Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc - Chương 9: Bán thịt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc


Chương 9: Bán thịt



Làm theo lời của đại phu, kết hợp với dùng thuốc mấy ngày, còn đem toàn bộ chăm đệm hàng ngày dùng ngâm thuốc rồi phơi khô hết mấy lượt, cuối cùng mới có thể chữa hết được bệnh dị ứng của Trúc Ngọc. Mấy ngày này Đồ Nương và Trúc Ngọc ngủ chung nên cũng khó tránh khỏi bị đối phương ảnh hưởng. Trúc Ngọc ngủ rất yên tĩnh. Nhắm mắt một cái là có thể duy trì tư thế lúc đó ngủ một mạch đến tận sáng. Mà Đồ Nương ngủ lại rất không yên, một khi không ngủ được liền lăn qua lộn lại trên giường không thôi, khiến cho Trúc Ngọc nhiều ngày nay cũng không ngủ được ngon giấc.

Nhìn hốc mắt thâm quầng của Trúc Ngọc, nàng rốt cục quyết định tối nay sẽ ôm chăn đệm sang phòng bên cạnh ngủ, mà Trúc Ngọc thấy nàng làm vậy liền ngăn lại, “Không cần, nàng cứ ngủ ở đây đi. Chúng ta vốn là phu thê, sao có thể phân giường ngủ được chứ.”

Đồ Nương bị câu nói này làm cho cảm động, không ngờ Trúc Ngọc lại coi trọng nàng như vậy. Nàng cảm kích gật đầu, liền để chăn đệm xuống, nhưng trong đầu vẫn có suy nghĩ muốn rời đi. Thực ra nguyên nhân mấy ngày nay nàng cứ trở mình không ngủ được thực ra là vì nàng không quen khi ngủ bên cạnh mình lại có thêm một người như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ ngày bé ngủ cùng nương, chưa bao giờ có một người nào ngủ bên cạnh nàng cả.

Hô hấp đều đều, hương trà trên người phảng phất, lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, nàng chỉ cần không cẩn thận lúc xoay người là tay có thể chạm vào đối phương, xúc cảm mềm mại từ bàn tay truyền tới khiến nàng không tài nào ngủ nổi. Lại nghĩ đến đêm tân hôn hôm đó, trái tim nàng liền ngứa ngáy như bị móng vuốt của con mèo nhỏ khẽ cào, khiến bản thân lại càng khó ngủ hơn nữa.

Mà đã nhiều ngày rồi, đối phương không làm chuyện đó với nàng nữa. Trong lòng nàng đối với chuyện đó chính là vô cùng tò mò, nhưng vì đối phương không có động tĩnh gì cho nên nàng chỉ có thể….aizzz…..nàng chỉ có thể đem chuyện này giấu kín trong lòng mà thôi.

Đêm nay, hai người vẫn ngủ chung như đêm tân hôn như cũ, khác ở chỗ chính là, đêm nay, trước khi ngủ Đồ Nương đã lén uống một ly rượu, sau đó liền choáng váng choáng váng ngã xuống giường ngủ say như chết.

Trúc Ngọc nằm bên cạnh nghe tiếng hít thở đều đều của nàng liền kéo chăn đắp lại cho nàng, còn thuận tiện kéo luôn đối phương ôm vào trong lòng mình mà ngủ.

Hôm sau Đồ Nương dậy rất sớm, ở trên giường ngáp dài một cái, cảm giác hôm qua chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, tuy rằng là nhờ có rượu. Tuy nhiên, việc uống rượu này lại có tác dụng phụ hơi lớn, chính là có chút đau đầu.

Nàng rửa mặt xong xách dao ra ngoài mở tiệm bày thịt lợn ra bán. Trong quá trình bán thịt, đương nhiên là sẽ cũng khách nói chuyện đôi ba câu. Nhưng dạo gần đây, chủ đề câu chuyện của mỗi vị khách đến đều là “Không phải cô có tướng công rồi sao, sao không để tướng công cô ra bán thịt thay cô vậy?”

Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội rồi. Trong lòng nàng cũng muốn Trúc Ngọc ra giúp mình lắm chứ bộ, nhưng Trúc Ngọc lại không được nha, mãi tới mấy hôm nay mới chữa xong bệnh dị ứng, việc nhà cũng vất vả lắm hắn mới học xong được, nếu bây giờ mà bắt hắn ra bán thịt lợn thì đúng là làm khó hắn quá rồi.

Nhưng nhóm người này đâu có biết những chuyện này đâu, cho nên bọn họ đã lén bàn tán lâu rồi.

