Phu Quân, Kiềm Chế Chút!
Chương 35: Sư Tử Thị Huyết
Edit: Bất Niệm
Bùi Cẩn không muốn để Nhan Thế Ninh biết mấy chuyện kia, nhưng trời lại không chiều lòng người.
Hôm nay, Bùi Cẩn ra ngoài cùng Bắc Đẩu, Nhan Thế Ninh nhìn hai tiểu nha hoàn chơi nhảy dây trong sân thì ngứa tay ngứa chân, nhưng nhớ đến thân phận của mình, nàng chỉ có thể ngồi một chỗ xem mà thôi.
Ngực có chút căng tức, Nhan Thế Ninh nhớ tối qua khi tắm rửa, nàng nhìn qua một chút, hình như đúng là lớn hơn trước..
Lúc này, một gia đinh chạy tới nói, “Vương phi, Thập Tam điện hạ đến phủ!”
Sao đột nhiên Tiểu Thập Tam lại đến phủ Hiền Vương? Chính là vì một câu nói trong lúc vô tình của Nhan Thế Ninh.
Ngày đó ở trong cung, Nhan Thế Ninh nhéo mặt của nó, cười nói, “Có rảnh thì đến chơi nha!”
Tiểu Thập Tam từ khi sinh ra đến giờ đều ở trong cung, có việc gì đều do thái giám bên người lo liệu, cuộc sống trôi qua rất vô vị, buồn chán, vì thế nghe được lời này của Nhan Thế Ninh thì rất kích động, thầm nghĩ sau này phải ra ngoài tìm Cửu ca, Cửu tẩu chơi!
La phi thấy ánh mắt chờ mong của Tiểu Thập Tam thì cũng động tâm. Mặc dù ngày đó Nhan Thế Ninh không trả lời nhưng đi lại nhiều một chút cũng tốt. Cho nên, La phi liền nhân dịp Hoàng Thượng đang vui vẻ vì Thất Vương đang dần hồi phục mà nói ra việc này.
Diên Đế nghe xong, cảm thấy cũng không có gì to tát liền đồng ý.
Sau đó, Tiểu Thập Tam vui vẻ lên xe ngựa với thị vệ, đi tới phủ Hiền Vương.
Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Thập Tam đứng ở cửa thì mừng rỡ, Tiểu Thập Tam còn lưu loát bò lên cánh tay của nàng khiến lòng nàng mềm nhũn.
“Ca, ca?” Tiểu Thập Tam không nhìn thấy Bùi Cẩn thì buồn bực.
Nhan Thế Ninh ôm nó đi vào trong sân, nói, “Cửu ca của đệ đi ra ngoài rồi.” Nói xong liền bảo nha hoàn bưng bánh kẹo tới.
Tiểu Thập Tam hơi buồn một chút, nhưng rất nhanh đã lại nhếch miệng cười vui vẻ, Cửu ca không có nhà, chơi với Cửu tẩu cũng được!
Nhan Thế Ninh đang cảm thấy hết sức nhàm chán, Tiểu Thập Tam đến rất đúng lúc, nàng có thể chơi cùng với nó, nhưng phải chơi cái gì bây giờ? Nhan Thế Ninh bỗng dưng nhớ ra đợt trước Bùi Cẩn có mang về một quả tú cầu, vì thế liền nói, “Tiểu Thập Tam, chúng ta chơi đá cầu đi!”
Khi còn ở Tuyên Thành, nàng cũng thường chơi đá cầu như vậy.
Tiểu Thập Tam hình như rất hứng thú với tú cầu, đá vài quả liền bắt đầu có cảm giác, dùng chân ra sức đá, có lúc đá ra quá xa thì lập tức dùng hai chân ngắn đuổi theo tiếp tục đá, không cho người nào đến giúp hết. Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Thập Tam thì đều bị chọc cười đến lăn lộn.
Tiểu Thập Tam càng đá càng hăng say, càng đá càng xa, sau đó “Vèo” một phát, tú cầu bay thẳng xuống ao.
