Phu Nhân, Lão Đại Rất Yêu Người
Chương 32: Gặp lại
“Mày lại nhớ đến chuyện năm đó à” giọng của Tiểu Mạn vang lên lôi cô khỏi dòng kí ức kia
Quay về phía cửa Hồng Nguyệt và Tiểu Mạn đã đứng đó
Hồng Nguyệt nói “Không ngủ được sao?”
Thiên Nhi nói “ừm…tao chỉ gặp ác mộng thôi”
Tiểu Mạn đến bên cạnh Thiên Nhi vỗ vai cô nói “mọi chuyện đã qua…giờ muộn rồi chúng ta mau vào trong thôi…trời đang rất lạnh đừng để bị cảm”
Thiên Nhi ừm một tiếng rồi theo Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt trở về giường
Sáng hôm sau
Thiên Nhi thức dậy thấy Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt đang chuẩn bị đi học cô nhanh chân đứng dậy thay quần áo rồi đi xuống cùng Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt
Mẹ cô thấy cô xuống hỏi “Nhi Nhi…con không sao chứ…mau lại đây ăn sáng rồi đi học”
Thiên Nhi nói “mẹ…con không muốn ăn…con đi học trước”
Nói xong có liền hướng cửa đi,Hồng Nguyệt cúi chào rồi cũng chạy theo Thiên Nhi, thấy mẹ cô lo lắng Tiểu Mạn nói “lát đến trường cháu sẽ đưa nó ra căn tin ăn…cháu xin phép đi học ạ”
Thấy mẹ cô gật đầu Tiểu Mạn cũng chào rồi chạy theo Thiên Nhi
Nhật Long đang ăn sáng cũng đứng dậy chào ba mẹ rồi cầm cặp chạy theo
Vì hôm nay Thiên Nhi không muốn đi xe mà Hồng Nguyệt và Tiểu Mạn tối qua đi mô tô sang đây cho nên bây giờ ba người đang đứng ngoài cổng chờ lái xe của nhà đưa đi học
Nhật Long đi xe từ trong gara ra dừng trước mặt ba người, hạ kính xe nói “lên xe đi…”
Thiên Nhi không nói gì mở cửa ghế lái phụ ngồi lên, Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt cũng mở cửa ngồi lên xe, Hồng Nguyệt nói “cảm ơn nha”
Nhật Long nhìn Hồng Nguyệt mỉm cười gật đầu rồi nhìn qua Thiên Nhi thấy cô vẫn khuôn mặt lạnh anh lại lắc đầu thở dài lái xe đến trường
Xe vừa đến cổng trường cô đã nghe thấy tiếng hò reo ầm ĩ, bước xuống xe cô nhìn thấy ba chiếc siêu xe cũng đậu ngay cửa là Tuấn Minh, Thiên Hương, Diệc Thần và Jon
Thấy bọn cô bước xuống tiếng hét của bọn người kia lại hét càng to làm cô thấy nhức đầu
Không nói một câu với Nhật Long đi thẳng vào lớp, Hồng Nguyệt và Tiểu Mạn sách cặp chạy theo
Vừa đi qua chỗ nhóm người Diệc Thần thì bị Thiên Hương nắm cổ tay dữ lại
Thiên Nhi quay lại nhìn Thiên Hương với ánh mắt hờ hững, Thiên Hường lo lắng hỏi “em không sao chứ?”
Thiên Nhi đẩy tay Thiên Hương ra rồi bước tiếp đi
Thiên Hương đã lo lắng nay nhìn em mình lại càng lo lắng hơn nhìn qua Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt
Tiểu Mạn nói “nó không sao đâu mày đừng lo…thôi tụi tao lên lớp đây”
Nói xong hai người cũng chạy nhanh đi, Nhật Long bây giờ mới đi lại chỗ của Thiên Hương, nói “chị đừng lo…con bé không sao đâu…nó chỉ muốn yên tĩnh thôi”
Thiên Hương gật đầu nói “chị chỉ mong con bé không u buồn giống năm đó”
Diệc Thần không hiểu gì hỏi “có chuyện gì với em ấy sao?”
Nhật Long trả lời “ừm…có chút chuyện…mày có muốn biết không”
Diệc Thần gật đầu
Nhật Long vừa bước đi vừa nói “vậy tí đến giờ giải lao tao kể cho…con bât giờ thì lên lớp thôi”
Nhóm Diệc Thần cũng chạy theo Nhật Long lên Lớp
Thiên Nhi ngồi trong lớp mắt lại hướng ra cửa
Hồng Nguyệt và Tiểu Mạn ngồi bên cạnh nhìn cô
Hồng Nguyệt nói “nó lại như vậy rồi”
Tiểu Mạn gục mặt xuống bàn nói “hazz…chuyện này nên để nó tự quên đi”
Hồng Nguyệt cũng im lặng gục mặt xuống bàn
Cô giáo bước vào nói “hôm nay lớp ta có một bạn mới…em vào đi”
Ngoài cửa một chàng trai tóc vàng, khuôn mặt quyến rũ khiến người ta mê mẩn, áo sơ mi hở hai cúc trên khiên người đó càng quyến rũ, chàng trai tiến đứng bên canh cô giáo cúi đầu chào
Từ lúc cậu ta bước vào ánh mắt Thiên Nhi đã đặt lên người cậu ta, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là yêu thương cuối cùng là đau buồn và hận
Chàng trai đó nói “xin chào mọi người…tôi tên Chu Thiệu Phong du học sinh Pháp mới về nước mong mọi người giúp đỡ”
Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt bật dậy nhìn thấy Thiệu Phong rồi nhìn qua Thiên Nhi, trong ánh mắt của cô buồn có, yêu có, hận cũng có
Siết chặt bàn tày tự nói với mình phải bình tĩnh nhìn qua Thiệu Phong bằng ánh mắt giết người
Cô giáo phân chỗ cho Thiệu Phong ngồi cạnh Thiên Nhi, ngay lật tức Tiểu Mạn đứng dậy nói “Thưa cô…để bạn ấy ngồi chỗ của em được không ạ…em sẽ ngồi với Thiên Nhi”
Cô giáo ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Thiệu Phong
Thiệu Phong mắt vẫn đối mắt với Thiên Nhi nói “không cần đổi”
Rồi tiến thẳng đến ghế bên cạnh Thiên Nhi ngồi
Hắn tự trách bản thân đã nợ cô rất nhiều nên năm đó hắn rời đi cùng ba mẹ sang Pháp lập nghiệp nay cũng đã là gia tộc lớn, hắn trở về lần này là để trả lại cô những gì hắn nợ, bảo vệ và bù đắp những tổn thương hắn gây ra cho cô
__________________________mất cảm hứng sáng tác rồi phải làm sao giờ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!