Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 88: Ngoại truyện 1
Cháu ngoại Trịnh gia mất tích, toàn bộ tiểu khu đều biết, bà Triệu khóc chảy cả nước mắt nước mũi cùng mẹ Trịnh đến đồn công an báo án.
Mẹ Trịnh kể lại, rõ ràng đứa bé ngủ ở nhà, thế nào sáng ra lại không hiểu sao mất tích, công an ghi chép lại, có người lén suy đoán liệu có phải buổi sáng đứa bé tự mở cửa đi ra ngoài, bị người xấu theo dõi, bắt cóc.
Nhân viên đồn công an đều rất đồng tình bà cụ cô đơn này, con gái mới vừa qua đời không bao lâu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại cháu ngoại duy nhất cũng đột nhiên mất tích.
Mẹ Trịnh đã qua tuổi 60, một bà lão gặp phải đả kích liên tiếp, còn có thể kiên cường không ngã khiến người ta rất bội phục.
Công an đi điều tra camera giám sát của tiểu khu, nhưng vừa lúc camera ngày đó bị hỏng, đây là một khu chung cư cũ, một ít phương tiện vốn không quá hoàn thiện, hỏi nhân viên bảo vệ trông cửa đều nói không thấy cháu ngoại Trịnh gia đi ra ngoài, hỏi thăm những nơi gần đó cũng không có manh mối, tra không ra cái gì.
Mẹ Trịnh và bà Triệu không nghỉ ngơi, chạy tới những nơi Trịnh Lăng có thể sẽ tới gần đó đều không thấy bóng dáng, đứa trẻ tầm tuổi đó có thể đi nơi nào, bọn họ nghĩ đến khả năng lớn nhất lại không dám nghĩ thêm nữa.
Buổi tối, mẹ Trịnh kéo cơ thể mỏi mệt về nhà, mấy ngày gần đây bị đả kích liên tục khiến đầu bà bạc đi rất nhiều, con gái mới vừa qua đời không bao lâu, cháu ngoại lại mất tích.
Về đến nhà, cuối cùng bà tê liệt ngã xuống, che miệng khóc thất thanh, cầm ảnh của con gái và cháu ngoại, bất tri bất giác đi vào phòng của con gái lúc còn sống, khóc mệt thì dựa vào bàn, trong hoảng hốt dường như có người đi đến, còn gọi bà là mẹ, bà không dám tin ngẩng đầu.
Có phải Nam Nam không?
Nhưng người trước mắt không phải, bà giật nảy mình, cô gái này vào nhà bằng cách gì, nhìn cách ăn mặc của cô ấy không giống người thời này, ăn mặc quần áo trong TV mới có, hoa lệ phức tạp, khuôn mặt xinh đẹp, mắt ẩn chứa lệ nóng, nghẹn ngào gọi bà là mẹ, còn nói mình là Nam Nam.
Tuy bà cảm thấy vớ vẩn, lại mang theo mong đợi, bà chưa từng quên những chuyện Nam Nam kể lúc còn sống, vốn tưởng rằng con gái bị người ta ức hiếp, phát điên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng từ sau khi con gái qua đời, bà liên tục nghĩ lại những chuyện đó, lại cân nhắc diện mạo của cháu ngoại, cảm thấy tuy rằng con gái nói rất ly kỳ, nhưng chưa chắc là gạt người.
Đợi cô gái trước mặt nói ra tên cháu ngoại, lại nói chuyện năm đó lúc bà ly hôn muốn dẫn con gái cùng bỏ mình, bà đã tin tưởng.
Cô gái xa lạ trước mắt rất có thể là con gái đáng thương của mình, bất luận không thể tưởng tượng cỡ nào, chỉ cần con gái còn sống là tốt rồi.
Con gái rơi nước mắt, kéo tay bà, từ từ kể cho bà, cháu ngoại tới bên kia, nó và cha Lăng Nhi đã ở bên nhau, hiện giờ một nhà ba người đoàn tụ.
Tuy lời này không thể tưởng tượng, nhưng bà lại tin, bởi vì người khác không biết, bà xác thật biết Lăng Nhi vô duyên vô cớ biến mất ở nhà, bởi vì thời trẻ ly dị, một mình bà nuôi con, dần hình thành tính cách cẩn thận, trong nhà khoá cửa, bất luận khi nào, trước khi ngủ đều khoá trái từ bên trong, Lăng Nhi mới được đón về, một đứa trẻ hơn năm tuổi không thể nào mở được khoá trái.
Hơn nữa bà ngủ nông giấc, nếu Lăng Nhi thật sự thức dậy mở cửa đi ra ngoài chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang, bà cũng sẽ nghe thấy, trên thực tế đêm hôm trước không có tiếng động nào cả.
Cháu ngoại tự dưng biến mất như hư không, nhưng bà không dám nói lời này với người khác.
Tuy Nam Nam đổi dáng vẻ khác, nhưng làm mẹ, từ ánh mắt là có thể nhận ra con của mình, đây là con gái bà, Nam Nam của bà, bà không khỏi rơi lệ đầy mặt, kéo con gái hỏi cuộc sống bên đó.
Con gái lau khô nước mắt, cười nói mình bây giờ là Hoàng hậu, trượng phu là Hoàng đế, Lăng Nhi cũng thành Thái tử, bà cảm thấy như thiên phương dạ đàm, không thể tin được.
Lại không nỡ ngắt lời con gái, nghiêm túc lắng nghe.
Đợi nói xong, con gái ngủ trong lòng bà giống như lúc nhỏ, bà vuốt tóc con gái, tuy rằng khuôn mặt không giống, nhưng mái tóc mềm mượt lại giống nhau như đúc, nếu hết thảy là giấc mộng, vậy đừng để bà tỉnh lại.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người trong thành phố đều đã tiến vào mộng đẹp, bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng, bà ôm chặt con gái, còn đang suy nghĩ, nếu ngày mai người khác hỏi, bà sẽ nói là con gái nhà họ hàng xa đến thăm.
Lại nghĩ con gái tới chỗ bà, bên kia con rể và cháu ngoại làm sao bây giờ, trong lúc nhất thời, vừa vui vừa buồn, đột nhiên người trong lòng nhẹ bẫng, bà kinh ngạc trợn to mắt, tận mắt nhìn thấy con gái biến mất như không khí.
Chuyện quỷ dị như thế làm bà chấn động không dám chớp mắt, mở to mắt đến tận bình minh, sợ mình ngủ rồi, cho rằng hết thảy đều là mộng.
Bà vẫn duy trì tư thế ôm con gái, hai tay làm tư thế ôm ấp, không dám lộn xộn.
Cửa sổ từ từ sáng lên, độ sáng lớn dần, càng ngày càng sáng, mãi đến khi đồng hồ chỉ 8 giờ sáng, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở hành lang, bà mới dám hoạt động tay chân, chậm rãi đứng dậy, cơ thể sớm đã chết lặng, suýt thì ngã xuống.
Đợi ổn định lại, việc đầu tiên bà làm chính là đến đồn công an hủy án, thấy người thì nói, cháu ngoại không mất tích, là được cha nó đón đi rồi, người khác hỏi cha thằng bé, bà ngậm miệng không nói, cười cho qua chuyện.
Phía sau có vài người nhỏ giọng nghị luận, suy đoán cha đứa bé có thể là người không tốt lắm, bà cúi đầu, không nói tiếp.
Đi vào nhà bà Triệu nói việc này, bà Triệu kéo tay bà, cứ xác nhận mãi, “Lăng Nhi thật sự được cha nó đón đi rồi sao?”
Bà nhìn phương xa, kiên định trả lời, “Cực kỳ chính xác, Lăng Nhi được cha nó đón đi rồi, cha nó là người có bản lĩnh, Lăng Nhi đi theo sẽ không chịu khổ.”
Lúc này bà Triệu mới yên lòng.
Mẹ Trịnh về đến nhà, bước chân nhẹ nhàng hơn trước không ít, bà tự nấu cơm, ăn cơm, rửa bát, thu dọn nhà cửa, chờ hết thảy xong xuôi, nhìn đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ, bà nằm trên chiếc giường trước kia của con gái.
Nhớ tới con gái nói trước kia đều gặp cha Lăng Nhi ở trong mộng, bà hy vọng bà cũng có thể đi vào giấc mộng, có thể nhìn thấy thế giới của con gái và cháu ngoại.
Bà nhắn hai mắt, ép bản thân ngủ.
Trong mộng, dường như bà đi vào một nơi rất kỳ lạ, có vẻ giống điểm du lịch nào đó, dưới bậc thang cao cao là rất nhiều người đàn ông mặc quan phục cổ đại quỳ dưới đất, bọn họ hô to Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, lại hô to Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
Bà ngẩng đầu nhìn thì thấy trên bậc thang cao cao có ba người đang đứng, sau lưng là một ngôi miếu thờ, phía sau là trời xanh may trắng, người nam đẹp tựa thần tiên, mặc long bào, vẻ mặt nghiêm nghị, người nữ chính là dáng vẻ khác của con gái, ở giữ bọn họ, đứa bé có vẻ mặt nghiêm túc như ông cụ non kia không phải ai khác, chính là cháu ngoại Lăng Nhi của bà.
Con gái nói không sai, đầu nó đội mũ phượng lộng lẫy loá mắt, người mặc phượng bào, áo ngoài thêu phượng xuyên mẫu đơn, ăn mặc như thế chắc chắn là Hoàng hậu.
Chàng trai kia, cha Lăng Nhi, diện mạo khí chất kia, bà chưa từng gặp người nào ưu tú như thế ở trong TV hay là trong cuộc sống.
Chàng trai vung tay lên, cao giọng nói: “Các khanh bình thân.”
Bách quan bên dưới lại hô to vạn tuế.
Đại khí hào hùng, lòng người kinh ngạc.
Bà nhìn ba người kia, lệ nóng doanh tròng, trong lòng như uống thuốc an thần yên ổn lại, con gái nói không giả, cuộc sống ở bên này thật sự rất tốt, vinh hoa phú quý, quyền lực chí cao vô thượng, còn có người chồng đối xử thật lòng.
Bất kể có cùng thế giới hay không, chỉ cần con gái còn sống, sống bình an vui sướng, tâm nguyện của bà đã trọn.
Nước mắt chảy xuống gò má bà, bà vừa sờ lạnh lạnh, mở mắt tỉnh lại, đồng hồ vừa lúc chỉ ba giờ sáng.
Bà ngồi yên trên giường, đột nhiên bật cười, nước mắt cũng chảy ra.
Ngày hôm sau, hàng xóm đều nhìn thấy mẹ Trịnh tinh thần phấn chấn ra ngoài, còn mặc quần áo mới, tóc cũng chải gọn, đến dưới lầu đi tìm bà Triệu, sắc mặt bà Triệu không tốt lắm, có lẽ đêm qua không ngủ ngon, nhìn thấy mẹ Trịnh thì hơi nghi ngờ.
Mẹ Trịnh vui vẻ nói: “Bà Triệu này, nghe nói khu phố chúng ta thành lập một đội văn nghệ cho người già, trước kia không có thời gian, bây giờ Lăng Nhi cũng được cha nó đón đi rồi, chúng ta nhàn rỗi không có việc gì, không bằng đi tham gia náo nhiệt đi.”
Bà Triệu còn đang ngẩn người, mẹ Trịnh đã nhanh nhẹn kéo bà ra cửa, con cháu bà Triệu đều ở nước ngoài, một năm không về nhà một lần, có đôi khi mấy năm mới có thể thấy mặt, đây cũng là lý do lúc trước bà phó thác Lăng Nhi cho đối phương.
Mẹ Trịnh kéo bà Triệu đến quản lý khu phố báo tên, người phụ trách biết chuyện Trịnh gia, thấy mẹ Trịnh nguyện ý ra ngoài, nhiệt tình tiếp đón bọn họ, rất nhanh xếp bọn họ vào đội văn nghệ.
Đến lúc này, hai bà lão đều đặn ngày nào cũng đến trung tâm văn hoá báo tên, vừa mới bắt đầu bà Triệu còn chưa thả lỏng, dần dần được mọi người cổ vũ, hai người cũng học ra dáng ra hình, tươi cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều lên.
Chờ quen thuộc, cũng có người trong đội hỏi thăm mẹ Trịnh hiện giờ cháu ngoại sao rồi, mẹ Trịnh đều nói Lăng Nhi và cha nó ở nước ngoài, cuộc sống rất khá.
Người ngoài thấy khuôn mặt bà tươi cười, không giống dáng vẻ buồn bã thì đều tin tưởng.
Chờ đến cuối năm, đội văn nghệ các khu thi đấu, đội văn nghệ của mẹ Trịnh được giải nhất.
Mẹ Trịnh và bà Triệu cười vui vẻ, nhìn dáng vẻ, mặc cho ai thấy cũng nhớ không nổi trước kia mỗi ngày bà đều im lặng ít lời, mặt ủ mày chau.
Mẹ Trịnh vuốt cúp, thầm nghĩ, con gái và cháu ngoại đều sống rất tốt, bà cũng phải sống vui vẻ, ngẫu nhiên ngủ trên giường của con gái, có thể nhìn thấy cuộc sống của con gái, còn có cháu ngoại từng ngày lớn lên, bà đã cảm thấy mỹ mãn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!