Hôn lễ kết thúc viên mãn.
Làm bình hoa mới đơn giản làm sao.
Tôi chỉ cần ưỡn ngực thóp bụng nhoi mông, mỉm cười đứng dưới ánh đèn chùm, kiên trì đến khi nghi thức kết thúc là thành công.
Có lẽ Phó Tiện rất hài lòng với biểu hiện của tôi, sau khi hôn lễ kết thúc, anh ta uống ngà ngà say, nhét một tấm thẻ ngân hàng vào lòng tôi.
Không nói tới cách sử dụng, cũng chưa nói hạn mức bao nhiêu.
Nhưng trông có vẻ ý của anh ta là muốn thưởng cho tôi đấy.
Phó thiếu gia ra tay chắc cũng không đến mức bủn xỉn đâu, tôi vui vẻ cất đi, một lát sau mới nhớ tới việc hỏi mật khẩu.
Ngoài thẻ ngân hàng ra, anh ta còn ném cho tôi một chùm chìa khóa và một mảnh giấy viết địa chỉ và số điện thoại.
Sau khi anh ta ngồi xe sang rời đi, tôi phải tự mình bắt xe về “nhà”.
Tôi đâu dám quay về biệt thự của Phó đại thiếu gia.
Cầm thẻ ngân hàng rồi, trước tiên tôi đi tới một ngân hàng gần đó, kiểm tra số dư tài khoản trên máy ATM xem thử, hai tay tôi kích động đến mức khẽ run lên.
Nhưng mà ——
Số dư của thẻ ngân hàng: Một trăm đồng.
Là đồng, không phải vạn.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, mãi đến khi anh trai đến sau không vui thúc giục:
“Em gái à, một trăm đồng thôi mà em cũng do dự nửa ngày, hay là anh rút giúp em nhé?”
Tôi đỏ mặt rời đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi đi đến quầy ATM khác kiểm tra.
Quả nhiên, vẫn là một trăm đồng.
Người này đúng thật là.
Cho dù không có tình cảm đi chăng nữa, nhưng dù sao tôi cũng phải mặc váy cưới long trọng gả cho anh ta.
Một trăm đồng, anh ta định đuổi kẻ ăn mày xin cơm à?
Càng nghĩ càng giận, tôi rút một trăm đồng này ra, lấy tiền bắt taxi.
Tôi ngồi một chiếc, hai chiếc xe trống khác chạy theo.
Nhưng mà ——
Tôi cũng thất sách rồi.
Không nghĩ biệt thự của Phó thiếu gia lại xa như vậy, thuê ba chiếc xe taxi tổng cộng tốn hơn bốn trăm đồng.
Trừ đi một trăm đồng, tôi còn phải trả thêm ba trăm nữa.
Thật là đen đủi.
5
Buổi tối, đêm tân hôn.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Phó Tiện, nhìn kiểu gì cũng thấy sức sống bừng bừng.
Trong lúc đang chửi mắng anh ta trong bụng, Phó Tiện bỗng nhiên nhìn lại đây:
“Tư Dao?”
Tôi: “Ai, à phải, tôi đây.”
…… Thật là, vừa thấy kim chủ đã đờ đẫn hết trơn.
Ánh mắt của Phó Tiện dừng lại trên mặt tôi, ánh mắt lơ đãng nhưng lại khiến người nhìn kinh hãi.
Ánh nhìn chạm nhau, anh ta mím môi dưới, lạnh lùng nói.
“Nên đi ngủ rồi.”
Mặt tôi bất giác đỏ vài phần.
Nhưng mà ngẫm lại mấy câu của mẹ tôi, giống như thể có một chậu nước lạnh tưới xuống đầu.
“Cái kia……” Tôi nhìn thoáng qua hai chân thon dài của anh ta trên xe lăn, cẩn thận dò hỏi, “Có cần tôi cõng anh lên giường không?”
Tôi tạm dừng hai giây, liếm môi bổ sung, “Tôi khỏe lắm.”
Phó Tiện ngồi trên xe lăn, đưa tay cởi hai chiếc cúc áo, cười hết sức vô tư, “Làm phiền cô.”
Tôi đi qua đó, đưa lưng về phía anh ta, ngồi xổm xuống trước mặt Phó Tiện.
Khoảng hai giây sau, Phó Tiện hơi khom người xuống, đôi tay thuận thế đặt lên trên vai tôi.
Cánh tay của anh ta cũng rất thon dài, vòng quanh trước cổ tôi, mùi hương trên người cũng vô cùng dễ chịu, là mùi tùng tươi mát.
Suy nghĩ ban đầu của tôi rất đơn giản, chỉ là phải đối xử thật tốt với kim chủ mà thôi, nhưng anh ta lại tựa lên vai của tôi thật, tiếp xúc gần gũi như vậy, chỉ trong nháy mắt đã khiến mặt tôi đỏ lên.
Lúc này đây, anh ta đã cởi áo khoác tây trang, trên người chỉ còn một chiếc sơ mi trắng, mà tôi cũng đã thay váy cưới, ăn bộ váy dự tiệc mỏng manh.
Ngay lúc cõng anh ta lên, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phó Tiện.
Tưởng tượng như vậy lại khiến tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.
Dưới chân lảo đảo, tôi vô tình giẫm phải làn váy phết đất ——
Trong khi tôi đang cõng Phó Tiện, cả người cứ thế ngã gục xuống đất luôn.
…… Tôi quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy.
Tôi có thể bảo đảm bản thân không phải là người nhiều mưu tính, cuộc sống hai mươi mấy năm qua cũng không tính là thông minh lanh lợi.
Không biết hôm nay làm sao đây, hai lần ngã quỵ, đã vậy còn ném cả kim chủ ngã cùng.
Rất lâu sau, tôi không nghe thấy động tĩnh của Phó Tiện.
Bỗng nhiên tôi có hơi luống cuống, không lẽ…… ngã hôn mê luôn rồi?
Tôi đang muốn ngẩng đầu xem thử, phía trước bỗng vang lên giọng nói của Phó Tiện.
Hơi lạnh, trầm thấp.
“Lại đây.”
Tôi bò dậy, cẩn thận đi qua, ngồi xổm xuống.
“Cái kia……”
Tôi muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ngắt lời, cánh tay bị kéo lấy.
Phó Tiện nắm chặt lấy tay tôi, kéo mạnh một cái, tôi cứ thế ngã vào lòng anh ta.
Sàn nhà lạnh lẽo, Phó Tiện nằm ngửa trên mặt đất, một bàn tay ôm chặt lấy tôi, rũ mắt đánh giá tôi đang lựa vào lòng mình
Ở khoảng cách gần như vậy, người đàn ông này vẫn đẹp không chịu nổi.
“Tư Dao.”
Anh ta vẫn cứ thế nhìn tôi, cắn răng nói, “Đỡ tôi lên xe lăn, tôi có thể tự mình lên giường.”
6
“À…… Được.”
Ánh mắt của Phó Tiện rất có tínhx âm chiếm, tôi không dám nhìn thẳng anh ta, tránh mắt đi rồi nâng anh ta dậy.
Nhưng mà ——
Vừa rồi ngã hơi xa, xe lăn cách đó đến vài bước.
Ngẫm lại hai chân của Phó thiếu gia đã tàn tật không thể đứng thẳng, tôi bèn đỡ anh ta ngồi xuống sàn nhà.
“Anh ngồi tạm đã, tôi đi đẩy xe lăn.”
Phó Tiện không nói gì, ánh mắt lại ảm đảm đi vài phần.
Tôi đoán.
Có lẽ anh ta đang hối hận, nếu đã mua một cái bình hoa, thì cũng nên mua một chiếc bình thông minh.
Để lấy công chuộc tội, tôi chạy như bay đẩy xe lăn lại đây.
Sau đó tôi vươn tay dìu anh ta, nhưng Phó Tiện lại không động đậy.
Sao thế, giận dỗi à?
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, lại thấy anh ta thở dài một hơi, giọng nói như than thở:
“Cô đè lên chân tôi.”
“…… À, ngại quá.”
Tôi lại muốn lấy công chuộc tội, cố sức khom người bế anh ta lên xe lăn.
Nhưng mà có lẽ Phó thiếu gia vẫn không vừa lòng.
Anh ta mím chặt môi, bên tai phiếm hồng, nói chuyện giống như cắn chặt răng, “Tư Dao, tôi bảo cô đỡ tôi chứ không cần ôm tôi.”
Thật khó hầu hạ.
Tôi đáp một tiếng, đẩy xe lăn tới mép giường, muốn nhìn anh ta leo lên giường ra sao.
Vừa lúc anh ta hơi thấp giọng, nói, “Chuyển qua đi.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là……
Đối diện bên bàn có một cái gương nhỏ, nhìn qua phiến kính, tôi lại thấy ——
Phó Tiện ngồi ở trên xe lăn, đôi tay chống lên trên giường……
Sau đó một tiếng trầm vang lên.
Người này ngã xuống.