Phụ nữ vạn người mê - Chương 25: Khoảng cách nào xa nhất (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Phụ nữ vạn người mê


Chương 25: Khoảng cách nào xa nhất (2)


Anh kéo tay cô vào trong xe, ném tiền trả cho taxi. Ngồi trong xe cô im lặng không lên tiếng, anh lái xe phóng như một kẻ điên.

Anh quay đầu nhìn cô đang tựa đầu vào cửa sổ xe, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu, chiếc váy xô lên, cặp chân dài lộ ra.

Đỗ xe lại, anh vòng sang bên cạnh mở cửa xe, kéo lại váy của cô rồi bế bổng cô đi vào trong nhà. Cô không phản kháng mà để mặc anh trút giận. Ném mạnh cô xuống giường, anh như một con hổ gầm lên: “Cô muốn chơi, tôi chơi với cô, còn không thằng nào được phép chơi đồ của tôi, cô rõ chưa!”

Anh nhanh chóng cởi bỏ trang phục. Còn cô vẫn không chút để tâm. Anh đè lên người cô, điên cuồng chiếm hữu. Theo từng nhịp của anh, cô cong người, tiếng rên rỉ không thể kìm nén càng khiến anh thêm điên cuồng.

Nhìn cơ thể nuột nà của cô dưới ánh đèn, anh càng không cho phép người đàn ông nào chạm vào cô, không cho phép ai có cơ hội nhìn ngắm người phụ nữ của anh.

Anh mạnh mẽ chiếm hữu như muốn nuốt trọn cô, cô có cầu xin anh vẫn không ngừng lại.

Nước mắt lăn dài qua khóe mắt, cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cắn môi. Cô thấy nhục nhã, vì người đàn ông này đã ăn nằm với người phụ nữ khác, bây giờ lại nằm trên người cô, chiếm hữu cô như thể cô chỉ có thể là của riêng anh ta.

“Nhớ rõ, cả cái Hà Nội này, không thằng nào có thể ngủ với em ngoài tôi. Em là của tôi, không ai không biết nên đừng có nghĩ đến việc rời khỏi tôi.”

Cô cười nhạt, không đáp, để mặc cho nước mắt rơi không ngừng.

Tình yêu, sao lại có thể ích kỷ đến thế? Nếu đã không thể khiến cho nhau hạnh phúc thì nên để người đó thấy được hạnh phúc ở phía sau.

Những ngày sau đó, cô và anh vẫn giữ mối quan hệ không rõ ràng, quay lại thì không, chia tay cũng không được. Anh cứ lúc xuất hiện, lúc biến mất.

Anh vẫn đam mê với những cuộc vui của anh, vẫn không thể vì cô mà từ bỏ những thứ anh thích. Tình cảm với anh chỉ là để chiếm hữu, không phải để yêu thương. Anh đang cố gắng giết cô trong chính tình cảm này.

Hôm nay là ngày thứ ba anh không xuất hiện, điện thoại tắt máy, cô cũng không tìm kiếm, từ ngày đó đến bây giờ cô dọn về nhà mình sống. Không còn ở chung với anh nữa, trong lòng rất khó chịu, giống như mất đi một thứ quen thuộc mà cô đành phải chấp nhận.

Cô đang ngồi ở nhà thì chuông điện thoại vang lên.

“A lô?”

“Mày đang đâu thế?”

“Ở nhà.”

“Cho tao mượn cái máy ảnh kia của mày có việc.”

Cô lục trong trí nhớ của mình. “Để ở nhà ông í rồi, qua đón tao đi rồi đưa tao qua nhà ông í lấy cho.”

“Ok.”

Cô thay quần áo, đợi khoảng mười phút thì bạn cô tới. Xe phóng vun vút đến trước nhà của anh.

“Vào cùng không?” Cô hỏi.

Nó vẫy tay bảo cô tự vào đi rồi ra luôn.

Cô cầm chiếc chìa khóa mở cửa vào nhà, nhìn đống đồ ăn lộn xộn trong phòng khách mà thở dài mệt mỏi. Cô tìm chiếc máy ảnh ngoài phòng khách không có, cô bèn đi vào phòng ngủ. Cảnh tượng đằng sau cánh cửa cả đời cô không quên được.

Tiếng nhạc lớn át đi những tiếng rên rỉ, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau mê loạn. Đến khi bước vào, nhìn người con gái ở trên giường cùng anh, cô có cảm giác cuộc đời này không biết còn gì đớn đau hơn không.

Cô bấm tắt nhạc ở laptop, hai người trên giường lập tức dừng lại, tỉnh táo.

“Chúng mày đang làm gì thế?” Cô hỏi, giọng nói lạnh lùng hơn cả gió mùa đông, thấu xương thấu thịt.

Anh bước vội xuống giường, lắp bắp giải thích: “Em nghe anh nói…anh thật sự là không có gì cả…”

Cô không nghe được câu nào của anh, chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.

Cô chỉ tay vào mặt cô ta. “Mày giải thích cho tao xem!”

Cô ta ấp úng, mãi không thành lời: “Tao…tao xin lỗi.”

Xin lỗi? Bạn thân của cô ngủ với người yêu cô rồi chỉ cho cô một câu xin lỗi là xong chuyện.

Anh nắm lấy tay cô, quỳ một chân, bối rối: “Là anh phê quá, anh không kiềm chế nổi bản thân, chứ không cô ta có nằm mơ cũng không lên được giường của anh.”

Cô ta có vẻ rất tức giận với câu nói của anh, nhưng vì có cô ở đây nên đành cắn răng im lặng.

Cô gạt tay anh ra khỏi tay mình, giữ lấy sự nhẹ nhàng còn sót lại.

“Bạn thân à, mày bẩn thật đấy!”

“Tao xin lỗi, là tao sai…”

Cô cười, nụ cười coi thường, khinh bỉ.

“Mày không sai, chỉ sai ở chỗ mày là bạn của tao.”

Cô quay lưng nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy dơ bẩn này, nơi mà anh và cô đã từng mặn nồng, từng hạnh phúc. Cô không muốn khóc ở đây, không muốn cho hai kẻ dơ bẩn ấy thấy được bộ mặt yếu đuối của mình.

Giọng nói quen thuộc còn vọng lên trong đầu cô:

“Mày đừng có buồn, trước sau ông í cũng thay đổi thôi.”

“Ông í yêu mày đấy, nên phải tin ông í.”

“Cho dù thế nào tao cũng ở bên mày.”

“Mày mãi là bạn của tao.”

Cô như người mất hồn lao ra khỏi căn nhà đó. Đứa bạn nhìn thấy cô thì sợ hãi hỏi gấp: “Mày làm sao thế, mày làm sao thế?”

Cô mệt mỏi lên xe, nói như không còn đủ sức lực: “Đưa tao ra sân bay đi.”

Bị người yêu phản bội, bị bạn thân lừa dối, cuộc đời này còn gì đau đớn hơn nữa không? Người mà cô cho rằng có thể tin tưởng, có thể thổ lộ hết tâm tư cuối cùng lại là người đâm cô một nhát từ đằng sau, sâu nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN