Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 10: Khói lửa
Ngày hôm sau, sau khi cùng tổ mẫu hoàn thành bài học buổi sớm, một mình nàng lén lút chuồn ra chùa, dọc theo ký ức hôm qua đi vào trong rừng cây, trong rừng cỏ cây xanh tươi, thỉnh thoảng còn có chim chóc bay qua, tiếng kêu to không dứt bên tai.
Chỗ sưởi ấm hôm qua không nhìn ra chút dấu vết, nàng cẩn thận phân biệt, thấy màu đất chỗ đống lửa không hề khác chỗ đất khác, chưa từ bỏ ý định nhìn thêm mấy lần, cuối cùng vẫn không có kết quả, ngẩng đầu nhìn bốn phía, không có dấu chân người.
Đứng lên, xem ra chỉ là một giấc mơ, nàng cũng thường hay mơ giấc mơ đẹp đẽ hoang đường kiểu này.
Nàng lượn quanh gần đó vài vòng cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, nàng mơ giấc mơ gì vậy? Nam San nghĩ lung tung, thấy đỉnh tháp Phật nhọn nhọn xa xa trong chùa, gần cửa Phật liệu có hồ tiên lui tới không nhỉ?
Nghĩ đến mùi vị thịt thỏ nướng kia, gương mặt tròn vo cười đến tạo nên gợn sóng, nàng vô ý thức liếm môi dưới, cảnh trong mơ quá mức chân thật, mùi vị thịt kia đậm đà, cảm giác rất thật.
Trong lùm cây cách đó không xa có cái gì đó hiện lên, tạo thành một trận gió tanh, Nam San vội che miệng mũi, chỉ kịp thấy những sọc vàng trắng đan xen trên người vật lớn kia.
Nàng đờ đẫn mà đứng, quên sợ hãi, trong đầu đột nhiên nghĩ tới, bóng dáng lóe lên vừa rồi là?
Lão hổ!
Bên trong rừng núi này lại có lão hổ.
Mơ hồ nghe thấy tiếng sáo du dương truyền đến, ở trong rừng núi thanh tĩnh hết sức linh hoạt kỳ ảo, hình như từ ngoài rừng truyền đến, nàng tìm âm thanh, đi về phía phát ra âm thanh ấy.
Dưới cây bách cổ thụ xanh ngắt, một nam tử một thân y phục màu xanh tuấn lãng tay cầm sáo trúc, âm thanh réo rắt chính là từ miệng hắn phát ra, nam tử này nàng quen, còn không phải đại công tử Tưởng gia đó sao.
Tưởng Bá Xương nghe thấy có tiếng bước chân người, buông cây sáo trong miệng, nhìn qua thiếu nữ châu tròn ngọc sáng, cũng nhận ra thân phận của nàng, ngày ấy từng gặp mặt một lần, không biết tam tiểu thư Nam phủ sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Nam San khẽ nhún người hành lễ, “Công tử chớ trách, tiểu nữ mạo muội, thật sự là tiếng sáo của công tử quá mức hấp dẫn người ta.”
“Không ngại, ở nơi cửa Phật, gặp lại tức là hữu duyên, sao Nam tam tiểu thư lại ở đây?”
Nam San cười một chút, “Ta cùng tổ mẫu tới lễ Phật.”
Tổ mẫu? Vị phu nhân không xuất thế của Đức Dũng hầu phủ sao? Nghe nói Hầu phu nhân không được Hầu gia yêu thích, như người vợ bị chồng ruồng bỏ sống một mình một góc hậu viện, Nam tam tiểu thư lại đi cùng vị tổ mẫu này, xem ra là người thiện tâm.
Sắc mặt Tưởng Bá Xương dịu lại, người hiếu thuận luôn khiến người ta kính nể, thấy gương mặt bụ bẩm của nàng thản nhiên, lông mày giãn ra, đôi mắt trong trẻo rõ ràng, là cô nương có tấm lòng rộng mở.
Nghĩ đến chuyện rối loạn trong nhà, phụ thân bị biếm, người hầu nghỉ việc, hai di nương trong nhà huyên náo inh ỏi, không phải ăn không ngon chính là ngủ không tốt, chọc mẫu thân lại tái phát bệnh đau đầu.
Cuối cùng vẫn là hắn ra mặt, thuyết phục phụ thân tiễn hai di nương kia đi, trong nhà mới xem như yên tĩnh, hắn trốn ở nơi này, một là đọc sách, hai là tránh thanh tĩnh.
Nghĩ vậy không khỏi thở dài, Nam San thấy mặt hắn buồn rầu, nghĩ đến gần đây chắc có nhiều phiền não, “Thường nghe người ta nói Tưởng công tử tài hoa hơn người, ngày nào đó tất sẽ cao trung, trọng chấn Tưởng gia.”
“Vậy mượn lời tốt đẹp của tam tiểu thư! Tưởng mỗ phải về phòng đọc sách, Nam tam tiểu thư cứ tự tiện.”
Nói rồi hắn phất tay áo, đi về phía một gian phòng nhỏ cách đó không xa, theo tay áo hắn phất, một cái túi thơm đã cũ rơi xuống, Tưởng Bá Xương không phát hiện, lập tức đi xa, Nam San vươn ngón tay mập mạp nhặt nó lên, thấy túi thơm tuy cũ, nhưng lại là vân cẩm tốt nhất, mặt trên thêu một đóa hoa quỳnh trắng như tuyết, chắc được làm từ tay nữ tử.
Nàng ngẩng đầu nhìn, bước chân nam tử rất lớn, đã đi hơi xa rồi, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Tưởng Bá Xương đang bước nhanh đi tới, dường như nghe thấy đằng sau có động tĩnh, vừa quay đầu lại, cô nương mập mạp đang đuổi theo hắn, hắn nhăn mày, bỗng thấy đồ vật trong tay cô nương, dừng bước lại.
“Tưởng công tử, đồ của huynh rơi.”
Nam San thở hổn hển đưa túi thơm qua, gương mặt vốn đầy đặn của nàng bởi vì chạy nhanh mà đỏ bừng, như trái cây chín mọng mê người, mắt phượng long lanh nhìn hắn.
Hắn dịch ánh mắt, lần đầu cảm thấy cô nương béo cũng rất xinh đẹp, nhìn nàng quần áo đơn giản, lại tự nhiên hào phóng, ngược lại không xấu xí giống trong lời đồn, nhìn ngũ quan chí ít cũng là giai nhân thanh tú.
Ngón tay thon dài như ngọc nhận lấy túi thơm, nhẹ giọng nói, “Đa tạ!”
“Tưởng công tử không cần khách khí, công tử đi thong thả.”
Nam San nói xong, xoay người chạy về, bởi vì thân thể tròn vo, lúc chạy trông rất buồn cười, trong mắt Tưởng Bá Xương hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên hắn cười kể từ khi Tưởng gia xảy ra chuyện đến nay.
Tưởng Bá Xương đi vài bước, do dự quay đầu lại, “Tam tiểu thư, xin hỏi cô biết nấu cơm không?”
Nàng cũng kinh ngạc quay đầu, thấy trên mặt hắn hình như có chút ngượng ngùng, nhoẻn miệng cười, “Có lẽ.”
Hắn như nhẹ nhàng thở ra, hai người đi về phía phòng nhỏ, trong phòng chỉ có một giường gỗ, một bàn một ghế, trên bàn chất đầy sách vở và một miếng bánh nướng đã xử lý gần hết, nghĩ đến mấy ngày này chắc hắn dùng cái này đỡ đói.
Trước kia hẳn là chưa từng tự nấu nướng, công tử nhà Đại học sĩ, nào ai tự ra tay, đám hạ nhân đã làm hết.
Trong một góc có một cái bếp lò nhỏ, bên cạnh chất một đống gạo và đồ ăn, nàng nhẹ nhàng xắn tay áo trồi bắt tay vào làm, chờ nàng rửa sạch gạo và đồ ăn chuẩn bị nấu nướng mới phát hiện không biết châm lửa.
Tưởng Bá Xương ngồi trước bàn, trong tay cầm một quyển sách, nhưng quyển sách kia nửa ngày cũng chưa lật, ánh mắt không ngừng lén ngắm nàng, nàng ngượng ngùng hỏi, “Huynh biết nhóm lửa không?”
“Biết.”
Hắn buông sách, từ đằng sau bếp lấy ra dao đánh lửa và đá lửa, đánh hai cái, dẫn lá thông khô, nàng xem đến trợn mắt há mồm, phương thức châm lửa như thế nàng nào biết làm.
Lửa cháy lên, chỉ chốc lát sau, bếp lò cháy mạnh, may mắn củi khá khô nên khói không lớn, nàng bỏ gạo và nước vào nồi đất, chờ nấu sắp xong, lại thả thịt khô đã thái và thêm chút rau xanh điều vị, xem như bữa cơm niêu giản dị.
Mùi cơm và mùi thịt rất nhanh tràn đầy trong phòng, bụng vang lên “ùng ục”, mặt Tưởng Bá Xương đỏ như tôm luộc, nàng cúi đầu cười trộm, hắn nhìn qua, vừa vặn trông thấy cái cổ trắng như mỡ đông, trong bụng càng đói.
Nấu xong, Nam San thấy đã trưa, cũng không dám ở lại, vội vàng cáo từ, gần đến cửa tự mơ hồ nghe thấy tổ mẫu gọi, nàng vội vàng chạy nhanh vào, Lư thị thấy nàng chạy đầu đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng nói, “Có phải San tỷ nhi cảm thấy không thú vị, đi ngắm phong cảnh ngoài tự, xem đầu đầy mồ hôi này.”
Nam San tùy ý tổ mẫu lau cho nàng, nhõng nhẽo trả lời, “Tổ mẫu, con cũng thích nghe kinh Phật, nhưng ngoài tự cũng rất đẹp, cho nên đi ngắm ạ.”
Lư thị nhìn gương mặt căng bóng đỏ bừng của nàng, khẽ ấn cái trán trơn bóng, “Con đó? Tổ mẫu sợ con buồn quá, nhưng lần sau có ra ngoài tự phải dẫn theo Thanh ma ma, bằng không, một cô nương như con sẽ làm tổ mẫu lo lắng.”
“Dạ, nghe tổ mẫu.”
Tiếng nàng trong vắt đáp lời, nghĩ trong rừng cây có mãnh thú, lần sau đừng nên đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!