thủy Phù Dung một thân y phục màu lam nhạt, trên đầu chỉ cài trâm mộc lan. Đơn giản nhưng không che mất đi sự thuần khiết, cao quý vốn có. Xe ngựa đã đến trước cổng Hà Vũ, nàng bước xuống nhìn khung cảnh xung quanh. Cổng thành to lớn, uy phong cường đại, xung quanh có những thị vệ gác cổng.
Thủy Phù Dung nghĩ, một khi bước chân vào cổng Hà Vũ thì cũng đừng mong có thể ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ nhớ bầu không khí tự do đầy yên bình này. Hít một hơi thật sâu, Thủy Phù Dung nắm chặt tay nải bước vào cổng Hà Vũ. Một tên thị vệ đưa tay ngăn cản, giọng điệu lạnh lùng cất lên
“ Cô nương, nơi này không thể tự tiện vào được đâu. Mời đi cho”

Thủy Phù Dung vẫn giữ nguyên thần sắc lạnh nhạt, đưa quan tịch cho hắn xem, nói

“ Ta đến để tham gia tuyển thị nữ ”

“ À thì ra là Thủy đại tiểu thư của phủ Thái sư. Mời vào”

Sau khi nhìn quan tịch của nàng, tên thị vệ liền tỏ ra thái độ khác với ban nãy.

Thủy Phù Dung cười nhẹ thu hồi lại quan tịch rồi bước vào cổng Hà Vũ. Bên trong Hà Vũ môn là một nơi cực kì lớn, bên tay trái nàng được dựng một cái trại nhỏ, các quý nữ đều xếp thành một hàng dài, ở đó chính là nơi đăng ký tham gia đợt tuyển tú lần này. Thủy Phù Dung cũng đi đến xếp hàng. Hóa ra nàng là người cuối cùng, đoàn người dài dằng dặc cho dù đứng đến trưa cũng chẳng xong.

Đứng dưới nắng khá lâu, Thủy Phù Dung có chút mệt, nàng lấy khăn tay ra chạm nhẹ lên mặt nhưng vừa mới lấy ra đã có người chạm vào bả vai nàng. Thủy Phù Dung cau mày nhưng không lên tiếng, cúi người xuống lấy chiếc khăn lụa lên nhưng lại bị người khác giẫm lên

“ Yo, đây không phải là thiên kim tiểu thư của Thủy phủ sao?”

Vị tiểu thư vừa lên tiếng lúc nãy chính là Diệp Bối Bối – tứ tiểu thư của Diệp viện phán
Thủy Phù Dung biết rõ tính khí nàng ta chua ngoa đanh đá, cũng lười quản

“ Bỏ chân của cô ra khỏi khăn tay của ta” Giọng điệu hờ hững lạnh lùng nhưng mang theo khí thế ép chết người. Chân của Diệp Bối Bối có chút run rẩy định bỏ ra nhưng không, nàng ta không hề có ý định bỏ chân ra mà còn cố ý giẫm thật mạnh để chiếc khăn lún sâu trong đất.

Thủy Phù Dung vẫn không tức giận, điều này làm Diệp Bối Bối bực mình vô cùng, tại sao lại không có thái độ tức giận chứ?
“ Cô muốn chân lành lặn hay là phải nằm một chỗ trên giường?”
“ Ta…” Diệp Bối Bối chọc tức người khác không được nhưng ngược lại đã tự chọc tức bản thân

Bỗng nhiên ở phía sau truyền đến một thanh âm ngọt ngào
“ Bối Bối, đừng vô lễ với Thủy tiểu thư, mau bỏ chân ra” Người này là Mộ Dung Hoàn, đích nữ của Mộ Dung thái úy
Mộ Dung Hoàn mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, làn da trắng nõn mịn màng, lại nói đôi mắt to tròn dụ hoặc kia lại khiến người khác không nhịn được mà đắm chìm vào

Thủy Phù Dung trước kia còn ở phủ Thái sư rất ít khi ra ngoài, nàng cũng không biết bản thân đã đắc tội hai người này ở chỗ nào
Diệp Bối Bối nghe lời Mộ Dung Hoàn cuối cùng cũng bỏ chân ra khỏi khăn lụa. Thủy Phù Dung cúi xuống nhặt lên phủi bụi rồi bỏ vào tay áo. Cả một quá trình cũng không thốt ra một tiếng nào.

Mộ Dung Hoàn mỉm cười tỏa nắng nói với nàng
“ Thủy cô nương, đắc tội rồi. Sau này bọn ta sẽ cẩn thận hơn”
“ Đúng, hai người phải cẩn thận đường đi nước bước kẻo đi nhầm một bước mà…hư cả cuộc đời”
Thủy Phù Dung từ tốn khuyên bảo rồi tiến lên phía trước vì quan chưởng sự đã gọi tên nàng rồi
Diệp Bối Bối tức giận giậm chân thật mạnh xuống nền đất, giọng nói đầy ai oán

“ Mộ Dung tỷ tỷ, tỷ cũng quá lương thiện rồi, lời nói ban nãy của cô ta không phải là đang trù ẻo chúng ta sao?”
Mộ Dung Hoàn im lặng, đôi mắt vẫn theo dõi hình bóng của Thủy Phù Dung. Thầm xác định nữ nhân họ Thủy này không đơn giản như vẻ bên ngoài
Mộ Dung Hoàn không nhìn nữa, quay lại nói với Diệp Bối Bối
“ Cha của nàng ta phẩm vị nhất phẩm, cha ngươi chỉ là quan tứ phẩm. Muốn đắc tội với nàng ta thì trên dưới Diệp gia các ngươi cũng chẳng sống nổi. Đừng quên, lão vương gia họ Thủy đã từng cứu hoàng thượng mà mất mạng. Chỉ một Diệp tứ tiểu thư như ngươi ta khẳng định rằng cha ngươi sẽ không vì một nha đầu mà khiến cả gia tộc rớt đài ”
Mộ Dung Hoàn nói đúng, Thủy gia hiện tại được hoàng thượng sủng ái vô cùng vì thế đã đặc cách cho trưởng nữ Thủy gia nhập cung làm đại cung nữ, sau khi học lễ nghi ở Như Ý viện lập tức đến Thiên Tâm điện hầu hạ hoàng thượng.
Bên kia, Thủy Phù Dung đưa quan tịch cho quan chưởng sự, quan chưởng sự là một nam nhân hơn bốn mươi. Ông ta nhìn quan tịch của nàng, ngẩng đầu lên cười nói
“ Thì ra là nữ nhi của Thủy Thái sư, cô cầm lệnh bài này đi them vài trăm bước nữa sẽ tới Như Ý viện”
“ Đa tạ quan chưởng sự”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN