Phụ nữ vạn người mê
Chương 36: Xin lỗi, em yêu anh.(1)
Cô mặc chiếc quần đùi ngắn cũn, bên trên là chiếc áo hai dây, khoác thêm chiếc áo len màu đen bên ngoài. Gió lạnh đầu mùa khiến cơ thể cô run lên từng nhịp. Không đội mũ bảo hiểm, mái tóc lả lướt theo gió, đêm đen cũng không thể che lấp thứ ánh sáng tỏa ra từ người cô.
Xe đỗ tại một quán rượu nhỏ, vứt chìa khóa xe cho bảo vệ cô vội vàng đi vào trong. Ngay lập tức cô thấy tại một góc khuất trong quán, người đàn ông mặc sơ mi trắng đang gối đầu lên bàn, những chai rượu đã cạn xếp thành hàng. Cô thở dài, bước tới gọi nhân viên thanh toán.
Cô cùng nhân viên đỡ người đàn ông ra khỏi quán. Xe taxi đã chờ sẵn. Đột nhiên anh lên tiếng. “Không, anh không thích đi taxi. Đi đi, lên xe em đi, anh thích ngồi xe!” Anh lè nhè nói không ra hơi.
Cô vừa tức vừa giận, vỗ bốp vào đầu anh một cái. “Xe xe cái đầu anh, đi không vững còn lắm mồm, lộ cổ cắm đầu xuống đất chết thì bảo tại số.”
Thực ra cô với anh bằng tuổi nhau, là bạn từ thời đại học, đến khi ra trường vẫn rất thân. Mặc dù bằng tuổi nhưng anh luôn gọi cô là “em” vì anh nói cô thấp hơn anh nên phải gọi là “anh”. Ban đầu không quen nhưng dần dần cô cũng mặc kệ, bản thân quen miệng từ lúc nào cũng bắt đầu chấp nhận cách xưng hô này.
Anh hơi tỉnh, xoa xoa đầu, bày ra bộ mặt nhõng nhẽo. “Đi mà, anh rất ghét ngồi taxi…Ok, anh nhất định sẽ bám chặt.” Anh còn lảo đảo đưa tay lên thề thốt.
Nhìn bộ mặt điển trai méo mó vì say rượu mà còn nhõng nhẽo, cô bật cười. Cô chịu thua, đành đầu hàng, nói cảm ơn tài xế taxi rồi bảo nhân viên lấy xe.
Anh ngồi sau lưng cô, hai tay ôm chặt eo cô, vốn dĩ bình thường anh sẽ không dám như vậy, nhưng hiện tại đã say, hơi men khiến anh không còn lý trí, với anh, cô như em gái, như bạn thân nên cái ôm này không có gì là không bình thường.
Cô như chết đứng, hai tay siết chặt tay lái, cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn đôi tay to lớn đặt trên bụng mình, đột nhiên cô lại có cảm giác sống mũi cay cay. Cô nổ máy, đi với tốc độ chỉ bằng một phần tốc độ đi tới. Rất chậm…
Đột nhiên từ phía sau anh lên tiếng: “Sao em không hỏi tại sao anh say?”
Cô nói vọng lại: “Cần phải hỏi sao? Còn việc gì ngoài việc cãi nhau với cô ấy?”
Anh bật cười, tiếng cười hòa lẫn cùng gió mang theo cảm giác chua xót, “Em hiểu anh còn hơn cô ấy.”
Cô không đáp, bởi cô không biết trả lời thế nào. Cô dừng trước cổng căn hộ của anh, xuống trước rồi dìu anh xuống xe.
Anh vừa đi vừa nói: “Lúc đấy anh chẳng biết gọi cho ai, đành làm phiền em.”
Cô nhăn mặt: “Em với anh còn nói cái gì mà làm phiền.” Anh nói như vậy khiến cô rất khó chịu, giống như với anh cô rất xa lạ vậy.
Anh cười cười: “Được rồi, anh với em là không có cảm ơn và xin lỗi.”
Cô dìu anh đến trước cửa nhà, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ rất dịu dàng: “Anh Nam…”
Nghe thấy tiếng nói ấy, anh lập tức buông tay khỏi cô, quay phắt đầu lại. Cô không cần nhìn cũng biết người ấy là ai, chỉ có người ấy mới khiến anh như vậy.
Anh chần chừ rất lâu không bước tới, cô gái kia chạy đến ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói: “Em biết sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi anh… Em với anh ta thực sự chưa xảy ra chuyện gì. Chỉ một lần thôi, tha thứ cho em một lần thôi, được không?”
Rất lâu sau anh mới đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô gái. Cô biết, chỉ cần cái vỗ lưng nhè nhẹ ấy là anh đã tha thứ cho cô gái kia. Cô không nói một lời, lúc này cô không nên làm phiền hai người họ. Cô lên xe rời đi, nhìn từ đằng sau, bóng lưng mỏng manh của cô càng thêm cô tịch.
Cô trở về nhà, vứt áo khoác một bên, lao vào chiếc giường ấm áp của mình. Cô co người trong chăn, nhìn chiếc máy ảnh trên đầu giường. Cô khoác vai anh mỉm cười vui vẻ, anh cười rất đẹp, đây là bức ảnh ngày tốt nghiệp của cô và anh.
Cô tắt đèn ngủ, bóng đêm bao trùm lên tất cả, giọt nước ấm từ khóe mắt rơi xuống. Cô biết, con đường này, cô đã sai rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!