Lúc được vớt lên thì tú cầu đã ướt sũng, không thể chơi được nữa. Tiểu Thập Tam thấy thế thì uể oải, nó vẫn còn muốn chơi tiếp đấy!! Nhan Thế Ninh thấy thế thì lập tức nói, “Tiểu Thập Tam, Cửu tẩu làm tú cầu mới cho đệ được không?
Nhan Thế Ninh nghĩ hiện tại khâu bằng vải thì không kịp, nhưng làm bằng giấy cũng không sao, chỉ cần làm cẩn thận một chút là có thể chơi được.
Nhưng phải tìm giấy ở đâu đây?
Nhan Thế Ninh lập tức nghĩ tới thư phòng của Bùi Cẩn.
Dắt Tiểu Thập Tam đi vào thư phòng, Nhan Thế Ninh thấy trên bàn có rất nhiều giấy vô dụng thì muốn lấy hết, vô tình nhìn thấy trong sọt rác bên cạnh có rất nhiều giấy lộn bị vo thành cục, nàng lập tức ngồi xổm xuống.
Thấy Nhan Thế Ninh vo giấy lộn thành từng cục tròn, Tiểu Thập Tam cũng hào hứng ngồi xuống làm theo. Mở giấy ra, bọc lại, vo tròn, quá đơn giản!
Bỗng dưng, Nhan Thế Ninh vô tình nhìn thấy tờ giấy trong tay Tiểu Thập Tam có hai chữ:
Nhan Chính.
Tim Nhan Thế Ninh đập mạnh, sau đó cầm tờ giấy kia nhìn lại, nhìn rồi thì lập tức kinh hãi, cuống quýt giở tờ giấy trong tay mình ra.
Sau khi vào cửa, Bùi Cẩn lập tức nhìn thấy Tiểu Thập Tam ngồi xổm trên mặt đất vui vẻ vo giấy thành hình tròn, còn Nhan Thế Ninh thì đang chống tay lên cạnh bàn, sắc mặt tái nhợt. Thấy tờ giấy trong tay nàng, Bùi Cẩn thầm mắng bản thân mình sơ sót.
Trên mặt giấy lộn đều là chữ do Bùi Cẩn chép lại bức thư của Khang Hoa quận chúa. Sau vô số lần luyện tập, rốt cuộc hắn cũng bắt chước được nét chữ, mà những bản chép hỏng lúc trước đều bị hắn ném vào trong thùng rác.
Hăn không nghĩ Nhan Thế Ninh sẽ đến thư phòng, càng không nghĩ tới chuyện nàng sẽ lục giấy trong thùng rác.
Sau khi đưa Tiểu Thập Tam ra ngoài, Bùi Cẩn đóng cửa lại, thấp thỏm nhìn Nhan Thế Ninh.
“Chuyện này là sao?” Tuy đã đoán được vài phần nhưng Nhan Thế Ninh vẫn cảm thấy không thể tin được.
Bùi Cẩn tiến lên ôm lấy nàng, trấn an, “Thế Ninh, nàng nghe ta nói đã.”
Nhan Thế Ninh tránh thoát, nói, “Vì sao chàng lại phải bắt chước nét chữ của cha ta? Vì sao phải bắt chước Khang Hoa quận chúa? Vì sao? Hả?”
Bùi Cẩn im lặng.
“Bà ta cho cái gì vào trong canh của nương, rốt cuộc là cái gì?” Nhan Thế Ninh nghĩ tới một khả năng thì không khống chế được nữa, nước mắt thi nhau chảy xuống, thấy Bùi Cẩm im lặng không nói gì thì càng thêm dùng sức xé nát mấy tờ giấy trong tay mình, nhưng như vậy cũng không khiến nội tâm của nàng vơi đi nỗi khổ sở, “Sao chàng không nói gì hả? Vì sao lại không nói cho thiếp biết?”
Bùi Cẩn muốn ôm nàng nhưng Nhan Thế Ninh lại liên tục lùi về sau, không để cho hắn đến gần, “Cái gì chàng cũng biết, nhưng lại không hề nói cho thiếp! Vì sao chứ? Chàng mau nói cho thiếp biết, rốt cuộc bà ta đã bỏ thuốc gì cho nương?”
Bùi Cẩn thấy nàng rơi lệ đầy mặt thì cực kỳ đau lòng.
“Là độc dược, độc dược mãn tính, độc dược trí mạng.” Một lúc lâu sau, hắn mới gian nan mở miệng.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác đứng đó, để mặc cho nước mắt thấm ướt hai gò má.
Vẻ ngoài bình an bị đạp nát, tất cả xấu xí, hắc ám phía sau bị vạch trần, Nhan Thế Ninh nhớ lại bộ dạng của mẫu thân lúc chết đi thì không kìm nén nổi nữa, gào khóc, “Nương…!!”
Bùi Cẩn thấy nàng phản ứng như vậy thì lo lắng tới cực điểm, lúc trước hắn không dám cho nàng biết chuyện chính là vì sợ nàng sẽ giống như bây giờ. Thấy nàng xụi lơ xuống thảm, hắn bất chấp tất cả tiến lên ôm nàng vào lòng thật chặt, “Thế Ninh, bình tĩnh một chút! Nàng bình tĩnh một chút!”
Nhan Thế Ninh lập tức nắm lấy vạt áo của hắn, khóc lóc, “Vì sao bà ta lại phải hại chết nương của thiếp? Vì sao chứ? Nương không làm gì bà ta, ngay cả cãi nhau cũng không cãi nhau với bà ta, sao bà ta còn muốn hại chết nương? Bùi Cẩn! Thiếp muốn giết bà ta! Thiếp muốn giết chết bà ta!”
Nhan Thế Ninh khóc không thành tiếng, lòng Bùi Cẩn cũng đau như cắt, cuối cùng thấy nếu cứ để nàng tiếp tục như vậy thì sẽ kiệt sức, hắn đành phải nhẫn tâm đánh nàng một quyền hôn mê bất tỉnh.
Ác mộng không ngừng kéo đến. Nhan Thế Ninh nhìn thấy phụ thân và Khang Hoa quận chúa hại chết mẫu thân của nàng, mẫu thân nhìn nàng cầu cứu nhưng nàng lại bị trói bằng dây thừng, không thể cử động, không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân chết đi trước mặt mình.
“Nương..! Nương..!” Nàng không ngừng la hét nhưng vẫn không làm được gì.
Nước mắt không kìm được lại tràn ra khỏi hốc mắt.
Cảm giác lạnh như băng đánh thức Nhan Thế Ninh khỏi cơn ác mộng, nhìn vẻ mặt lo lắng của Bùi Cẩn, nàng nhất thời không biết bây giờ là lúc nào, ở đâu.
“Thế Ninh, nàng làm sao vậy?” Bùi Cẩn thấy ánh mắt của nàng trở nên trống rỗng thì lo lắng hỏi.
Nhan Thế Ninh nhìn chằm chằm vào khoảng không, lâu sau mới nói ra những lời thị huyết, “Bùi Cẩn! Thiếp muốn giết bà ta! Thiếp muốn khiến bọn họ chết không được tử tế!”
Bùi Cẩn thấy lãnh ý trong mắt nàng thì thở dài, “Ta sẽ giúp nàng báo thù.”
Nhan Thế Ninh nghe vậy thì lại khóc lên.
…
Phòng thuốc.
Bắc Đẩu quan sát thần sắc của Bùi Cẩn, nói, “Đã xảy ra chuyện rồi à?”
“Ừ. Nàng biết rồi.”
Bắc Đẩu dừng một chút, nói, “Rất tốt!”
Bùi Cẩn nhìn hắn một cái, nhíu mày, “Sao ta lại thấy ngươi có vẻ rất cao hứng vậy?”
Bắc Đẩu thản nhiên nói, “Vương Phi mạnh mẽ có lợi cho ngươi hơn.”
Chân mày của Bùi Cẩn càng nhíu chặt hơn.
Bắc Đẩu lại nói tiếp, “Nàng không kém, chỉ là do ngươi bảo hộ nàng quá mức mà thôi.”
Bùi Cẩn thở dài, “Đúng là nàng không kém, thậm chí còn hung tàn hơn so với tưởng tượng của ta.”
“Sư tử vốn dĩ là loài khát máu.”
Bùi Cẩn xoay nhẫn ngọc trên tay, hồi lâu không lên tiếng.
Hình như hắn đã quên mất chuyện ngày trước có một tên ăn chơi muốn đùa giỡn Dung thị, Nhan Thế Ninh lập tức cầm dao phay xông lên định chém người kia.
“Nàng biết hết rồi sao?” Một lát sau, Bắc Đẩu lại hỏi.
“Chưa. Hiện tại, tâm tình của nàng rất loạn, nhất thời không thể nghĩ được quá nhiều. Nhưng ta nghĩ rất nhanh nàng sẽ hồi phục lại, chỉ sợ đến lúc đó ta sẽ phải nói ra những chuyện còn lại.”
Khang Hoa quận chúa không chỉ muốn giết một mình mẫu thân của nàng, mà còn muốn giết luôn cả nàng!
“Ta không nghĩ ra Thế Ninh sẽ dùng cách gì để báo thù, nhưng người nào chọc giận nàng, nàng nhất định sẽ báo thù lại ác độc gấp trăm lần!”
“Đến lúc đó, ta rất vui vẻ thấy các ngươi quần anh tụ hội.” Bắc Đẩu nhàn rỗi nói ra một câu.
…
Sau khi trải qua cú sốc ban đầu, Nhan Thế Ninh rơi vào thời kỳ trầm mặc. Bùi Cẩn thấy nàng ngồi trên ghế, không nói không cười thì thở dài bất đắc dĩ. Nàng đã ngồi như vậy một ngày rồi.
Điều hắn sợ nhất là nàng bị thù hận che mất lý trí, không còn như trước nữa.
Bây giờ, hắn phải làm sao đây?
Bùi Cẩn do dự một lát liền hạ quyết tâm.
Hắn đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Thế Ninh, gối đầu lên đầu gối của nàng, mở to mắt, đáng thương nói, “Nương tử, cả ngày nay nàng đều không để ý đến người ta, người ta rất tịch mịch.”
Nhan Thế Ninh thấy hắn như vậy thì ngây ngẩn cả người, sau đó không nhịn được nữa liền thả lỏng đôi môi đang mím chặt ra.
Bùi Cẩn chưa từng như thế này bao giờ, đây là hắn đang lo lắng cho nàng, muốn dỗ nàng vui vẻ đúng không? Cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng liền tan đi không ít.
“Nương tử, người ta rất ngoan nha, sao nàng còn không để ý đến người ta?” Bùi Cẩn tiếp tục giả vờ đáng thương.
“Nương tử, nàng còn có ta, nàng không để ý đến ta, ta sẽ rất thương tâm.”
“Nương tử, nàng nói với ta một câu đi ~~” Bùi Cẩn nũng nịu.
Hai mắt Nhan Thế Ninh vụt sáng, đột nhiên nàng vươn tay ra sờ lỗ tai của hắn, sau đó nâng mặt của hắn lên, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này của nàng, là cảm kích, là động tâm, là ánh sáng sau khi chìm trong bóng đêm.
Bùi Cẩn ngây người, tiểu nha hoàn bên cạnh cũng ngây người, sau đó mặt không đổi sắc lui ra ngoài, tất nhiên là không quên đóng cửa lại.
Nhan Thế Ninh vươn lưỡi ra liếm môi Bùi Cẩn, học theo hắn đi vào. Bùi Cẩn rất tự nhiên phối hợp mở miệng ra, hai phiến môi lập tức giao triền cùng một chỗ.
“Bùi Cẩn.”
“Ừm?”
“Muốn thiếp.”
!!! Bùi Cẩn hiểu ra, lập tức đứng dậy, sau đó bế Nhan Thế Ninh lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!