Tính đến hôm nay thì Trúc Ngọc đã tới đây được nửa tháng rồi, lấy cũng lấy rồi, sao Đồ Nương còn chưa đem tiệm thịt này giao cho hắn chứ? Nhớ trước đây không phải Đồ Nương muốn kết thân cũng là vì chuyện này sao?

Có người trào phúng nói, “Tướng công kia của Đồ Nương da non thịt mịn, sao có thể xách dao lên chặt thịt được chứ? Ta thấy í à, chỉ cần hắn có thể xách dao lên mà không để dao rơi vào chân đã là tốt lắm rồi!”

Lại có người nói, “Trúc Ngọc kia lớn lên thật sự rất đẹp, Đồ Nương sao có thể để hắn ra ngoài làm việc được chứ. Khẳng định là muốn giữ trong nhà hảo hảo dưỡng rồi. Các ngươi đó, chỉ cần thử nhìn trộm một chút thôi, nhất định Đồ Nương sẽ ăn dấm chua cho mà xem.”

Cho nên chỉ trong chốc lát, tất cả những câu chuyện nơi trà dư tửu hậu của Yên Thành đều là về Đồ Nương và tướng công của nàng, nào là Đồ Nương là một nữ hán tử uy vũ khí phách như thế nào, rồi thì Trúc Ngọc này da thịt non mềm cả ngày chỉ ngồi không trong nhà như thế nào…

Thậm chí đến bà mối cũng tới nhắc khéo với nàng, rốt cuộc khiến Đồ Nương bùng nổ không thể chịu được nữa. Tối hôm đó, nàng liền vừa ăn vừa thương lượng với Trúc Ngọc. Đồ Nương không muốn để các hương thân nói xấu hai người thêm nữa, cho nên nàng kể cho Trúc Ngọc nghe chuyện mọi người nói xấu hai người, nói xấu Trúc Ngọc là da thịt non mềm cả ngày ăn không ngồi rồi trong nhà như thế nào, còn thêm mắm dặm muối nói toàn bộ một lượt, hy vọng Trúc Ngọc có thể phẫn nộ đập bàn đứng dậy hét, “Bọn họ lại cư nhiên nói ta như vậy sao?! Được, mai ta sẽ đi bán thịt với nàng!”

Sau đó nàng liền có thể thuận nước đẩy thuyền thuận lý thành chương giao lại tiệm thịt cho Trúc Ngọc tiếp quản. Nhưng nàng không ngờ Trúc Ngọc lại đơn giản dùng một câu nói nhưng lại như tứ lạng bạt thiên cân.

“Bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ. Chúng ta sao có thể quản được cả cái miệng của người khác được chứ, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”

Lời đã nói đến nước này rồi, đạo lý rõ ràng đến như thể, nàng không còn lời nào để phản bác. Một quyền như đấm vào bông khiến trái tim Đồ Nương như chìm xuống đáy cốc.

Cho nên, nàng chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục cầm dao phay, tiếp tục phơi mặt ra làm việc ở tiệm thịt. Việc này….gấp không được.

Nhưng điều nàng không ngờ được là, sáng hôm sau, sau khi mở hàng được không đến một canh giờ, Trúc Ngọc thế nhưng lại tìm được tiệm thịt nàng mở. Hắn vừa mới đi tới bên này, rất nhiều người liền đi theo phía sau, như chúng tinh phủng nguyệt vậy. Cả đám người đứng đến kín cả một cái ngõ nhỏ, cao thấp mập ôm già trẻ lớn bé, đều đứng dàn ra trước tiệm thịt.

Đồ Nương không ngờ trận địa lại lớn như thế, tướng công nhà mình mới đi ra ngoài một cái lại có thể thu hút nhiều người đến vậy. Mà điều càng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là vào giây phút đó, Trúc Ngọc thế nhưng lại đi tới xách con dao phay trong tay nàng lên, hỏi: “Dao này lấy ở đâu vậy?”

Nàng há hốc mồm cả nửa ngày, sau khi xác định đây chắc chắc là tướng công nhà mình, lập tức đứng sang bên cạnh nhường chỗ cho hắn, rồi mới nói: “Dao này là dao cha dượng ta dùng để giết heo, ta cũng không biết ông ấy lấy nó ở đâu.”

Hắn cầm con dao lên nhìn qua nhìn lại, sau đó vung tay ước lượng, “Dao này dùng khá thuận tay đấy!”

Đồ Nương bĩu môi cười, nhưng trong lòng thì đang nở hoa, còn làm trò đứng trước mặt các hương thân phụ lão gân cổ lên, “Đều đứng ở trước quầy thịt của ta làm gì? Không mua thịt thì mau đi ra chỗ khác đi!”

Mọi người nghe xong không nhưng không tản ra mà còn tụ lại càng đông hơn. Có hai lão phụ nhân trước nay luôn nhiều chuyện dẫn đầu tiến lên trước quầy thịt, lấy ra một chuỗi đồng tiền treo trên người, ánh mắt liếc về phía tướng công “da thịt non mềm chuyên ăn không ngồi rồi” và “giọt nước giữa chân mày trong lời đồn” của Đồ Nương, nói: “Cho ta một đoạn chân giò sau! Chặt gọn gọn một chút.”

Đồ Nương vừa nghe trong lòng liền bốc hỏa, thật không ngờ bọn họ vừa ra quân lại có thể cho Trúc Ngọc một đề khó như vậy.

Chân sau của lợn là chỗ xương cứng nhất. Ngay cả nàng cũng không thể một chặt một nhát lưu loát được, ít nhất phải hai lần chứ đừng nói đến Trúc Ngọc đến cho gà ăn cũng có thể bị gà dọa sợ.

Nàng có thể chịu mất mặt được nhưng phu quân nhà mình trước mặt nhiều người như thế lại không thể chịu mất mặt được, cho nên nàng liền tiến lên nói, “Được rồi, một chân lợn sau.” Tay cũng bất động thanh sắc muốn lấy con dao trong tay Trúc Ngọc.

Nhưng nào ngờ Trúc Ngọc lại rụt tay lại một chút, tránh khỏi tay Đồ Nương. Mắt liếc nhìn đống thịt lợn trên bàn tìm thấy một cái chân ở giữa, tay ngọc vươn ra tóm lấy cái chân heo đặt lên thớt, đẩy Đồ Nương sang một bên, vung dao lên chặt xuống.

Mọi người đứng đần mặt trước quầy thịt, chỉ nghe tiếng nói của Đồ Nương vang lên, “Đó là chân trước a….”

Nàng dứt lời, dao cũng chặt xuống.

“Rầm” một tiếng, cái chân lợn bị chặt không nói, mà ngay cả cái thớt dạy bịch dùng mấy chục năm rồi cũng bị chặt làm đôi.

Quầy thịt heo cũng bị lực chặt này làm cho lung lay muốn đổ. Đồ Nương nhanh chóng ổn định lại cái bàn, nhưng mồm lại há to đến nỗi có thể nhét vừa cả quả trứng. Mọi người lại càng chấn kinh, bị một cú hạ dao này của “da thịt non mềm chuyên ăn không ngồi rồi” và “giọt nước giữa chân mày trong lời đồn” làm cho đứng hình, cả con đường lập tức im lặng như tờ.

“Đây là chân trước của lợn?” Hắn nhíu mày hỏi.

Đồ Nương gật đầu, chỉ thấy Trúc Ngọc lại dùng tay ngọc xách lên một cái chân khác giữa hai mảnh thớt vỡ hỏi, “Đây mới là chân sau sao?”

Đồ Nương lại gật đầu, Trúc Ngọc liền ghép hai mảnh thớt vỡ vào, muốn chặt tiếp cái chân kia.

“Không cần không cần, chân trước hay chân sau đều giống nhau cả, đều ăn được, ăn được hết.” Hai lão phụ nhân dẫn đầu kia lập tức toát mồ hôi nhanh chóng xua tay nói. Sau đó liền xách cái chân mới chặt được một nhát kia hấp tấp rời đi. Bước đi nhanh như gió cuốn.

“Hảo!” Trong đám người có người lên tiếng dẫn đầu, sau đó tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi theo đó liền bùng nổ, nhất thời xung quanh đều trở nên vô cùng náo nhiệt. Đồ Nương nhân tiện rèn sắt khi còn nóng giơ cái thớt lên, để cho mọi người xem một dao kia đã chặt đôi luôn cả cái thớt như thế nào, để xem ai còn dám nói phu quân nhà nàng không xách nổi dao nào? Cái thớt này chính là bằng chứng tốt nhất đó, hừ!

Tâm trạng Đồ Nương rất tốt mà trên mặt Trúc Ngọc cũng phảng phất ý cười nhàn nhạt. Quầy thịt hôm nay vô cùng náo nhiệt, mọi người đều có thể thấy được phong thái khi chặt thịt của “giọt nước giữa chân mày”. Nàng cầm thịt, chỉ huy Trúc Ngọc chặt cái nọ, băm cái kia, nhân khí của quầy thịt tốt đến không thể tốt hơn. Tiền kiếm được hôm nay còn bằng tiền của mười ngày bình thường.

Sau khi miếng thịt cuối cùng được bán ra, nàng dọn quán, đếm tiền, vui vẻ dẫn Trúc Ngọc đi dạo phố mua thêm đồ ăn, sau đó trở về nhà.

Hôm nay tâm trạng rất tốt, nàng liền làm thêm vài món đồ nhắm, tẩm bổ cho phu quân vì sáng này đã ra sức. Trúc Ngọc dùng bát đũa riêng của mình ăn cơm, xem vẻ mặt thì tâm trạng cũng có vẻ không tồi.

“Sao hôm nay chàng lại ra tiệm thịt vậy?” Nàng nói ra nghi vấn trước.

“Không muốn ta tiếp quản tiệm thịt sao?” Hắn đáp, ngón tay ưu nhã gắp một đũa rau cho vào bát, “Lần sau cứ nói thẳng với ta là được rồi. Chúng ta là phu thê, thẳng thắn với nhau mới tốt.”

Nàng hơi dừng lại một chút, vùi đầu và cơm, nhận sai gật đầu.

Thì ra đối phương đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Mọi người tuy có nói chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là câu chuyện phiếm, không có khoa trương như vậy. Là nàng thêm mắm dặm muối một phen vì muốn Trúc Ngọc có thể đứng ra tiếp quản tiệm thịt. Nhưng hôm nay Trúc Ngọc tới không phải là vì muốn bác bỏ tin đồn, mà là bởi vì đây là hy vọng của nàng, cho nên Trúc Ngọc mới tới.

“Vậy….Nếu ta nói, ta hy vọng chàng tiếp nhận quầy thịt thì sao?” Nàng cúi gằm mặt, hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Vậy thì cứ theo như nàng nói đi.” Hắn đáp, không chút chần chừ.

Lúc này, nàng thẳng thắn thành khấn, hắn đã trả lời. Thì ra việc để hắn tiếp nhận quầy thịt, lại chỉ đơn giản như vậy. Chỉ cần một câu nói là được.

Sau đó, mọi việc liền đổi lại thành nàng ở nhà quét tước chăm lo mọi thứ còn hắn thì ra ngoài bán thịt. Trước đó mấy hôm, Đồ Nương sẽ theo hắn ra quán, dạy hắn phân biệt các loại thịt cũng với cách chặt thái từng loại, còn có cách gói lại. Thịt này gọi là gì, giá bao nhiêu tiền, tiền lấy ở đây, để ở đây, nàng đều chỉ hết cho hắn.

Trúc Ngọc là một người thông minh, chỉ cần nàng nói một lần là hắn có thể nhớ kĩ, cho nên nàng cũng chỉ mất một chút thời gian để chỉ cho hắn, sau đó mọi việc đều do hắn đảm nhận. Hắn chưa từng làm sai lần nào, cũng chưa từng tính tiền sai.

Nàng làm cho Trúc Ngọc một bộ đồ để tiện cho việc bán thịt, là loại áo không tay. Nhưng da thịt Trúc Ngọc quá mức non mịn, trên tay lại có một vết sẹo bị chém rất ghê người, cho nên nàng liền đột phá ý tưởng, làm hai cái bao tay, che kín phần bên trên của cánh tay. Để che sẹo không nói làm gì, quan trọng là để che đi cái làn da mịn màng một cách quá đáng kia.

Thực ra Trúc Ngọc ăn mặc như thế này trông rất buồn cười, bởi rõ ràng là dung mạo tựa thiên tiên, vậy mà lại mặc một bộ đồ kì cục như vậy. Cũng giống như Đồ Nương khi trang điểm hồi ấy, đứng ở quầy thịt lợn thật đúng là không hợp tí nào. Huống chi so với Đồ Nương son phần đầy mình, Trúc Ngọc còn xinh đẹp hơn nàng không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng Đồ Nương ít nhiều có chút cảm thấy áy náy, vì thể buổi trưa nàng liền chuẩn bị đồ ăn thật ngon, lại hãm một ấm trà mang tới quán cho Trúc Ngọc ăn. Đôi khi nàng sẽ không rời đi mà ở lại nhìn Trúc Ngọc đang chặt thịt, trong lòng tự hỏi chính mình, việc nàng cưỡng cầu hắn như vậy, đến tột cùng là đúng hay là sai đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN