Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ - Chương 70: Khởi đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ


Chương 70: Khởi đầu


Thời gian thấm thoắt trôi đi, thoáng cái đã ba năm.

Nữ nhi của Đông Phương Tề và thập lục, Đông Phương Lan Nhã bây giờ cũng đã hai tuổi rưỡi rồi. Do trong phủ Di Lăng trẻ con đông, thành thử phần lớn thời gian đều ở Công phủ, không theo cha mẹ về kinh thành. Thế nên dẫn tới kết quả, Lan Nhã còn thân với Yến Hồng hơn cả mẫu thân nó, hận không thể bỏ chữ thẩm đi, trực tiếp kêu mẹ y như Áo Bông Nhỏ…

Kỳ thật cũng không thể trách nhóc con này, Yến Hồng vừa nấu ăn ngon lại biết kể chuyện xưa rất hay, thỉnh thoảng còn chơi trò chơi cùng nữa, đứa nhỏ nào chẳng thích ở cùng nàng chứ.

Hết cách, hoàng đế đã ở trạng thái nửa về hưu, tất nhiên thái tử chính thức giám quốc, Đông Phương Tề chính thức có việc làm, không thể giống như hồi xưa làm thị độc trong cung, dăm ba ngày lại chạy về nhà được, đành phải định cư ở kinh thành, mà thập lục không chịu được khi phải chia cắt trượng phu, nữ nhi lại khóc lóc nhất quyết đòi ở cùng tỷ tỷ Áo Bông Nhỏ, so sánh mức độ nặng nhẹ giữa hai người, nàng đành giao đứa nhỏ cho cha mẹ chồng và em dâu, bản thân đi cùng đứa lớn.

Lan Nhã cũng học các ca ca tỷ tỷ lấy nhũ danh, nhóc này có chủ kiến lắm nhé, hơn hai tuổi đã biết tự đặt ngoại hiệu cho mình rồi, gọi là “Cái Làn Nhỏ” lấy từ âm “Lan”, cũng rất dễ thương.

Nó ở cả năm không sao, ông ngoại bà ngoại lại nhớ muốn chết, hoàng đế hoàng hậu mấy lần biên thư bảo nhóc con về kinh thành chơi cùng họ một chuyến. Kết quả nhóc con kia chơi ác, kéo hết ngày này qua ngày khác.

Vì thế kéo luôn qua năm.

Hoàng đế hoàng hậu nhịn hết nổi, trực tiếp sai người về đón. Cái Làn Nhỏ không nỡ xa đại gia đình náo nhiệt ở Di Lăng, sống chết không chịu hồi kinh. Cuối cùng vẫn là vợ chồng lão Công gia không nhẫn tâm, dứt khoát quyết định cả nhà đều lên kinh chơi, vừa vặn đoàn tụ với hai cặp con trai con dâu đã lâu chưa gặp mặt, cùng nhau đón Thượng Nguyên.

Trước tết Thượng Nguyên một ngày, cả nhà đến kinh thành. Đông Phương Ngọc thân là trưởng tử, đương nhiên không nhường ai phụ trách tiếp đãi. Sắp xếp ổn thỏa xong thì đã tới tối. Vợ chồng Công gia trước kia ở kinh thành, căn cơ không mỏng, cho dù về quê bao nhiêu năm rồi nhưng bạn cũ tới bái phỏng vẫn khá đông. Vợ chồng Yến Hồng không giỏi ứng phó mấy chuyện này, vì thế đều ở hậu viện chăm bọn trẻ, tiền viện giao cho cha mẹ và hai cặp huynh tẩu.

Bọn nhỏ trước khi ngủ đã tập thành thói quen nghe kể chuyện. May mà giường của phủ Uy Viễn Hầu đủ rộng, mấy đứa nhóc nằm ngủ một giường cũng không chật. Cây Đuốc Nhỏ tuy đã sáu tuổi nhưng vẫn yêu thích chuyện kể trước khi ngủ không kém gì đệ đệ muội muội, đã vác sẵn chăn của nó chạy qua chen lấn với đám đệ đệ muội muội rồi, bởi vì trước mắt chỉ có nó ngủ một mình.

“Mẹ, hôm nay kể chuyện gì?” Xếp hàng thứ ba, Lá Cây Nhỏ Đông Phương Diệp háo hức nói ra tiếng lòng của các bạn nhỏ có mặt.

Yến Hồng vừa đắp chăn cho chúng vừa cười đáp: “Trước khi kể chuyện, mẹ hỏi các con trước, ngày mai là tết gì nào?”

“Tết Thượng Nguyên…” Bọn nhỏ đồng thanh kéo dài giọng, giọng nói non nớt nghe đặc biệt êm tai.

“Ừ, các bảo bối thật thông minh, đều biết cả! Vậy các con biết tết Thượng Nguyên phải làm những gì không?” Yến Hồng cười híp mắt nhìn mấy đứa trẻ đẹp như ngọc chạm nằm xếp hàng, trong lòng thỏa mãn không thôi.

Phải biết có thể dạy dỗ được mấy tiểu ma đầu này thành bộ dạng như bây giờ, thật sự là một pho sử thi đẫm máu và nước mắt đấy…

Đông Phương Manh tắm xong đi vào phòng không thấy Hồng Hồng yêu dấu, ngẩn người nửa ngày mới sang phòng kế bên, quả nhiên thấy nàng đang ở cùng bọn nhỏ.

Yến Hồng nghe tiếng động quay đầu thấy tóc hắn còn nhỏ nước, không kịp nghe đáp án của bọn trẻ, vội vàng đứng dậy lấy khăn lông kéo hắn ngồi xuống lau tóc. Bây giờ trời vẫn còn lạnh, tóc ướt như vầy rất dễ nhiễm lạnh.

Cái Làn Nhỏ tính rất hoạt bát, hiện tại lại chính là lứa tuổi lắm vấn đềm mở miệng thắc mắc: “Rõ ràng tam thúc là người lớn vì sao còn phải để thẩm lau tóc cho thúc chứ? Bà nội nói chỉ có con nít mới cần người lớn chăm sóc…”

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Manh chuyển qua nhìn nó, đáy mắt dịu dàng hết sức nhưng chỉ cười cười không đáp. Ngược lại Cây Đuốc Nhỏ thanh minh thay cha nó: “Tóc cha trước giờ đều do mẹ lau, cái này không liên quan gì lớn hay nhỏ.”

“Nhưng mẹ muội đâu có lau tóc cho cha muội…” Cái Làn Nhỏ vừa so sánh, lại cảm thấy mẫu thân mình khác xa tam thẩm.

“Huynh lớn rồi cũng sẽ để nương tử huynh lau tóc cho.” Ống Thổi Nhỏ không mở miệng thì thôi, nói một cái là kinh hồn.

Yến Hồng nghe xong sửng sốt quay đầu nhìn con trai thứ một cái, thấy mặt nó nghiêm túc mà thành thực, không nhịn được bật cười, thằng nhãi này có chí khí ghê nhỉ…

Mấy đứa nhỏ tranh nhau phát biểu lớn lên sẽ làm gì. Áo Bông Nhỏ sớm đã lăn vô trong cùng ngủ đến trời đất tối đen, nó chờ nửa ngày cũng không nghe mẹ kể chuyện xưa, mà sâu ngủ thì không chờ nó, thật chịu hết nổi, bại trận luôn rồi. Mấy đứa còn lại ầm ỹ như thế cũng không đánh thức nó được.

Đông Phương Manh chớp cơ hội ôm eo thê tử, tặng một nụ cười mỉm ngọt ngấy chết người, khụ, là nụ cười thuần khiết.

“Manh Manh đừng rộn, tóc còn chưa khô này.” Yến Hồng nhẹ giọng mắng yêu hắn, động tác trên tay vẫn dịu dàng, liếc trộm bọn nhỏ một cái, phát hiện chúng đang thảo luận nhiệt liệt, không chú ý đến mình, thế là tức tốc chụt lên môi hắn một cái, thấy mắt hắn sáng ngời ngời không dời khỏi mặt mình, trong bụng mừng rỡ như thiếu nữ hoài xuân.

“Woa woa, thẩm thẩm hôn tam thúc, Cái Làn Nhỏ thấy rồi nhé!” Nhóc con tinh mắt phơi bày hành vi của Yến Hồng ngay tại trận, mắt mấy đứa kia như đèn pha rọi tới.

Yến Hồng hắng giọng, chuyện này trải qua nhiều rồi, đâu bị một câu của con nít ranh hù nữa? Cực kỳ thản nhiên đáp lại: “Ừ, vừa rồi thẩm ra câu hỏi nha, Cái Làn Nhỏ có đáp án chưa? Trả lời giỏi, thẩm có phần thưởng!”

Mấy nhóc con vừa nghe còn có chuyện hay như thế, vội vàng giơ tay lên: “Tết Thượng Nguyên phải ăn bánh trôi, treo lồng đèn đỏ, dán giấy màu, đốt pháo…”

Đông Phương Manh không nhịn được dán môi lên môi Yến Hồng, may mà hắn làm cha nhiều năm nay, cũng biết có vài việc không thể làm hết sức trước mặt bọn trẻ, liếm mấy cái rồi thôi, trong mắt còn sóng tình nồng nàn chưa tan. Yến Hồng thấy thế, kề tai hắn thì thầm: “Một lát về phòng, Manh Manh muốn làm sao thì làm.”

Cả gương mặt Đông Phương Manh sáng ngời, lập tức muốn kéo Yến Hồng về phòng. Yến Hồng đưa mắt về phía giường, tỏ ý nàng phải giải quyết bọn nhỏ trước, lúc này Đông Phương Manh mới ngồi lại chỗ cũ, chỉ là ngồi mà nhấp nhổm.

Yến Hồng cũng không nỡ để hắn nhịn, vừa hay tóc đã khô hơn nửa, liền nói nhỏ: “Manh Manh về phòng trước đi, một lát Hồng Hồng về.”

Chuyện giữa vợ chồng, nàng và hắn xưa nay không giấu diếm, hắn thẳng thắn quen, nàng cũng học được cách đơn giản.

Đông Phương Manh gật đầu, đi tới canh giường hôn từng đứa một, chút ngủ ngon xong, lúc đi ra ngoài thì lại quay đầu, mím môi nói với Yến Hồng: “Nhớ nhanh.” Yến Hồng cười gật đầu, lúc này hắn mới đi ra.

“Mẹ, mẹ, tết Thượng Nguyên phải làm rất nhiều chuyện nhé, phải đốt pháo nè, bắn pháo bông nè…”

“Cái Làn Nhỏ cũng định nói, còn phải ăn bánh trôi, treo đèn lồng…”

“Còn đi dạo hội đèn, giải câu đố đèn…”

Mấy đứa nhỏ giành nhau nói đáp án, Yến Hồng cười gật đầu liên tục: “Ừ ừ, các bảo bối đáp đúng rồi. Vậy mẹ thưởng, kể một câu chuyện có liên quan đến tết Thượng Nguyên, các bảo bối có muốn nghe không nào?”

“Muốn!” Dàn hợp xướng đồng thanh.

“Chuyện kể rằng, xưa thật là xưa, chim ác thú dữ rất nhiều, làm hại người và gia súc khắp nơi, mọi người tổ chức lại đánh giết chúng. Có một con chim thần do lạc đường mà rơi xuống nhân gian, vô tình lại bị thợ săn không biết đầu đuôi bắn chết.

Sau khi thượng đế biết chuyện cực kỳ tức giận, lập tức truyền chỉ, ra lên cho thiên binh đúng ngày mười lăm tháng giêng tới nhân gian phóng hỏa, thiêu rụi sạch sẽ con người, gia súc và tài sản của nhân gian. Nữ nhi của thiên đế lòng dạ tốt bụng, không nhẫn tâm nhìn thấy bá tánh vô tội chịu khổ, liền bất chấp nguy hiểm tính mệnh, lén lút cưỡi mây lành xuống nhân gian, báo tin tức này cho con người biết. Mọi người nghe tin xong, giống như bị sét đánh xuống đầu, hoảng sợ không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hồi lâu mới có một ông lão nghĩ ra một cách. Ông nói, đúng vào ngày mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng giêng, ba ngày này mỗi nhà đều ở nhà giăng đèn kết hoa, đốt pháo, bắn pháo bông. Như vậy, thiên đế sẽ tưởng mọi người đều bị thiêu chết hết rồi.

Mọi người nghe xong đều gật đầu khen phải, liền chia nhau đi chuẩn bị. Đúng đêm rằm tháng giêng, thiên đế vén mây nhìn xuống, phát hiện nhân gian đỏ rực, tiếng ầm vang dội tới trời, liên tục ba đêm liền đều như thế, cho rằng lửa lớn đã thiêu rụi hết cả, trong lòng sảng khoái. Mọi người nhờ đó giữ được mạng sống và tài sản của mình. Để kỷ niệm thành công này, từ đó hễ đến mười lăm tháng giêng, nhà nhà đều treo đèn lồng, đốt pháo kỷ niệm ngày này.”

“Đó, tục lệ tết Thượng Nguyên từ đó mà ra, có thú vị không?” Vốn dĩ Yến Hồng định kể chuyện dài chút nhưng bây giờ phu quân yêu dấu đang chờ ở phòng bên, nàng đành lựa chuyện ngắn mà kể, còn có thể để bọn trẻ biết chút tập tục.

“Mẹ, vậy kinh thành cũng có hội đèn lồng chứ?” Cây Đuốc Nhỏ quen thói hỏi. Di Lăng năm nào cũng có, có điều nó muốn xem kinh thành có gì khác không.

“Cái này muội biết muội biết, trong kinh thành treo đèn lồng cả con phố dài luôn, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có ảo thuật!” Cái Làn Nhỏ thốt lên, trừ Áo Bông Nhỏ ngủ say, mắt mấy đứa còn lại cơ hồ biến thành lồng đèn luôn.

“Được rồi, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời lập tức đi ngủ, ngày mai cho phép các con cùng đi dạo hội đèn.” Yến Hồng rộng rãi hứa, thật ra nàng cũng tính để bọn trẻ đến kinh thành đi dạo hội đèn, cơ hội khó có như thế, để bọn trẻ vui vẻ một bận.

Tiếng hít thở nhè nhẹ nhanh chóng vang lên. Yến Hồng dịu dàng bồng Áo Bông Nhỏ đã dán vào tường đặt lại chỗ nằm, chỉnh tư thế thoải mái, hôn nhẹ một cái lên trán từng đứa, khẽ nói: “Các bảo bối, ngủ ngon.”

Một đêm này Đông Phương Manh ăn no thỏa mãn, ngày hôm sau tinh thần hăng hái chẳng có vẻ gì là người mệt nhọc do tàu xe mấy ngày liền.

Yến Hồng đề xuất dẫn tụi nhỏ xuống phố dạo hội đèn lồng với vợ chồng Công gia và các huynh tẩu, mọi người đều đồng ý. Lên kinh mà, phải chơi cho sướng. Có điều do các nam nhân còn có tiệc tùng xã giao của họ, lão phu nhân lớn tuổi không muốn giày vò, đại tẩu Việt Dã Thỏ sắp sinh, nên thực tế đội ngũ chỉ gia tăng thêm một người, thập lục công chúa.

Ai cũng không ngờ, một quyết định bình thường như vậy, cuối cùng lại dẫn đến một trận hỗn loạn khiến người ta sốt hết cả ruột.

[43] Tết Thượng Nguyên vào dịp rằm tháng giêng, còn gọi là Nguyên Tiêu, vào dịp này người ta ăn bánh trôi (còn gọi là bánh nguyên tiêu).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN