Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!
Chương 18: Mèo nhỏ thú vị
Vân Hi mệt mỏi lết cái thân vào nhà liền nằm phịch lên sofa. Thở dài một hơi.
Tuy đã cách li khỏi Vân trạch đó rồi nhưng vẫn không yên thân. Vân Từ đúng là “người cha tốt” mà, ông ta chuyển vào tài khoản cô một số tiền rồi lại cho phu nhân của mình biết cô ở đâu làm hại bà ta đi tìm cô gây phiền toái.
Vân Hi cảm thấy cuộc sống cô nhi trước kia của cô vẫn còn tốt chán. Chẳng cần phải so chiêu âm mưu với người thân, chẳng có gì phải do dự.
Từ khi lớn lên rời khỏi cái nơi cô nhi viện rách nát kia, cô một thân lăn lộn đến thành danh chẳng có một người bên cạnh. Đôi lúc Vân Hi thật sự cảm thấy trống vắng, thật muốn có tình yêu thương gia đình. Vậy mà bây giờ đã có một gia đình nơi đó, lại cảm thấy thất vọng vô cùng.
Lại nói quả thật cô hơi thiếu thốn nhưng không phải là thiếu tiền đến cỡ nào đâu. Tấm thẻ vàng kim của Vân Hi trước kia để lại có không ít tài sản. Nhưng khi thật cần thiết Vân Hi mới lấy ra dùng, dù sao đồ của người đã khuất rất linh nha. Cô cũng rất muốn cắt đứt luôn với cái gia đình hắc ám đó đấy. Chẳng cần ông ta bận tâm cuộc sống của mình đâu.
Vậy mà Vân Từ ông ta lại không ngần ngại chuyển vào tài khoản cô một số tiền lớn làm cô suýt nữa nhảy dựng lên. Đến mình mà còn kinh ngạc thì đừng hỏi vì sao Lương Y Nha lại hùng hùng hổ hổ kiếm cô gây chuyện.
Gác tay lên trán Vân Hi khẽ lầm bầm.
“Ôi cái gia đình này toàn những người quái dị.”
Trên bàn làm việc của chủ tịch tập đoàn Tây Huy. Hoắc Định Ngôn một tay chống cằm lười biếng dựa vào ghế, một tay không ngừng di chuyển con chuột trên màn hình tinh thể mỏng. Tiếng lách cách phát ra đều đều có quy luật vô cùng chính xác.
Kế bên hắn, một chiếc laptop trắng bạc màn hình không ngừng nhấp nháy đèn xanh. Trên khung hình là những mặt cắt của một căn hộ dùng camera để quay lại.
Tiếng tít tít vang lên làm Hoắc Định Ngôn dừng lại, chuyển mắt sang nhìn chiếc laptop trơ trọi một bên.
Trên màn hình ở giữa phòng khách, một cô gái đẩy cửa bước vào. Bước chân cô liêu xiêu đến gần chiếc ghế dài ở giữa, tay quăng chiếc túi lên bàn rồi nằm xuống.
Vâng, không ai khác chính là Vân Hi.
Hoắc Định Ngôn nhếch môi xoay người đối diện với chiếc laptop, tiện tay mở lớn khung hình lên. Vân Hi trong đó gác tay lên trán than thở một lúc lâu, cảm thấy dường như mắt hơi mỏi nên cô nhu nhu mắt. Một lát sau thì tay thành thục lấy ra miếng len mỏng màu hổ phách, phía dưới mắt phải lộ ra màu xanh lam khác với bên còn lại.
Hoắc Định Ngôn tay gõ gõ bàn, miệng thoát ra tiếng cười như có như không.
“Mèo con thú vị.”
…
Nghỉ ngơi đầy đủ, đúng năm giờ sáng, Vân Hi cùng Mục Trình đã có mặt tại đoàn phim. Lưu đạo vô cùng hài lòng vì việc này, vẻ mặt ông ôn hoà thể hiện rõ điều đó.
Chào hỏi qua vài người có mặt, Vân Hi được trợ lí đoàn phin dẫn đi hoá trang. Riêng Mục Trình đã bị Lưu đạo bắt đi từ lúc nào.
Phòng trang điểm của đoàn phim chia ra hai khu. Một khu dành cho diễn viên chính, một khu là cho diễn Viên phụ, nhìn sơ thì đãi ngộ không mấy khác nhau.
Thợ trang điểm đã lục đục chuẩn bị gần xong đồ nghề nhưng đã đến thì chỉ có mấy người, trong đó có cô.
Vân Hi được chị trợ lí dẫn vào ngật đầu chào mọi người.
“Mọi người buổi sáng vui vẻ nhé.”
Mọi người tạm ngừng hoạt động nhìn cô ngớ ra. Trợ lí đoàn phim thấy vậy mới cười khì khì giới thiệu.
“Mọi người trang điểm cho cô ấy nhé, đây là Vân Hi nữ chính của đoàn phim chúng ta.”
Chị Phiên vừa nói xong thì lui ra ngoài. Một người phụ nữ trung niên cười cười tiến lên nói với cô.
“Hoá ra đây là nữ chính à. Vân Hi phải không, đến đây chị make up cho em.”
Vân Hi cười hữu lễ: “Làm phiền chị rồi.”
Chị Lê kéo tay cô vào bàn trang điểm: ” Có gì mà phiền đâu chứ, công việc của chị mà.”
Chị Lê hiền hậu trả lời. Đưa troét một lớp phấn dưỡng ẩm mỏng, chị Lê chạm nhẹ vào gương mặt Vân Hi kinh ngạc thốt lên.
“Ồ Vân Hi à da em thiệt đẹp đó nha.”
Quả thật da của cô rất đẹp, ước chừng trang điểm cũng chỉ là phớt vài cái nhẹ làm nền là được rồi.
Vân Hi cười cười không nói, chị Lê cũng chuyên tâm vào trang điểm cho Vân Hi.
Sau khi cô trang điểm xong đã là hơn sáu giờ. Những người khác cũng lục đục đến nơi, có điều vì cô đi trước đén một góc khuất đọc kịch bản nên không chạm mặt.
Lưu đạo và Mục Trình rốt cuộc cũng quay trở lại. Mục Trình hắn còn có việc nên chỉ nói với Vân Hi một tiếng rồi đi trước.
Lưu đạo thấy cô bé chỉ có một mình lạc lõng ngồi im lặng ở đó có chút âm trầm. Ông bước đến vỗ vai Vân Hi, giọng ôn hoà.
“Không có trợ lí chắc làm khó cháu không ít nhỉ.”
Vân Hi tạm gấp lại sấp giấy trên tay, cười cười nhìn Lưu đạo.
“Cũng chẳng có gì đâu ạ, cám ơn Lưu đạo đã quan tâm.”
Lưu Cư thấy Vân Hi trước mắt lễ phép như vậy rất hài lòng, sau lại nhíu nhíu mày rậm nhắc nhở.
“Tiềm năng của cháu rất tốt, lại được Mục Trình nhìn trúng. Tương lai rộng mở, ráng mà phát huy.”
Vân Hi ngẫn ra một chút mới gật đầu với ông.
Từ lúc mới bước chân vào con đường bán nghệ này. Vân Hi chưa bao giờ nhận được sự nhắc nhở từ ai đó. Ai ai cũng đều mang theo một bộ mặt giả dối cho bản thân. Mọi người đều vì lợi ích mà cười nói, thậm chí lời nói của họ có thể đẩy người khác đến tuyệt lộ nhưng họ vẫn bàng quang.
Chính vì vậy cô cũng đã tự ngụy trang cho mình bộ mặt xã hội hoàn hảo. Nhưng hôm nay đột nhiên ngẫn ra. Có phải… Có phải ở đây sẽ khác hay không?
Lắc đầu tỉnh táo lại, Vân Hi cười nhạt nhìn mọi người đi đi lại lại. Nhân tâm ở nơi này, có lẽ vẫn còn tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!