Phu Quân, Kiềm Chế Chút!
Chương 77: Bùi Chương bị hại thảm
Edit: Bất Niệm
Lúc này đã là đêm khuya, cửa cung đã khóa, Bùi Chương sợ xảy ra biến cố, muốn xông vào nhưng lại không thể… Không phải là thiên tai, phản loạn nguy cấp thì không được phép vào cung ban đêm!
Bùi Chương nghĩ, lão Cửu đã muốn tạo phản, không tính là phản loạn, vậy tính là nguy cấp đến đất nước cũng được đúng không?
Trong cung, Diên Đế đang ngủ thì bị đánh thức, nghe nói Bùi Chương có việc gấp muốn bẩm báo, đang đợi ở bên ngoài, nhướn mày… Đây là, hắn có động tác sao?
Thời gian này, Diên Đế liên tục quan sát và chờ đợi, thấy rõ được lập trường của các đại thần trong triều, cũng đợi được đến lúc hai đứa con trai có phản ứng, chỉ đáng tiếc, đợi lâu như vậy cũng chưa thấy chuyện mình muốn xảy ra. Vì thế, lúc đêm khuya, Diên Đế thường nghĩ, có lẽ mọi chuyện chỉ đơn giản như vẻ ngoài của nó, đều là mình nghĩ phức tạp lên.
Bây giờ, rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Phản ứng đầu tiên của Diên Đế, chính là Bùi Chương đang gạt mình, gạt mình mở cửa cung, sau đó sẽ xông vào bức vua thoái vị, bất quá, đây chẳng phải là chuyện ông mong muốn sao? Nghĩ thế, Diên Đế khẽ mỉm cười, đứng dậy khoác áo choàng.
Cái gì nên tới, thì để nó tới sớm một chút đi!
Nhưng kết quả lại có chút ngoài dự kiến, thị vệ bẩm báo, chỉ có một mình Thất vương tiến cung, ngoài cung cũng không có gì bất thường, trong nội cung cũng rất yên lặng.
Diên Đế nhíu mày, sau đó giơ tay lên nói: “Trẫm biết rồi.”
Thị vệ tuân lệnh, khẽ lắc người biến mất trong bóng tối.
Rất nhanh, Bùi Chương đã đến tẩm cung.
Bùi Chương không ngờ sẽ dễ dàng gặp được Diên Đế như vậy, mười ngày nay, cửa điện của Diên Đế luôn đóng kín, có thể là vì thân thể đã tiều tụy đi. Vì thế, khi nhìn thấy Diên Đế mặc Hoàng bào ngồi trên long sàng, Bùi Chương hơi hoảng hốt, sau khi phục hồi lại tinh thần, vội nói: “Phụ hoàng, thân thể người đã tốt hơn chưa?”
Thật biết quan tâm! Nhìn người trước mặt ra vẻ hiếu thảo, Diên Đế khẽ động lông mày, che miệng ho khan một lúc, suy yếu nói: “Con có chuyện gì gấp vậy?”
Nghe vậy, Bùi Chương nghiêng người về phía trước, nói: “Nhi thần có việc gấp muốn bẩm báo!”
“Nói!” Diên Đế thản niên.
Bùi Chương cụp mắt xuống, nói: “Nhi thần phát hiện Cửu đệ có âm mưu tạo phản!”
Ngay lập tức, ánh mắt Diên Đế thay đổi nhanh chóng.
Thấy thế, Bùi Chương liền thêm mắm dặm muối, kể lại những tin tức đã thu thập được trong mười ngày nay cho Diên Đế nghe, nét mặt của hắn là đau lòng cùng khó tin, nhưng kỳ thật, trong lòng hắn lại đang mặt mày hớn hở, hoa chân múa tay. Phát hiện thấy sắc mặt Diên Đế ngày càng âm trầm, khóe miệng Bùi Chương nhếch lên tia âm lãnh khó phát hiện.
Bùi Chương không sợ Diên Đế hoài nghi mình, tỷ như sao hắn lại biết nhiều như vậy, bởi vì trước đây không lâu, hắn đã nói thẳng ra dã tâm của mình, vì thế, việc hắn tiếp tục theo dõi lão Cửu, đương nhiên có thể quang minh chính đại nói ra trước mặt Diên Đế! Hiện tại, hắn vẫn có dã tâm, nhưng chỉ là biết điều hơn mà thôi.
Hắn nói xong đã một lúc lâu mà Diên Đế vẫn không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra chút sợ hãi… Chẳng lẽ đây là một cái bẫy?
Đáp: Không có cạm bẫy!
Giờ phút này, biểu hiện của Bùi Chương có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, lúc đầu có vẻ hơi lúng túng, nhưng càng về sau càng lưu loát trôi chảy, có điều hắn đã quên, Diên Đế là một người rất đa nghi.
Diên Đế không phải là đang nghi ngờ Bùi Chương, mà là đang hoài nghi toàn bộ chuyện này.
Chuyện quá hợp lý, hợp lý đến mức khiến người ta không tin nổi, vốn cho rằng sẽ dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu, ngay cả đại đao để xử những kẻ mưu đồ làm loạn kia cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng không ngờ, chuyện còn chưa kịp phát sinh đã bị người ta bóc trần… Quá khác thường, nhưng khác thường ở đâu đây?
Thấy vẻ mặt của Diên Đế ngày càng không đúng, Bùi Chương bắt đầu thấp thỏm trong lòng, hắn nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần nhận được mật báo liền vội vàng tiến cung ngay. Phụ hoàng, lão Cửu có bao nhiêu thực lực vẫn chưa thể biết được, nhưng thực lực của đám người Uy Quốc công lại rất đáng sợ, Phụ hoàng, người… Người có định làm gì hay không?”
Diên Đế quay đầu, ánh mắt tối lại, “Định làm gì?”
Bùi Chương vốn nghĩ lôi ra thế lực ngầm của Diên Đế, sau khi biết rõ mọi chuyện đều do một tay Diên Đế sắp đặt, hắn và Mục quý phi liền phỏng đoán sau lưng Diên Đế có thế lực không muốn cho người khác biết, nếu không một khi nội cung xảy ra chuyện, Diên Đế làm sao mà đối phó nổi? Bất quá, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diên Đế bây giờ, Bùi Chương không dám nhắc đến nữa.
Lúc này, toàn thân Diên Đế đã không còn vẻ suy yếu bệnh tật nữa, mà tản mát ra khí thế đế vương, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng sinh lòng sợ hãi.
Bùi Chương không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu xuống, vừa khắc chế đáy lòng run rẩy, vừa nhanh chóng vận chuyển đầu óc, linh quang vừa hiện, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Nhi thần có chuyện muốn cầu xin!”
Không biết Bùi Chương lại giở trò quỷ gì, Diên Đế nhíu chặt lông mày, “Nói.”
Bùi Chương dập đầu, nói: “Nếu như, nếu như Cửu đệ thật sự… Nhi thần, nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng tha cho đệ ấy một lần!”
Diên Đế nheo mắt.
Bùi Chương tình chân ý thiết nói: “Nhi thần tin, Cửu đệ nhất định là bị người khác xúi giục! Chính vì vậy, nhi thần mới vội vàng bẩm báo cho Phụ hoàng nhân lúc chưa xảy ra chuyện gì! Phụ hoàng, hiện tại thừa dịp Cửu đệ chưa phạm phải sai lầm, nhất định phải ngăn đệ ấy lại, bỏ đi tai họa này! Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần không muốn mất thêm một đệ đệ nữa…”
Dứt lời, thanh âm của Bùi Chương đã trở nên nghẹn ngào.
Thật sự là khoan dung nhân từ!
Diên Đế lạnh lùng nhìn hắn, tâm tình phức tạp, lúc lâu sau, mới thu hồi tầm mắt lại, quay mặt sang hướng khác, nói: “Cùng trẫm xuất cung!”
Nghe vậy, Bùi Chương mừng rỡ, hắn nhìn ra được Phụ hoàng đang tức giận! Hắn lấy tình huynh đệ thành công châm ngòi kích thích tình phụ tử của Diên Đế. Diên Đế có thể bạc tình với con trai, nhưng con trai không được bất nghĩa với Diên Đế. Bùi Cẩn mưu phản, chính là bất nghĩa lớn nhất với Diên Đế! Hơn nữa, hắn vốn nghĩ Diên Đế sẽ không xuất cung, dù sao hiện tại đang là lúc quyết định cả ván cờ, thật không ngờ, Diên Đế lại muốn tự mình động thủ!
Tất nhiên là Diên Đế muốn tự mình động thủ rồi! Vốn muốn đợi đến lúc thật sự hỏa hoạn mới ra tay, một lưới hốt gọn loạn thần tặc tử, bất quá bây giờ ông lại thay đổi chú ý. Bởi Bùi Chương nhắc nhở, ông chỉ có mấy người con trai, mà ông cũng già rồi, không thể để xảy ra tiết mục phụ tử xung đột vũ trang được! Như vậy, liền yên lặng thu thập đi, đường hoàng thu thập, an phận thu thập, tóm lại đều là thu thập! Có lẽ làm vậy lại đạt kết quả hơn cả ý muốn của ông!
…
Quân lệnh ban xuống, những người đã yên lặng thật lâu đồng loạt xuất hiện. Nhìn thấy từng dãy, từng dãy tướng sĩ nghiêm nghị thẳng hàng, Bùi Chương lập tức chấn kinh! Hắn đột nhiên nhận ra bản thân mình có bao nhiêu ngu xuẩn, lại đi bỏ qua lực lượng của Phụ hoàng!
Vì sao Diên Đế dám tự mình xuất cung ư? Chính là vì Diên Đế không hề sợ hãi!
Trong lúc Bùi Chương còn đang kinh tâm động phách, Diên Đế đột nhiên nghiêng đầu. Lúc này, Diên Đế một thân cẩm y đen như mực, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, toàn thân tản ra khí chất quân vương cao quý, Diên Đế nhìn Bùi Chương một cái, lạnh lùng nói: “Theo trẫm lên xe.”
Ngồi chung một xe? Nghe được lệnh, Bùi Chương nghi hoặc, đến khi hiểu ra ẩn ý, tay chân lập tức phát run… Đây là Diên Đế đang đề phòng hắn sao?
Phòng ngừa hắn gạt người xuất cung! Phòng hắn nhân cơ hội làm loạn! Cho nên mới vây hãm hắn bên người, giữ hắn làm con tin!
Ngồi trong xe ngựa, Bùi Chương có thể cảm thấy hai gã áo đen đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. Phụ hoàng của hắn, thật sự là vô cùng, vô cùng đáng sợ!
Bất quá, cảm giác được bánh xe bắt đầu di chuyển, Bùi Chương lại âm thầm cười lạnh… Hiện tại, đến phiên ngươi lĩnh giáo sự đáng sợ của Phụ hoàng rồi, lão Cửu!
…
Khi Bùi Chương đến phủ Hiền vương, phủ Hiền vương đã bị bao vây chặt chẽ. Tướng sĩ khôi giáp đầy đủ vững vàng đứng thành vòng tròn, nhưng lại không phát ra bất kì tiếng động nào. Ngàn vạn người đứng chung một chỗ, nhưng không khí lại hoàn toàn yên lặng.
Cung nỏ sẵn sàng, mũi tên đã giương lên, đao kiếm loang loáng phát ra ánh sáng âm u lạnh lùng trong đêm tối!
Đêm nay, minh nguyệt vô phong. (có trăng, không có gió)
Sau đó, hiệu lệnh được phát ra, ngàn vạn tướng sĩ chỉnh tề, cẩn thận tiến vào nơi khả nghi, một nhóm khác lại từ từ vây kín bên ngoài.
Bùi Chương nhìn tấm biển treo trên cổng phủ Hiền vương, tim đập rộn lên, hắn có thể tưởng tượng, tấm biển này rất nhanh cũng sẽ bị tháo xuống… “Hiền” vương? Nực cười!
“Phụ hoàng có muốn đi vào không?” Thấy Diên Đế chậm chạm không chịu cử động, Bùi Chương liền nhỏ giọng hỏi.
Diên Đế đang do dự, trong suốt quá trình tiến hành từng bước theo kế hoạch, đột nhiên trong lòng ông sinh ra một tia cổ quái… Quá an tĩnh! Đến khi nghe được câu nhắc nhở của Bùi Chương, Diên Đế trầm ngâm một chút mới gật đầu.
Diên Đế gật đầu, thị vệ bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy, lập tức rút đao ra gõ lên cửa.
“Thùng thùng thùng.”
Yên lặng.
“Thùng thùng thùng.”
Lại yên lặng.
“Thùng thùng thùng.”
“Két” một tiếng, cửa mở ra, một thiếu niên dáng vẻ tuấn tú thò đầu ra ngáp: “Ai vậy? Nửa đêm canh ba?”
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng đông đúc bên ngoài, con mắt lập tức trợn tròn: “Mẹ ơi! Sao lại nhiều người như vậy?!”
…
Rất nhanh, tất cả phòng trong phủ Hiền vương đều sáng đèn, người trong phủ cũng lập tức chạy hết ra ngoài, mà lẫn vào những tiếng xôn xao này, còn có cả tiếng khóc lóc nỉ non, cực kỳ bất mãn.
“Oa oa oa”
Bùi Chương nhìn thấy già trẻ trong phủ Hiền vương quần áo không chỉnh tề, ngái ngủ đi ra, lập tức trợn tròn hai mắt.
Chuyện gì đây?
Bùi Cẩn thấy Diên Đế, mặt liền biến sắc, vội vàng quỳ xuống thỉnh an: “Phụ hoàng! Sao Phụ hoàng lại tới đây?”
Lúc này, vẻ mặt Diên Đế không chỉ là âm trầm nữa, ông tự thân xuất mã đến đây, còn tưởng rằng sẽ nắm chắc thắng lợi kinh tâm động phách, ai ngờ đợi nửa ngày, cái nhận được lại là toàn gia ngủ yên bị đánh thức, sau đó là vẻ mặt vừa bất mãn vừa nghi hoặc.
Ai có thể nói cho ông biết, đây rốt cuộc là chuyện gì được không? Những người không rõ lai lịch, thân thủ bất phàm đâu? Những kẻ mưu đồ tạo phản đâu?
Bùi Chương cảm thấy sự tức giận của Diên Đế, đáy lòng nguội lạnh, nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói: “Phụ hoàng! Chắc chắn người vẫn còn ở bên trong! Nhi thần đã sớm phái người canh chừng, tất cả đều ở trong này, chưa một ai rời đi!”
Đúng vậy! Chưa ai rời đi! Như vậy chỉ cần lục soát là có thể bắt được người, còn có cả vài xe binh khí kia nữa! Có cả nhân chứng, vật chứng, hắn không tin Bùi Cẩn còn có thể thoát khỏi hiềm nghi!
Bùi Chương nghĩ, hiện tại Bùi Cẩn ra vẻ như này, có lẽ là tạm thời trì hoãn kế hoạch, hoặc có lẽ là nghe được chút tiếng gió nên mới hoài nghi chưa hành động! Bất quá cũng không sao, mặc kệ là nguyên nhân gì, khuya hôm nay, nhất định ngươi sẽ chết chắc!
Nhưng sau khi thị vệ lục soát xong quay lại bẩm báo, Bùi Chương hoàn toàn sợ ngây người!
Không thấy người ngoài?
Không thấy binh khí?
Chuyện gì đã xảy ra?
Những người kia đâu? Binh khí đâu? Người của hắn luôn luôn canh giữ, sao có thể không thấy gì được?
Nhìn Bùi Cẩn đang quỳ gối, khóe mắt Bùi Chương run rẩy, tay run rẩy, tâm cũng run rẩy.
Nhan Thế Ninh nép trong ngực Bùi Cẩn, dỗ Bùi Tiểu Điểu ngủ lại, ngẩng đầu lên, mang theo ủy khuất và bất mãn nói với Diên Đế: “Phụ hoàng, cuối cùng chuyện này là thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!