Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc - Chương 3: Khởi hành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc


Chương 3: Khởi hành



Đệ đệ phải gả người, đây cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì cho cam, vì dù sao chuyện nam oa gả vợ cũng không có nhiều lắm.

Hôm sau, khi Thiệu Yên mở cửa ra liền thấy bà mốiPhùng đứng ở trong sân chờ tin. Nàng lười nhác vươn vai, hướng về phía bà mốiPhùng gật đầu, bà mối liền nắm chặt tay, hưng phấn chạy đến Mã gia báo tin vui.

Mã gia lấy được một vị con rể, vui đến huơ chân múa tay, Mã Tài Phùng và tức phụ của hắn liền vui mừng xách theo một con gà đến nhà Thiệu Yên, nói là muốn để buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó đến chiều thì thì bàn bạc kĩ hơn chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.

Thiệu Yên đem gà đi hầm, cùng tức phụ nhà Mã Thiệu Yên mỗi người một tay một chân làm một bàn đồ ăn, sau đó bê lên viện để mọi người cùng ăn.

Bà mối Phùng đương nhiên cũng ở lại, hai nhà đều đưa cho bà mối một chút tiền làm mai. Lúc Thiệu Yên đưa tiền thì Mã Tài Phùng đã đưa tay ngăn cản nàng, sau đó hào phóng trả tiền cho cả phần của nhà nàng, mà Thiệu Yên cũng thản nhiên thu tay về rồi cất lại tiền vào túi.

Dù sao cũng nhà hắn lấy được đệ đệ nhà mình, nên trong lòng Thiệu Yên cứ cảm thấy là mình bị lỗ vốn.

Sau khi ăn xong, bà mối rời đi, chuyện còn lại để hai nhà tự thương lượng với nhau. Kết quả là Mã Tài Phùng vung tay lên nói: “Hôn lễ lần này, chỗ cần tiêu tiền thì cứ để cho nhà ta, còn phần tiền sính lễ, cứ theo ý các ngươi là được.”

Thiệu Yên vốn định đáp ứng, nhưng lại cảm thấy như vậy hình như hơi mặt dày quá. Cho nên, vì để đệ đệ sau này còn có thể ngẩng mặt lên tiếng ở Mã gia, nàng liền cự tuyệt lời đề nghị này của Mã Tài Phùng, nói: “Không cần như vậy. Hôn lễ vốn là chuyện của hai nhà, nhà ta tuy nghèo nhưng nếu dựa theo tập tục một hôn lễ bình thường thì chúng ta vẫn lo được, bạc bỏ ra đương nhiên chúng ta cũng sẽ gánh một nửa.”

Mã Tài Phùng không ngờ Đồ Nương lại kiên quyết như vậy, liếc nhìn tức phụ nhà mình thăm dò ý kiến liền thấy tức phụ hắn khẽ gật đầu đồng ý với ý kiến của Đồ Nương.

Sau đó, Mã Tài Phùng đem giấy bút ra, viết ra những thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ rồi đưa cho Đồ Nương để nàng xem qua, nhưng lại chợt nhớ ra Đồ Nương không biết chữ, vì vậy liền đọc lại một lượt cho nàng. Đồ Nương gật đầu, ước lượng số bạc trong người một chút rồi đưa cho tức phụ của Mã Tài Phùng để bà ấy đi mua đồ, thừa thiếu tính sau.

Mã tức phụ là một người nhanh nhẹn, chỉ trong một ngày đều mua đủ những đồ cần mua, còn thuê được hai người thợ về để trang hoàng lại nhà cửa một phen, sau đó còn mang hôn phục năm đó bà và Mã Tài Phùng kết hôn ra, mang bộ của tân lang tặng cho nhà nàng. Buổi tối lúc Văn Quốc mặc thử thì có hơi rộng một chút, Thiệu Yên liền cầm kim chỉ ra sửa lại những chỗ bị rộng cho hắn.

Rồi sau đó thì chọn một ngày lành tháng tốt, vậy là liền có thể cứ thể gả đệ đệ mình ra ngoài rồi.

Sính lễ của Mã gia, đúng là rất hợp tâm ý của Thiệu Yên: một thạch gạo và hai cái thủ lợn.

Của hồi môn của Thiệu gia so với đó thì hơi keo kiệt hơn một chút: năm đấu bột mì, một cặp gà và một giỏ trứng gà.

Đệ đệ mặc hồng bào, vô cùng vui mừng, khuôn mặt đỏ rực vì kích động, cưỡi con lừa đi mượn, dùng hai phần nịnh nọt dắt con ngựa của tiểu tức phụ đi một vòng quanh thành. Thiệu Yên đi đằng sau kiệu hoa, dọc đường vừa đi vừa đưa đậu phộng cho mọi người ăn.

Động phòng hoa chúc, trong viện có mời đến mấy bàn hương thân phụ lão, Thiệu Yên ngồi ở bàn chủ vị, cùng với mọi người vừa nói vừa cười, kính rượu lẫn nhau. Mã Tài Phùng còn mang mấy dây pháo ra treo đốt ở trước cổng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Yên liền kiếm cớ nói muốn về nhà nghỉ ngơi để miễn làm phiền đến tân lang và tân nương động phòng hoa chúc. Trước khi đi còn không quên kéo tay Mã Tài Phùng dặn dò: “Ta gả đệ đệ qua, các người phải đối xử với hắn thật tốt đấy. Ta chỉ có một đệ đệ duy nhất là hắn mà thôi.”

Mã Tài Phùng vỗ ngực hứa hẹn: “Đồ Nương cứ yên tâm, từ nay về sau Văn Quốc chính là nhi tử của ta, chính là người sẽ tiếp quản cửa hàng may nhà ta, ta sao có thể đối xử không tốt với hắn đây?”

Thiệu Yên nghe vậy vui mừng gật đầu rồi xoay người về nhà.

Mặc dù khoảng cách chỉ tầm mười bước chân, nhưng nàng đi lại có chút lâu. Ánh trăng kéo dài thân ảnh của nàng, nhìn có chút thê lương. Ở phía sau, đại môn nhà Mã gia đã đóng chặt nhưng vẫn không che được sự náo nhiệt bên trong.

Nàng trở về, đi tới cửa nhà mình thì đã không còn nghe được âm thanh náo nhiệt nữa.

Thực ra trong lòng nàng hiểu rất rõ, mặc dù hai nhà cách nhau rất gần, nhưng dù sao thì sự thật vẫn là nàng và đệ đệ ở riêng rồi. Nàng biết đệ đệ sẽ không thể chăm sóc người tỷ tỷ là nàng đây mãi mãi được, nàng chỉ có bản thân nàng mà thôi.

Aizz, Thiệu Yên thở dài một hơi, bước vào nhà, đóng cửa lại, trở về phòng vừa đặt lưng lên giường liền nhắm mắt ngủ. Dù có thể nào thì sáng mai vẫn phải dậy để bán thịt heo đấy, nàng đã không mở tiệm mấy ngày rồi.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Yên lại ra mở cửa tiệm thịt heo nhà mình. Ngồi ở trước tiệm, nàng đưa mắt dõi theo đại môn Mã gia cách đó không xa. Cổng nhà Mã gia hơn một canh giờ sau mới được mở ra, người đi ra là Mã Tài Phùng, trong tay cầm một làn thức ăn, mang tới tặng cho Thiệu Yên.

“Hai vợ chồng tụi nhỏ đã dậy chưa?” Đồ Nương nhận lấy, sau khi nói lời cảm tạ thì hỏi.

Mã Tài Phùng phất tay: “Ây dô, vẫn còn đang ngủ. Dù sao thì tối qua cũng là đêm động phòng hoa chúc mà.”

Nàng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Mã Tài Phùng dặn nàng mau ăn thức ăn đi, buổi trưa hắn muốn qua lấy cái làn, sau đó liền quay về mở cửa hàng nhà mình.

Sáng hôm nay, phụ lão hương thân đến mua thịt của nàng đều chúc mừng nàng. Có người còn nhân chuyện này hỏi Đồ Nương nàng tại sao còn chưa đi tìm một vị phu quân về, miễn cho trong nhà không có nam nhân, không gánh được việc nặng.

Nàng cười, vừa chặt thịt vừa nói chuyện với người nọ: “Ngươi xem cánh tay này của ta đã chặt biết bao nhiêu là thịt rồi, còn sợ không lo được mấy chuyện nặng nhọc đó sao?” Nói xong liền vung dao lên dứt khoát chặt xuống miếng sườn lợn, cái thớt trên bàn lập tức hiện lên một nhát chém sâu hoắm.

Người nọ không hiểu ý nàng, ngược lại còn càng trêu dai hơn. Lòng nàng nghẹn một bụng hỏa không có chỗ phát tiết nên càng dùng sức chặt thịt heo, mạnh đến mức mấy vị khách nhân khác đứng bên cạnh còn bị dính không ít vụn thịt bắn lên mặt. Đến nước này rồi thì mọi người cũng nhìn ra sắc mặt nàng không đúng, vội vàng trả tiền rồi xách thịt đi về.

Sau giờ ngọ, Thiệu Yên dọn tiệm, ngồi ăn đồ ăn mà Mã Tài Phùng mang tặng từ sáng, sau đó đặt làn lên trên bàn, đứng dậy giũ váy chuẩn bị đi tìm bà mốiPhùng.

Hỏi thăm mấy nhà thì biết được từ sáng sớm đã không thấy bà mối Phùng đâu rồi. Lửa giận trong lòng Thiệu Yên càng bốc cao. Nàng chắc chắn là bà mối Phùng đang trốn nàng! Nàng sẽ không bỏ qua cho bà mối Phùng đâu, chính vì thế, nàng liền ngồi bệt trước cửa nhà bà mối Phùng, ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên, khi trời tối, liền thấy bà mối đang che mặt như phường trộm đạo trở lại.

Thiệu Yên vừa thấy bà mối Phùng lại gần lập tức nhảy ra từ đằng sau gốc cây, cười: “Phùng Đại Nương hôm nay để ta chờ lâu thật đó nha.”

Bà mối run tay, bị Thiệu Yên đột nhiên nhảy ra dọa sợ đến mức thiếu chút nữa thì quỳ rạp xuống, mãi mới hồi phục lại được tinh thần, đưa tay xoa ngực, lại quay ra đánh tét một cái vào tay Thiệu Yên: “Ai nha Đồ Nương, cô làm ta sợ muốn chết! Vô thanh vô tức ngồi trước cửa nhà ta làm gì?!”

“Bà nói xem ta định làm gì? Ta tìm bà cả ngày nay rồi. Ta muốn hỏi bà chuyện tìm phu quân cho ta.” Thiệu Yên cũng trầm mặt xuống, không để ý mặt mũi mà nói thẳng vào chuyện chính.

“Cô thực sự muốn đi tìm phu quân ư?”

“Đương nhiên, bà cho là ta nói giỡn sao?”

Bà mối do dự nửa ngày, lại nhìn ánh mắt Đồ Nương, cuối cùng nói: “Được, như vậy thì đêm nay cô đi cùng ta tới chỗ mã phu ở ngoài cổng thành đi. Bây giờ cô về nhà thu xếp một chút, mang theo mấy lượng bạc và cả lộ phí đi cùng luôn.”

Thiệu Yên cả kinh: “Đi đâu vậy? Sao lại muốn ta mang theo nhiều bạc như thế chứ?”

“Ayy da, trước cô đừng có hỏi nhiều như thế nữa, trên đường đi ta sẽ giải thích cho cô.”

“Ai nha, Phùng Đại Nương, bà mau đem mọi chuyện nói rõ luôn cho ta đi. Trong lòng ta thấy rất bất an, cứ có cảm giác không ổn.”

Bà mối Phùng trợn mắt, đẩy nàng ra ngoài: “Chúng ta là đi tới đại thành làm mai cho cô, trên đường đi thì mang nhiều hơn chút bạc cho chắc ăn hơn, được chưa?”

Thiệu Yên nghe xong liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, liền quay người định về, nhưng mới đi được vài bước lại nhớ ra điều gì đó, liền lộn trở lại nói: “Phùng Đại Nương, bạc của ta đều để làm hôn sự cho Quốc Quang hết rồi, mấy lượng thì chắc chắn không có đủ, hay là bà cho ta mượn được không?”

Phùng bà mối nghe vậy liền thở dại, đi làm mối gặp được người như Đồ Nương đúng là trăm năm có một, làm mối còn phải ứng trước tiền. Đang muốn phất tay cự tuyệt thì lại nghe nàng nói: “Bà cứ yên tâm, ta dùng hai con lợn kia nhà ta để gán nợ trước. Ta người thế nào bà còn không rõ sao?”

Bà mối Phùng có chút do dự, Đồ Nương vội vàng tiến lên lôi kéo tay áo bà nói: “Bà cũng là nhìn ta lớn lên, chẳng lẽ lại nhẫn tâm để không có phu quân sống cô độc nốt quãng đời còn lại ư?”

Trái tim bà mối bị những lời nói này của nàng làm cho rung độn, đồng ý dùng lợn gán nợ trước, sau đó liền vội vàng vào nhà lấy giấy bút ghi giấy nợ. Thiệu Yên tuy không biết chữ nhưng nàng tin bà mối. Duỗi tay điểm chỉ xong, Thiệu Yên liền cuống quýt về nhà chuẩn bị đồ rồi dắt hai con lợn đến.

Thiệu Yên mang hai con lợn vốn là sính lễ kia đưa tới nhà bà mối. Bà mối buộc chúng lại lên, lại rắc sẵn thức ăn mấy ngày cho chúng và đàn gia súc trong sân, rồi mới cùng Đồ Nương một trước một sau che mặt ra khỏi thành.

Ra tới ngoài thành, hai người liền thuê của mã phu một chiếc xe ngựa hạ đẳng, một con ngựa già và một tấm ván gỗ để có thể miễn cưỡng làm chỗ ngồi trên xe. Bà mối Phùng là một người tính toán tỉ mỉ, sau khi thuê xe xong lại thương lượng với mấy vị thương nhân có mục đích như mình, mỗi người chỉ cần 5 văn tiền là có thể ngồi chung xe. Nhờ có chuyện này mà Phùng Đại Nương còn lời được thêm mấy văn tiền. Có năm người, thêm hai người là nàng và Phùng Đại Nương tất cả là bảy. Bảy người cùng ngồi trên chiếc xe cũ kĩ, do con ngựa già kéo, dọc đường đi xóc nảy đến mức khiến cho người ta buồn nôn. Đang đi thì trên đường xuất hiện một người cưỡi lừa, chầm chậm chạy từ phía sau lên rồi vượt qua mấy người các nàng. Thiệu Yên nhìn lừa còn chạy nhanh hơn cả ngựa, nhịn không được thở dài một hơi.

Bà mối Phùng quá keo kiệt, thuê con ngựa già thế này, cũng không biết quãng đường này phải đi mất bao lâu nữa….

Trời đã tối đen, mã phu tìm ở trên đường một khách điếm nhỏ, mọi người cùng đi xuống. Khách điếm không còn phòng nên tất cả mọi người đều phải ở chung trong một gian phòng lớn, mỗi người một chiếc chăn tự chọn một chỗ để nghỉ. Ông chủ làm cho bọn họ một nồi cháo loãng, lại thêm một chút dưa muối, mọi người cùng chia ra ăn.

Thiệu Yên và bà mối ngủ ở tít góc trong cùng. Sau khi nàng ăn xong, nằm xuống trên đệm thì liền quay ra bà mối Phùng nhỏ giọng hỏi: “Phùng Đại Nương, chúng ta tới thành lớn nào thế?”

Bà mối trở mình, đưa lưng về phía Đồ Nương, chậm rãi nói: “Kinh thành.”

“Cái gì? Kinh thành?” Nàng cả kinh ngồi bật dậy, không thể tin nổi hỏi lại. Bà mối ậm ừ một tiếng, sau đó hơi thở liền vững vàng, người cũng chìm vào giấc ngủ.

Thiệu Yên chậm rãi nằm xuống, không làm phiền bà mối nữa. Trong đầu lại hiện lên kí ức trước khi nàng 6 tuổi, lúc đó, nàng vẫn ở tại kinh thành. Thật không thể tin nổi, bà mối lại muốn dẫn nàng đến kinh thành làm mai, nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này thật không tốt. Kinh thành vô cùng phồn hoa, mỗi bá tính cũng đều là người có tiền như Mã gia vậy. Nàng sao có thể trèo cao như vậy được chứ?

Nhưng nằm trăn trở một hồi, nàng lại nghĩ, biết đâu trong kinh thành cũng có người không tìm được vợ như nàng thì sao? Huống hồ kinh thành lớn như vậy, bá tính nhiều hơn Yên Thành gấp mấy lần, nói không chừng nàng sẽ thật sự tìm được một vị phu quân ở đây đấy.

Nàng nghĩ tới trước kia, lúc đó nàng vẫn còn ở tại thanh lâu, ngắm nhìn kinh thành phồn hoa rực rỡ nhưng nàng biết đó không phải là nơi thuộc về nàng. Nàng thương mẫu thân của nàng, đôi khi bà sẽ lén giấu mama mua hồ lô đường cho nàng ăn. Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ hương vị kia, chua chua ngọt ngọt, thấm tận vào trong xương tủy. Thiệu Yên vừa nghĩ vừa chìm dần vào hồi ức rồi thiếp đi.

Vài ngày tiếp theo, con ngựa già kia liền phát huy tác dụng ngựa không dừng vó của gấp gáp lên đường. Mọi người cũng đi không ngừng nghỉ, dọc đường chỉ ghé vào tiệm mua vài ổ bánh mì lớn để trên đường đói thì bẻ ra chia nhau ăn. Sau mấy ngày đồng hành, mọi người bắt đầu quen với nhau hơn, trên đường đi cũng không còn im lặng nữa mà bắt đầu trò chuyện đôi câu. Thiệu Yên cũng theo đó mà thân thiết với mọi người hơn, cuối cùng khi tới kinh thành, lúc chia tay mã phu trả lại xe và ngựa, mới cùng mọi người lưu luyến chia tay.

Nàng và bà mối Phùng đứng ở cửa thành, nhìn hai chữ kinh thành lớn treo trước cửa thành, hưng phấn vô cùng.

“Đây là kinh thành sao?” Nàng lẩm bẩm tự nói, bị cánh cửa thành to lớn tràn ngập quý khí này hấp dẫn ánh mắt. Cửa thành bây giờ so với cửa thành trong trí nhớ của nàng có chút không giống nhau, hình như càng phồn hoa hơn, cũng càng cao hơn trước rất nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN