Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư - Chương 7: Để ngươi đừng nhớ lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư


Chương 7: Để ngươi đừng nhớ lại


Thật ra nói đến Thanh Hòa, trí nhớ chính xác về lần đầu quen biết của Phượng Âm và hắn đã không còn rõ ràng nữa. Chỉ còn lại duy nhất bóng dáng người nam tử trong bộ thanh sam tuấn dật giữa vườn đào, dịu dàng, lặng lẽ.

Nguyên thần của Thanh Hòa là dao cầm thượng cổ, hơn nàng không biết bao nhiêu vòng luân hồi, là bạn chí giao của cha nàng. Nghe nói lúc nàng từ trong trứng ngoi ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn, lại còn chiếp chiếp ôm rịt lấy hắn. Có lẽ do duyên phận, trong số đông đảo các tỷ muội, Thanh Hòa lại thiên vị nàng nhất. Mỗi lần tới nhà đều mang theo quà cáp, cho nàng thứ tốt nhất, nhiều nhất. Thanh Hòa tính tình rất tốt, các huynh đệ tỷ muội của nàng đều thích hắn, mỗi lần hắn đến đều đòi hắn bế nhưng lần nào hắn cũng chỉ bế mình nàng. Trong một đám nhóc tì lại chỉ ôm nàng lên cao rồi đặt ngồi trên đùi, yêu thương đến mức làm cho ai nấy đều giận đỏ mắt. Phụ quân của nàng từng cười nói với Thanh Hòa rằng: “Ngươi thế này chi bằng mang Phượng Âm cho ngươi nuôi luôn đấy.” Thanh Hòa chỉ cười không đáp lại, nàng đang ở trong lòng Thanh Hòa thì lập tức đồng ý gật đầu lia lịa: “Được, được.” Phụ quân nàng hơi sửng sốt, sau đó cười bất đắc dĩ: “Con nhóc này…” Thanh Hòa đút cho nàng một miếng bánh hoa quế, trêu chọc: “Làm con gái thì không cần, nhưng nếu ngày sau Phượng Âm trở thành một đại mỹ nhân thì có thể làm tiểu nương tử của ta cũng được.”

Nói xong, hắn lại tự giễu nói: “Ta nay đã là lão đầu tử đứng đầu tứ hải bát hoang này rồi.”

Lúc ấy kỳ thật chỉ là lời nói vô tâm nhưng lại ghi tạc vào lòng đứa nhỏ là nàng đây. Nàng từ đó đã lấy mục tiêu trở thành đại mỹ nhân đệ nhất để phấn đấu, còn bộ dáng hài đồng mà đã bắt đầu học mẫu hậu chăm sóc da, làm các tỷ tỷ của nàng choáng váng không nói nên lời.

Ấy nhưng, sự thật chứng minh những nỗ lực của nàng đã có hồi đáp…

Đến khi nàng vừa tròn năm trăm tuổi – độ tuổi thành niên của Phượng tộc, nàng đã trở thành một mỹ nhân danh chấn Tiên giới, chẳng những làn da, dung mạo đều đẹp mà ngay cả trang phục cũng thuộc hàng nhất đẳng.

Khi đã trưởng thành, nàng được liệt vào sách ‘Mỹ nhân lục’. Lúc ấy nàng đang ở trên đài cao khom người tiếp nhận ngạch trụy(1) tượng trưng cho thân phận Phượng Hoàng của mình, vừa đứng thẳng dậy đã thấy Thanh Hòa lẫn trong đám đông. Một thân áo xanh như hồ Bích Thủy toát lên sự trầm tĩnh lắng đọng qua ngàn vạn năm, một người một sáo lẳng lặng đứng đó giữa biển người nghìn nghịt lại vẫn có thể khiến nàng chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra.

Vì thế nàng nheo mắt cười với hắn, chờ tất cả tản đi nàng theo đuôi hắn đi tới vườn đào.

Khi đó đúng vào lúc hoa đào nở, hắn đứng dưới tàng cây đào mỉm cười nhìn nàng: “Nha đầu Phượng Âm, theo ta nãy giờ làm chi?”

“Hử, bị phát hiện rồi?” Phượng Âm giả bộ giật mình, vuốt mũi nói: “Nếu đã bị phát hiện thì cũng không cần ta phải suy nghĩ nên trả lời vì sao lại xuất hiện trước mặt người nữa.”

Nói xong, nàng không nói tiếp, ý muốn đối phương hỏi trước mình mới mở lời. Trong đầu nàng đã luyện tập nhiều lần, nàng nói thế đối phương nhất định sẽ hỏi: “Vậy, ngươi tới đây làm gì?”

Sau đó nàng sẽ nói cho hắn biết: “Ta tìm người mà.”

Đối phương lại hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Nàng có thể nói: “Bởi vì người từng nói với ta, chờ đến khi ta đã là đại mỹ nhân, người sẽ để ta trở thành nương tử của người. Bây giờ ta đã là đại mỹ nhân rồi, nên người cũng phải thực hiện lời hứa đi thôi.”

Sau đó…

Vốn không có sau đó.

Nàng luôn là người thực tế, biết rõ sự đời biến đổi, hiểu rằng tình cảm cũng có thể chuyển dời. Nàng thích hắn, hắn vị tất thích nàng, điểm này đương nhiên nàng rõ.

Nhưng nàng đã đợi hồi lâu, đối phương lại không nói chuyện, ngược lại chỉ dịu dàng cười, lặng lẽ nhìn nàng. Nàng gần như mất bình tĩnh, cọ cọ đất dưới chân, nhịn mãi cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi: ‘Người không hỏi ta tới làm gì sao?”

Đối phương cười mà không nói, giơ tay lên ngắt một cành đào đưa cho nàng.

“Nha đầu, ngươi đã đến tuổi hoa rồi, nên trở về khai hoa đào của ngươi đi.”(2)

2. Ý nói về kiếm người yêu thương mình.

Một câu nói không nhẹ không nặng lại khiến cô bé như nàng chợt đỏ mũi…

Cành đào rực rỡ trong tay người dù đã nở bung nhưng lại mất đi ý nghĩa tốt đẹp lúc ban đầu. Phượng Âm im lặng, hồi sau mới chậm rãi nói: “Người nên hỏi ta tới đây làm gì.”

Nói xong, nàng nghèn nghẹt, cúi đầu nhìn thảm cỏ xanh trên mặt đất dưới chân, từ từ nói: “Sau đó ta sẽ nói cho người biết, ta đến tìm người.

“Tiếp theo ta lại nói với người, vì người từng nói sẽ chờ khi ta trở thành đại mỹ nhân, người sẽ để ta thành nương tử của người, bây giờ ta đã là đại mỹ nhân rồi nên người phải thực hiện lời hứa.”

“Sau đó nữa, người mới nên cự tuyệt ta.”

Nói xong, tiểu cô nương rơi lệ, ngửa đầu nhìn nam tử ôn tĩnh từng kinh qua những năm tháng tang thương mà nay đã được lắng đọng trước mặt, khàn giọng nói: “Hẳn là như vậy mới đúng, sao người lại có thể vừa nói đã bảo ta nên đi tìm người khác?”

Đối phương không nói, chỉ duy trì tư thế trao cành đào cho nàng, cười đến nhu tình. Phượng Âm đưa tay đón lấy cành đào, cuối cùng không đè nén được nữa đành xoay người bỏ chạy. Chạy mãi chạy mãi mà người kia vẫn đứng nơi đó.

Áo xanh tóc đen, tay cầm sáo trúc, đứng giữa rừng hoa rực rỡ lại toát lên tình nồng vô hạn…

Nàng biết đó là ảo giác, tuy rằng nàng rất hy vọng là sự thật, nhưng ảo giác chung quy cũng chỉ là ảo giác. Vì thế nàng đành đoạn quay đi, rời khỏi rừng đào.

Không lâu sau đại chiến tiên ma lần thứ hai xảy ra, hắn là chủ tướng dẫn dắt vạn quân, còn nàng chẳng qua chỉ là một trong vạn quân, ngày ngày mặc khôi giáp, mang binh khí, lút cút đi theo sau hắn.

Nàng mau chóng thăng chức, không lâu sau đã trở thành binh lính thân cận bên hắn, mỗi ngày cách hắn không xa không gần nhưng cũng không dám lại gần nói một câu gì.

Khi đó, tính tình của nàng mặc dù không quái đản như ngày nay nhưng cũng xem như hoạt bát, vậy mà mỗi lần nhìn thấy hắn lại thường khẩn trương nói không nên lời, thậm chí ngay cả cười cũng cứng ngắc. Rõ ràng là người mình muốn gần gũi nhất nhưng lại thành ra người mình sợ gần gũi nhất.

Cận vệ của hắn tổng cộng có ba mươi người, mỗi người thay phiên gác đêm, tháng nào 31 ngày thì ngày thừa ra đó sẽ do nàng đảm trách. Nàng gác đêm thật ra cũng chẳng chuyên chú lắm, thường ôm đao ngồi bên ngoài trướng của hắn nhìn trời cao. Có khi có sao, có khi có trăng, có đôi khi lại là miên man ngàn dặm mây đen.

Có một ngày trời mưa rất to vào ban đêm, nàng gác thật khổ sở. Không hiểu sao lại không nghĩ đến kết giới nên để mặc mưa làm ướt trang phục khiến nàng lạnh thấu xương. Nàng ngồi canh giữ bên ngoài trướng của hắn, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là từng mảng mây đen, vừa đen vừa nặng đủ để nhấn chìm người.

Hắn đi ngủ sớm, nửa đêm bị tiếng mưa rơi đánh thức, khan giọng hỏi nàng: “Bên ngoài trời mưa sao?”

Khi đó, xa cách đã nhiều năm, lần đầu tiên hắn nói chuyện cùng nàng.

Nàng cảm thấy tim đập nhanh, cố cưỡng ép sự run rẩy trong giọng nói, gật đầu nói: “Thưa Tướng quân, trời mưa ạ.”

Người bên trong im lặng không nói lại, nàng nghĩ chắc hắn đã ngủ thì phía sau lại đột nhiên có động tĩnh, nàng vừa quay đầu đã thấy hắn khoác áo, nhíu mày đứng sau nàng, khẩu khí không tốt chút nào: “Vào đây!”

Hắn vẫn luôn là người có tính tình ôn hòa, nàng không biết vì sao lại làm hắn nổi giận nên chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó. Hắn không nói lời nào, bàn tay vung lên, ánh nến bốn phía lập tức cháy sáng, sau đó hắn ngẩng đầu hỏi nàng: “Sao đến cả y phục cũng không hong khô?”

Hắn đứng đó, dưới ánh nến ấm áp, y phục trắng tinh. Ngữ điệu tuy trách cứ nhưng lại tràn đầy lo lắng, chóp mũi nàng chua xót, không hiểu tại sao chốc lát lại cảm thấy tủi thân. Nhìn mắt nàng đỏ lên, Thanh Hòa thoạt đầu hơi ngớ ra, sau đó lại thở dài: “Ta không nói gì ngươi mà, sao lại khóc rồi?”

“Ta đâu muốn khóc.”

Lời nói ra vẫn mang giọng mũi nghèn nghẹt. Thanh Hòa chẳng biết làm sao, cười lắc đầu, xoay người đi đến tủ, tìm tìm, lấy ra một hộp điểm tâm. Hắn đặt hộp điểm tâm lên bàn, chậm rãi nói: “Đây là phụ quân ngươi cho người mang tới, nói ngươi thích ăn bánh hoa quế, sợ hành quân vất vả nên bảo ta bí mật cho ngươi ăn nhẹ.” Nói xong, Thanh Hòa cười đứng lên: “Hôm nay có phải chưa cơm nước gì đúng không?”

“Tắm rửa xong… chưa…”

Phượng Âm thấp giọng nói, có vẻ đang nói đến chuyện gì mất mặt lắm. Sau đó nàng đưa tay cẩn thận mở hộp bánh hoa quế ra. Bánh này hình như đã vài ngày nhưng so với đồ ăn trong quân doanh thì vẫn ngon chán. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng chúm chím, hắn ngồi bên, mỉm cười nhìn nàng ăn điểm tâm, dáng vẻ mới rồi còn tức giận như chỉ là một giấc mơ.

Khoảnh khắc ấy nàng thật sự rất vui, hy vọng thời gian dừng lại ở giây phút này, mãi mãi… mãi mãi. Nhưng điểm tâm ăn mãi cũng hết, hắn để nàng nằm trên tháp ngủ một đêm, còn mình thì phê duyệt quân văn, hôm sau khi tỉnh lại, nàng thấy Thanh Hòa đang chống đầu ngồi ngủ bên bàn. Nàng ngẩn người, suy nghĩ một lát, lại nằm xuống giường giả bộ ngủ, đợi khi trời sáng rõ nàng cảm thấy cả người được ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó vén màn bế ra ngoài.

Vòng tay người ấy vừa ấm vừa rộng, dù ở trên đường cũng chẳng làm nàng thấy xóc nảy. Nàng cảm thấy hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sau đó lại khẽ khàng đi ra ngoài, đợi đến khi hoàn toàn không còn tiếng động, Phượng Âm mới lặng lẽ mở mắt. Sau đó nàng rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, là vỏ bao bánh hoa quế, tối qua khi đi ngủ, nàng đã trộm nó giấu vào trong tay áo. Nàng cầm tờ giấy nhìn ngang ngó dọc hồi lâu mới đứng dậy, mở một cái hộp, đặt tờ giấy vào.

Bên trong còn có một hộp bánh hoa quế chưa ăn, đó là cha của nàng cho nàng. Phượng đế mang đồ ăn cho nữ nhi cần chi phải qua tay chủ tướng? Thanh Hòa này cho tới bây giờ vẫn chẳng giỏi nói dối.

Đại chiến Thần Ma một lần là đánh nhiều năm. Mỗi một lần thắng trận, Thanh Hòa sẽ mời mọi người uống rượu, sau đó bản thân lại ở trong vườn uống loại rượu thanh thuần do chính mình ủ. Đêm trước trận Đại chiến Thần Ma cuối cùng, nàng vào vườn tìm hắn. Đêm đó ánh trăng sáng vằng vặc, khi nàng đến tìm, trùng hợp thấy hắn đang uống rượu. Rượu này màu sắc tinh khiết, hương rượu thấm lòng người, nàng cười muốn một ly nhưng hắn lại lắc đầu mà rằng: “Tiểu cô nương uống rượu gì chứ?”

“Không thể nói vậy,” Phượng Âm cũng cười rộ lên: “Cách biệt ba ngày đã làm thay đổi cách nhìn, ta đây cũng coi như là viên tướng dũng mãnh nhất trong quân, rượu trong thiên hạ này có loại nào ta chưa từng uống, sao lại không thể uống rượu?”

Nói xong, nàng ngồi xuống trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Thanh Hòa, ta đã trưởng thành!”

Tiểu cô nương sau khi đã trải qua thử thách của chiến tranh, sự cứng rắn lúc ban đầu đã không còn nữa, một câu nói lại khiến Thanh Hòa sửng sốt. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt thần sắc khó lường, qua một lúc sau, hắn mới mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu A Âm của chúng ta đã trưởng thành!”

Dứt lời, cổ tay hắn ngửa lên, biến ra một cái ly uống rượu, đích thân châm rượu cho nàng. Phượng Âm nâng chén kính hắn, ngửa đầu uống cạn. Đối phương vẫn thong thả thưởng rượu, đáy mắt thoáng hiện ý cười, thản nhiên hỏi: “Thế nào?”

“Rượu đắng!” Phượng Âm nhíu mày: “Ta vốn nghĩ rượu người ủ sẽ ngon lắm.”

“Vậy sao?” Thanh Hòa lắc lắc chung rượu, cười gượng: “Ta cố ý ủ đắng đấy.”

“Vì sao?” Phượng Âm khó hiểu, Thanh Hòa cụp mắt, trầm mặc nhìn chung rượu trong veo: “Bởi vì, rượu này có tên là ‘Trường tương thủ’(3).”

3.Trích trong câu:

Tự cừ thủy thạch trường tương thủ,

Ta ngã nhân duyên đoạn bất tề.

(Nước sông đá núi bên nhau mãi

Đôi lứa duyên ta đứt mối tơ)

“Trường tương thủ’’, thật sự đau khổ(4).” Thanh Hòa nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Yêu người không thể yêu, mong muốn mà không được. Trên đời này làm sao có trường tương thủ chân chính? Chẳng sợ sáng sớm vui say, cả đời thương biệt.”

4. 苦: vừa có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ.

“Thanh Hòa…” Phượng Âm thì thầm muốn nói nhưng lại thấy từ ngữ quẩn quanh đầu lưỡi mà chẳng thốt ra được câu gì. Đối phương đã trút bỏ sự ôn nhu và trong trẻo xưa kia, từ cái nhếch môi nhướn mày đến nụ cười đều hóa nên đẹp đẽ…

Phượng Âm nhìn Thanh Hòa trước mặt như chưa từng quen biết này, cuối cùng chỉ có thể uống cho xong chung rượu ‘khổ’ này cùng hắn.

Đến nửa đêm, rượu đã cạn mà thần trí hai người vẫn hết sức tỉnh táo.

“Nên đi ngủ thôi, ngày mai còn có đại chiến.” Thanh Hòa đứng dậy trước, xoay người rời đi. Phượng Âm nhìn theo bóng lưng hắn, nói chậm rãi: “Thanh Hòa, dù trường tương thủ có đắng, ta vẫn cam nguyện uống cùng người.

“Chẳng sợ sáng sớm vui say, cả đời thương biệt.”

Đối phương không đáp lời chỉ khựng lại nhưng cũng chẳng dừng, cứ vậy rời đi.

Hôm sau khai chiến, Phượng Âm theo kế hoạch cùng Thanh Hòa chia binh làm hai ngả, nàng mang binh đến Tuyết Âm Cốc, còn Thanh Hòa thì đánh thẳng đến ma doanh.

Trên chiến trường, đao quang huyết ảnh, Tuyết Âm Cốc chẳng biết tại sao lại dày binh mai phục hơn dự tính. Phượng Âm khẩn báo về Thiên giới lại chỉ nhận được một mệnh lệnh…

Tử thủ, tử thủ, tử thủ!

Tướng sĩ xung quanh dần dần ngã xuống, đến cuối cùng, nàng nhìn quanh bốn phía thì thấy chỉ còn hàng hàng lớp lớp ma binh.

Trong lòng nàng đột nhiên sáng tỏ, biết rằng bản thân đã trở thành con cờ thí của Thiên đình. Hôm ấy, tiết trời trong xanh, nàng ngẩng đầu lên thấy một khoảnh trời không một gợn mây bao la xanh ngắt, chợt nhớ lại lời Thanh Hòa nói đêm qua.

Hắn nói, cho nên yêu người không thể yêu, mong muốn mà không được. Trên đời này làm sao có trường tương thủ chân chính? Chẳng sợ sáng sớm vui say, cả đời thương biệt.

Nàng nghĩ, nàng không nên oán hận, không nên khổ sở, không nên bi thương.

Nàng vốn dĩ nên biết, sáng sớm vui say, chỉ đến thế mà thôi.

Vì vậy, nàng nheo mắt, giơ thanh trường thương đính tua trắng đã nhuốm màu đỏ tươi lên, quát to: “Đánh!”

Dứt lời, trường thương trong tay chĩa thẳng, từng chiêu hạ xuống đều là chiêu số hắn đã dạy nàng khi còn nhỏ.

Nhưng chính vào thời khắc đó, mặt đất đột nhiên chấn động, trong thoáng chốc, đất rung núi chuyển. Nàng thấy một bóng xanh từ xa đang đánh về phía nàng, giây phút ấy nàng đã được ai đó đưa lên trời.

“Bắn tên!”

Nàng nghe ấy một giọng nói vang vọng, chỉ một thoáng, tên như mưa, dày đặc đến nỗi không thể tránh được. Nhưng nàng lại chỉ cảm thấy thân thể được ai đó ôm chặt, bảo vệ mỗi tấc da thịt.

Mưa tên nghìn nghịt, lại do những tướng lãnh Ma tộc pháp lực cao cường bắn ra, dù có bày tầng tầng kết giới, nàng vẫn có thể cảm nhận được rung động do tên đâm vào.

Vòng ôm của người phía sau ấm áp rộng lớn như tia nắng mai sau đêm mưa, hắn một tay điều khiển tọa kỵ Bạch Trạch, một tay ôm chặt nàng, cố gắng đưa nàng chạy đi. Như một đôi tình lữ bỏ lại hết thảy, chạy trốn đến nơi chân trời góc biển.

“Người…” Nàng muốn quay đầu, lại bị đối phương ngăn cản: “Đừng quay lại!”

Dứt lời, nàng thấy một dòng chất lỏng chảy xuống trên người nàng.

Nàng không ngừng run rẩy, đã kinh qua bao trận chiến lớn nhỏ, nàng đã không còn là tiểu cô nương ngày đó nữa, không sợ sinh tử, không sợ biệt ly, nhưng giờ khắc này nàng thật sự vô cùng sợ…

Giọng nói ôn nhu của người ấy cứ lặp đi lặp lại: “Đừng quay đầu!”

Giọng nói và ngữ điệu quen thuộc, giống như rất nhiều năm về trước.

Khi đó nàng còn nhỏ, hắn đã là tôn giả vạn tuổi, dẫn nàng đến vườn đào ngắm hoa đào tung bay tán loạn.

Sau đó hắn ôn nhu nói với nàng một cách bất lực: “Đừng hái đào…”

“Đừng trèo cây…”

“Đừng phóng hỏa…”

Hết cái này đến cái khác không được, nhưng lại chưa bao giờ có thứ gì thật sự không được, đánh vào đáy lòng khiến nàng chẳng dám cãi lời.

Người ấy dồn toàn trọng lực lên người nàng nhưng lại chưa từng ôm nàng chặt như lúc này…

“A Âm, thật ra ta vẫn… luôn thích nàng!”

Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm đã khàn khàn.

“Ta vẫn muốn chờ nàng lớn lên nhưng đến khi chờ được nàng trưởng thành, ta lại không dám nói với nàng.”

“Thanh Hòa…” Phượng Âm mở miệng, ngữ điệu đã nghẹn ngào. Người ấy lại nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, thấp giọng nỉ non: “Ta và nàng cách nhau nhiều quá. Nàng còn đang tuổi hoa tuổi ngọc của Thần tộc, còn ta… ta đã già rồi.

“A Âm, ta đã cho rằng ta có thể đợi nàng, nhưng ta… đợi không được.

“A Âm…”

Tiếng nói của hắn dần rời rạc: “Nàng có thích ta không?”

“Ta…”

Phượng Âm cảm thấy trước mắt nhạt nhòa, nàng cố gắng gượng nhưng giọng người lại càng lúc càng xa xôi.

“Thích…

“Chàng…”

Đến cuối cùng, trước khi nàng ngất đi, nàng đã không biết hắn có nghe thấy không.

Chờ nàng tỉnh lại, đã là hai tháng sau…

Không ai nói cho nàng biết hắn đi đâu, vì thế nàng chỉ có thể quỳ trước Lăng Tiêu Bảo Điện, một lần quỳ là không đứng dậy.

Sau đó, Thiên quân Mặc Tử Dạ phái người nói cho nàng biết, hắn phạm vào quân kỷ, bị lưu đày đến Hồng Hoang.

Bọn họ nói, ngày ấy đội quân của nàng vốn đã bị bỏ quên, nhưng hắn lại tự ý rời khỏi vị trí đi cứu nàng.

Bọn họ nói, ngày ấy hắn trở về, toàn thân đều trúng tên, không còn nhìn ra thần thái phong lưu phóng khoáng vốn có nữa.

Bọn họ nói, ngày ấy hắn nhảy vào Hồng Hoang, để lại lời nhắn cho nàng…

Đừng tìm hắn, hãy quên hắn đi. Hắn từ lâu đã đến ngày trở về, hắn cố chống đỡ nhưng hắn đã không thể chống đỡ được nữa.

Hắn, quá mệt mỏi rồi…

Nàng nghĩ, nàng đã ‘sáng sớm vui say’ rồi, bây giờ phải gánh chịu ‘một đời thương biệt’ thôi…

Nhưng cả ngày lẫn đêm, trong mộng, nàng vẫn có thể mộng về một đêm trăng sáng khi ấy, nhìn hắn tay cầm chung rượu Trường tương thủ, mỉm cười với nàng.

Nàng thường nâng chén với hắn, muốn một giấc mộng này mãi mãi không tỉnh.

Cùng chàng cộng ẩm Trường tương thủ, không nhắc đến ly thương…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN