Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc
Chương 20: Dẫn hồn
À…Đồ Nương gật đầu ra chiều đã hiểu.
Thật không thể tưởng được, phu quân của nàng lại bác học đa tài đến như vậy. Nàng thực sự rất rất vui. Gặp được chuyện gì khó mà nàng không biết thì chỉ cần hỏi một câu hắn lập tức có được đáp án cho nàng rồi.
Chỉ là không biết “người bình thường” nào lại có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức là khắc chữ lên cây thế này. Thường nói người biết chữ đều là những người thư tình đạt lý, xem ra cũng không hẳn hoàn toàn chính xác.
Loại chuyện khinh nhờn cổ thụ thế này đúng là rất rất không nên làm. Rất lâu trước kia, nghe đồn tòa thành nhỏ bên cạnh có một cây đại thụ ngàn năm ở ngoài cửa thành bị cháy, nhưng không ai đi cứu cả, kết quả là tòa thành đó đã phải chịu hạn hán suốt nhiều năm liền.
Đồ Nưỡng ngẫm lại, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng. Đừng nhìn nàng cả ngày cầm dao chặt thịt như thế nhưng trong xương cốt nàng vẫn hiểu rõ cái gì gọi là “phẩm đức”. Nàng tuyệt đối sẽ không động thủ lên thân cây đại thụ này, để tránh khinh nhờn thần linh.
Một lúc sau, sau khi nhóm hương thân ăn uống cũng được kha khá, mọi người bắt đầu dọn dẹp để xuống núi.
Thành chủ đại nhân lấy ngân lượng ra đưa cho lão chủ trì của chùa. Mọi người cũng lấy tiền trong hầu bao ra ném vào hòm công đức.
Lúc xuống núi, Trúc Ngọc đi ở bên ngoài, vừa đi thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn Đồ Nương, sợ nàng bị ngã.
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Mà Đồ Nương cũng vừa đi vừa ngoảnh sang nhìn, chậm bước đi xuống, thỉnh thoảng còn thêm một hai câu kể về truyền thuyết của ngôi chùa này để Trúc Ngọc giải sầu.
Trúc Ngọc vừa đi vừa nghe, khi thì mặt đầy ý cười, khi thì chau mày nhăn mặt, có đôi khi sẽ gật đầu phụ họa, đôi khi lại lên tiếng hỏi vài câu. Sau khi xuống đến chân núi, hắn tổng kết lại được truyền thuyết mà Đồ Nương kể bằng một câu: “Truyền thuyết này, cũng khá giống một câu chuyện cổ tích xưa ở quê ta.”
Đồ Nương nghe xong lập tức cảm thấy thân thiết với Trúc Ngọc hơn mấy phần, xem ra trước kia hắn cũng ở một thành nào đó ở gần đây.
Lúc đến bên dòng suối, Trúc Ngọc vẫn cõng nàng qua bờ bên kia như cũ. Có phu quân chính là tốt như thế đó, đi đến đâu cũng không cần bỏ sức.
Cả một đại đội trở về thành xong lập tức liền bận rộn. Sân khấu lại được mở ra, tiếp tục náo nhiệt như cũ, mà Đồ Nương cũng lại tất tất bật bật giúp đỡ mọi người thái thịt rửa rau.
Buổi tối nay Đồ Nương cũng coi như được ăn no. Rút bài học xương máu từ hôm trước, hôm nay nàng và Trúc Ngọc vẫn ngồi bàn cuối như cũ, nhưng lúc ăn nàng không hề nói chuyện phiếm nữa mà chỉ tập trung vào càn quét đồ ăn trên bàn, cho nên chỉ một lúc là lấp đầy được cái bụng.
Đến lúc đêm đã hoàn toàn tối đen, cũng là lúc vở kịch lớn bắt đầu.
Tất cả mọi người đều đứng ở cửa thành. Trừ những người ở bên trong thành thì hôm nay những người từ bên ngoài tới cũng tương đương nhiều, xem ra đều là tới để xem náo nhiệt.
Mọi người giơ cao cây đuốc trong tay, cùng thành chủ lại đi vào trong núi, đi đến bên cạnh một bãi đất trống gần một dòng sông. Con sông này bắt nguồn từ con suối ở trên núi, vì là một đoạn thượng du nên dòng nước chảy cũng khá chậm.
Nhóm vài đống lửa trên bãi đất trống, ngọn lửa lập tức làm bừng sáng cả màn đêm. Vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, tất cả đều hạ giọng nói nhỏ, tuyệt không có ai lớn tiếng ồn ào.
Bởi vì đây là bước quan trọng nhất trong quá trình đưa đón tổ tiên, ngày thứ nhất là nghênh đón tổ tiên về nhà, cho nên ngày thứ hai đương nhiên là phải tiễn họ đi. Nếu không để người quỷ ở cùng một chỗ thì sẽ rất không tốt. Chính vì vậy, buổi tối thứ hai này có tên là “dẫn hồn”, và đó cũng là lý do mọi người đều phải nhỏ giọng trò chuyện.
Thực ra Đồ Nương sợ nhất chính là đêm thứ hai này. Trước kia vẫn còn cha mẹ thì không sao, kể từ lúc không còn cha mẹ, đều là nàng dẫn đệ đệ tham dự, sau đó về nhà thì đều lăn lộn cả đêm không dám ngủ.
Nhưng năm nay đã khác rồi, nàng có Trúc Ngọc. Cho nên Đồ Nương không còn sợ như vậy nữa, ngược lại còn có chút hưng phấn một cách kì lạ.
Nàng thấp giọng giới thiệu con sông dẫn hồn này. Đầu tiên cần phải có người dẫn hồn nói tế ngôn, sau đó còn phải có một tiểu đồng nữ mặc phục trang riêng ra nhảy một điệu dẫn hồn.
Sau đó nhóm hương thân viết lên đèn dẫn hồn tên những người thân đã mất trong gia đình mình. Những người bối phận gần thì viết tên, những người bối phận xa thì viết là khái quát là liệt tổ liệt tông của nhà này là…
Năm ngoái Đồ Nương phải nhờ một người biết chữ để viết hộ. Nhưng năm nay thì không cần nữa, nàng trực tiếp để Trúc Ngọc đề bút viết tên cha mẹ mình lên đèn.
Vì không biết tên cha mẹ Đồ Nương là chữ nào nên sau một hồi cân nhắc, Trúc Ngọc chọn viết ra các chữ mà bách tính thường dùng nhất. Thành kính chắp tay trước ngực khấn bái xong, Đồ Nương nhẹ nhàng đặt chiếc đèn dẫn hồn vào trong nước.
Bên trong ngọn đèn có thắp một ngọn nến, mỗi một chiếc đèn đều đại diện cho tổ tiên của mọi nhà, chúng chậm rãi theo dòng nước trôi xa dần……
Sau khi kết thúc, mọi người dập lửa trên bãi đất trống rồi trở về thành.
Đêm nay Đồ Nương đưa ra một yêu cầu: “Ta….ngủ trong được không?”
Trúc Ngọc vừa mới nằm xuống liền ngồi dậy, “Sao thế?”
“Ta sợ….”
Trúc Ngọc lần đầu tiên thấy được dáng vẻ nhát gan này của Đồ Nương, hắn liền trở mình, lật người qua người Đồ Nương để nàng nằm ở bên trong. Nhưng vừa mới nằm xuống Đồ Nương lại nói: “Đừng thổi nến….ta sợ.”
Vì thế đêm nay lại một lần nữa theo tiêu chuẩn của đêm tân hôn, nến hồng sáng cả đêm.
Ngày thứ ba chính là ngày hội của mọi người trong thành. Mọi người đều tụ tập lại một chỗ trò chuyện xem tối nay ăn gì, sẽ được xem tiết mục gì, vô cùng náo nhiệt. Bữa tối cũng phá lệ phong phú, được coi là bữa cơm tốt nhất trong cả ba ngày.
Đồ Nương nhịn cả bữa trưa, để bụng trống cả chiều để đợi đến tối được ăn một bữa no nê.
Cơm tối quả nhiên như nàng kì vọng. Nàng ăn đến no căng cả bụng. Không chỉ thế nàng còn không ngừng gắp những miếng thịt ngon nhất cho Trúc Ngọc ăn. Phải tranh thủ tẩm bổ thật nhiều mới được, dù sao cũng đâu phải ngày nào cũng có thịt ăn như thế này.
Nhưng người ăn nhiều nhất vẫn là hán tử A Tráng của bọn họ. Càn quét một lượt từ bàn đầu tiên đến bàn cuối cùng. Số lượng thức ăn kia, thật đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt.
Sau khi ăn xong Đồ Nương liền cảm thấy vô cùng khẩn trương, không ngừng nấc cụt. Trúc Ngọc không những không cười nàng mà còn rót cho nàng một chén nước: “Uống nước đi.”
Nàng tự đánh một tiếng trống để nâng cao tinh thần, cuối cùng không nấc nữa.
Gánh hát đã đi rồi. Đêm nay chính là đêm biểu diễn của các hương thân. Nàng đứng ở hậu đài, không ngừng lau đi lau lại con dao tổ truyền ka, hy vọng con dao này lát nữa sẽ chừa lại cho nàng chút mặt mũi.
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Đồ Nương nhìn về phía thính phòng, nhưng không thấy thân hình của Trúc Ngọc
Nàng vừa mới nói với hắn, bao giờ đến lượt nàng lên biểu diễn, hắn nhất định phải ở đó cổ vũ cho nàng, làm cho bầu không khi náo nhiệt lên một chút, miễn cho mọi người cảm thấy tẻ nhạt.
Nhưng bây giờ không biết Trúc Ngọc chạy đi đâu, trong lòng nàng lại bắt đầu đánh trống. Mắt thấy bản thân sắp phải lên sâu khấu đến nơi rồi nhưng vẫn không thấy cái người kia đâu cả!
Đồ Nương vội vàng túm một đại nương đứng gần đó hỏi: “Bà có thấy phu quân nhà ta không? Chàng đi đâu vậy?”
Đại nương phất phất tay, “Ở bên kia! Mới có một vị thân thích cưỡi ngựa tới tìm hắn.”
Đồ Nương khẩn trương nhìn về hướng mà đại nương chỉ, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của Trúc Ngọc. Trong lòng ẩn ẩn một cảm giác lo lắng, cứ như có một chuyện gì đó rất xấu sắp xảy ra vậy.
“Thân thích ư?” Cho đến bây giờ nàng không hề nghe nói Trúc Ngọc có thân thích gì cả. Giờ ngẫm lại mới thấy, dường như nàng không hề biết chút gì về Trúc Ngọc cả. Thậm chí ngay cả cái tên “Trúc Ngọc” này có khi cũng chỉ là một danh nhi chốn phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.
Đồ Nương cảm thấy vô cùng mất mát. Một loại cảm giác trống trải tràn ngập trái tim nàng. Thì ra, tất cả những gì nàng có chỉ là cái tên “Trúc Ngọc” này mà thôi.
————-
Vẻ mặt Trúc Ngọc không rõ hỉ nộ, nhưng nắm tay siết chặt sau lưng lại có chút run rẩy.
Người đang ở trước mặt hắn, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn từ trên cao xuống.
Đối phương dường như chỉ đang nhàn nhã cưỡi ngựa tản bộ, vô tình đi ngang qua đây, thấy hắn liền đi tới chào hỏi một câu. Nhưng thanh âm thở dốc của con ngựa cho thấy, chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hắn không nói câu nào, đến nửa câu cũng không nói, xoay người rời đi. Người trên lưng ngựa lại như đang nói chuyện thời tiết, không chút để ý nói, “Đã lâu không gặp, Dạ Hiểu.”
Thân hình Trúc Ngọc cứng đờ, da đầu tê dại. Hắn hận nhất chính là bị người ta gọi bằng cái tên này. Kể từ ngày bước vào Tiểu Quan Điếm, cái tên Dạ Hiểu này đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn là quá khứ của hắn.
“Ngươi không nên đến đây.” Hắn lạnh lùng nói, vẫn đưa lưng về phía đối phương.
“A, ta chỉ tới để xem cô nương đã mua ngươi mà thôi. Không được sao?” Mạc Xuyên xuống ngựa, chậm rãi đi tới, “Sao phải giấu kĩ như vậy chứ? Sợ ta đến thế sao?”
Trúc Ngọc nhớ tới gương mặt kia của Đồ Nương. Không tính là đẹp, nhưng lại rất dịu dàng và luôn tràn ngập ý cười sáng lạn. Hắn quay đầu lại, “Ngươi định động đến nàng?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy ý giận và ngữ khí không thể xâm phạm kia của Trúc Ngọc, khiến cho chỗ mềm mại nhất trong lòng Mạc Xuyên như bị cái gì đó cứa một nhát.
Thương hải tang điền, cảnh còn người mất.
Trong lòng hắn (MX) vẫn có hắn (TN), nhưng trong lòng hắn đã sớm có người khác.
Hắn (MX) thực sự muốn xem, đến tột cùng là ai mà lại có thể bước vào trái tim hắn (TN).
“Không dám! Ta sao dám động vào miếng thịt đầu tim của ngươi chứ?” Mạc Xuyên tự giễu: “Ta chỉ đến đây để nhìn ngươi một cái thôi. Xem ngươi khẩn trương chưa kìa.”
“Không có cái gì để nhìn cả, về đi.” Trúc Ngọc lạnh lùng liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi thẳng về phía trước.
Lúc này Mạc Xuyên liền móc lá thư vẫn luôn được cất trong ngực áo ra, giơ lên: “Ngươi định tuyệt tình đến như vậy sao? Ngay cả mặt ta cũng không muốn nhìn lấy một lần?”
Trúc Ngọc quay đầu lại, “Ta tin ta đã nói đủ rõ rồi. Ngươi và ta, từ đây nhất đao lưỡng đoạn.”
Mạc Xuyên bật cười, thấp giọng tự nói, “Ta cho rằng, ngươi đang đùa….”
Sau đó hắn nhanh chân đuổi theo, chặn đường đi của Trúc Ngọc, “Ta không đến để nhìn ngươi. Mấy ngày nữa sẽ rời đi. Nếu ngươi không định đón tiếp ta, ta sẽ tự mình tới gặp nương tử của ngươi.”
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Đúng lúc này, ở phía xa, một đại nương gân cổ lên nói: “Trúc đại ca, Đồ Nương gọi ngươi nhanh chóng trở về kìa. Đến lượt nàng lên biểu diễn rồi.”
Trúc Ngọc cất tiếng đáp lại, rảo bước nhanh hơn lướt qua Mạc Xuyên đi về phía sân khấu.
Đồ Nương ở bên kia thực sự rất hồi hộp, xách dao bước lên đài. Nhóm thân cận phía dưới lập tức vỗ tay bốp bốp không ngừng.
Mà kịch liệt kích động nhất, vẫn là bà mối ngồi ở hàng ghế phía trước. Bà khua chân múa tay vô cùng nhiệt tình, giúp Đồ Nương nâng cao tinh thần.
Đồ Nương nín thở ngưng thần, nhìn trái nhìn phải một cái, liền thấy một bóng dáng thanh lãnh ở phía xa đang bước nhanh tới, phía sau còn một người một thân xiêm y đỏ thẫm. Hai người ngồi xuống, Trúc Ngọc nhìn về phía nàng gật đầu.
Đồ Nương lúc này mới cảm thấy yên tâm, trái tim cũng được đặt về vị trí cũ.
Thì ra không phải phu quân nhà nàng muốn chạy trốn, thậm chí hắn còn dẫn họ hàng tới xem nàng biểu diễn. Cho nên nàng nhất định phải biểu diễn thật tốt mới được.
Đồ Nương bày ra tư thế, đại nương liền đưa một con vịt qua. Nàng hít sâu một hơi, cầm dao bắt đầu biểu diễn.
Lọc vịt nguyên con (chính là kiểu lọc nguyên được bộ xương vịt ra á) chính là một môn tuyệt kĩ, chỉ có người trong cung đình mới làm được.
Thực ra nữ nhân bình thường cũng có thể lọc xương vịt ra được cũng được coi là có bản lĩnh rồi, bởi bình thường thì lấy đâu ra lắm vịt như thế cho ngươi nghịch chứ? Người nghèo thì đến vịt còn chả có mà ăn chứ đừng nói gì đến việc học lọc vịt nguyên con.
Nhưng nương của Đồ Nương, chính là một tay “làm vịt” cừ khôi. Vịt trong tay nàng, chặt vịt hầm vịt thì có là cái gì chứ? Lọc vịt nguyên xon mới chính là tuyệt kĩ của Đồ Nương.
Thời gian không đến một chén trà, một con vịt đã được nàng lọc toàn bộ nguyên bộ khung xương ra mà một miếng thịt vụn cũng không bị rơi xuống. Toàn bộ con vịt, ngoại trừ việc không có xương, tất cả vẫn hoàn hảo như cũ.
“Hảo!” Trong đám người bên dưới không biết là ai bắt đầu lên tiếng khen ngợi trước, chỉ thấy sau đó tất cả mọi người, ngay cả Trúc Ngọc cũng đều nở nụ cười, bật ngón tay cái lên khen ngợi nàng.
Điều này càng khiến Đồ Nương cảm thấy tự tin hơn. Lọc vịt thì có là cái gì chứ? Tiếp theo nàng còn muốn lọc cả con lợn kìa!
Cho đến khi đại nương khiêng một con lợn đã chết lên, ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên sửng sốt.
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Đồ Nương chậm rãi sờ vào đầu con lợn. Con lợn này chính là sinh lễ của nhà Mã Tài Phùng, hôm nay nhất định phải để nó phát huy tác dụng mới được! Đồ Nương nâng tay mài dao soàn soạt, sau đó hướng về phía con lợn.
Nàng nhanh nhẹn vung dao, con dao lướt qua lướt lại trên thân hình con lợn như đang đùa nghịch. Thịt lợn bị cắt làm bảy tám miếng rơi xuống, nhưng bộ xương thì đều không bị tổn thương đến nửa phần.
Màn biểu diễn này thực sự là quá tuyệt!
Đợi đến khi nàng lọc xong hoàn toàn, đem bộ xương kia đặt xuống đất, giống như con lợn kia vẫn còn sống.
Bên trong đám người lại lập tức phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Đồ Nương cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!
Trong lúc nàng còn đang đắm chìm trong tiếng vỗ tay và khen ngợi, còn đang đắc ý ngời ngời thì đại nương bên cạnh lại lén lút nói nhỏ vào tai nàng: “Cô chuẩn bị tinh thần một chút, A Tráng bên kia xảy ra chuyện rồi!”
Đồ Nương kinh hãi: “Cái gì?!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!