Phù Sinh Nhược Mộng
Quyển 1 - Chương 18: Mượn người Bắc thượng
“Uy! Kiệu hoa đã tới cửa rồi, sao cửa nhà tân nương lại vẫn còn đóng chặt?
Mau mở ra mở ra, thừa dịp giờ lành nhanh lên kiệu!” Bà mối trang điểm
xinh đẹp ngoác miệng rộng cười lớn, lắc mông đi qua gõ cửa Hoắc gia.
“Ha ha, thì ra là Lưu bà mối, mau vào mau vào.” Hoắc đại phu cười cười, đưa cho bà mối một cái hồng bao: “Tiểu nữ còn ở trong phòng, còn thỉnh bà
chờ cho một lát. Phu nhân, mau xem xem Hương nhi đã chuẩn bị xong xuôi
chưa?”
“Uy, Hoắc đại phu, ngài thật sự là khách khí nha, tân nương tử cứ thong thả
điểm trang mới được.” Nói xong, Lưu bà mối đã nhét hồng bao vào trong
lòng, cười lớn nhìn chung quanh đánh giá: “Cũng phải nói thiên kim nhà
ngài tu được tình duyên từ ba kiếp cho nên mới có thể vào được cửa Lí
gia, bắt đầu từ nay tha hồ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Đây cũng là bởi vì có Lưu bà mối mà.” Hoắc phu nhân cười vang tiến lên
tiếp đón, lại dúi một cái hồng bao cho Lưu bà mối: “Việc hôn nhân lần
này tất nhiên ít nhiều cũng là nhờ có bà.”
“Ôi thật sự là…phu nhân khách khí quá, ha ha….” Lưu bà mối vung tấm khăn
trong tay: “Công tử Lí gia này a, bộ dáng thật sự rất anh tuấn, mà người ta cũng đã ở Lạc Dương chuẩn bị rồi, chỉ chờ thiên kim nhà ngài đến
thôi.”
“Ha ha, Hương nhi có thể đến nơi bình an, chúng ta cũng liền an tâm.” Hoắc phu nhân cười cười lôi kéo bà mối, cười đến rạng rỡ.
“Xin hỏi có phải nơi này là nhà Hoắc đại phu?” Đột nhiên một viên quan mang theo một đội vệ sĩ đem Hoắc gia vây lại.
Hoắc đại phu cẩn thận bước lên, ôm quyền nói: “Chính là lão phu, không biết hôm nay quan gia….”
“Người đâu! Bắt tất cả những người liên quan tới Hoắc gia lại đem về phủ Thứ
sử!” Tên quan ra lệnh một tiếng, chỉ vào đội ngũ đón dâu: “Không có mệnh lệnh của Thứ sử đại nhân, tất cả những kẻ liên can không thể tùy ý ra
khỏi thành!”
“A! Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Bà mối đột nhiên không thuận theo không buông tha mở miệng hỏi: “Đây là ngày đại hỉ của khuê nữ nhà người ta,
thế nhưng quan gia lại hạ lệnh bắt người, dù sao thì cũng phải cho ta
một lý do, ngày sau ta cũng có thể dễ dàng giải thích với nhà tân lang.”
“Thứ sử đại nhân hoài nghi Hoắc gia cất giấu dược liệu bị cấm, cho nên đặc
biệt bắt giữ những người có liên can để chờ Thứ sử phủ tra khảo. Ngươi
chớ có nhiều lời, bằng không cũng bắt nốt!” Quan gia lớn tiếng quát, Lưu bà mối cũng chỉ có thể im mồm.
“Dừng tay!” Tử Thanh từ trong phòng đi ra, đã thay bằng một bộ bạch bào ngọc
đái, tuy vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đã có một tia quang hoa chính khí ẩn ẩn
tràn đầy: “Ta là thiếp thân thị vệ của Sử gia tiểu công tử, Yến Tử
Thanh. Trước mắt thì công tử gia đang ở trong phủ Thứ sử nghỉ ngơi, có
thể để cho tại hạ đi diện kiến công tử rồi quan gia ngài lại tới bắt
người cũng chưa muộn, được không?”
“Yến Tử Thanh? Sử công tử có lệnh, nếu thấy ngươi thì cũng đồng dạng bắt
giữ!” Quan gia lạnh lùng cười: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên nô
tài mà thôi, không hề có nửa điểm công danh, dựa vào cái gì mà bảo lão
tử phải nghe lời ngươi?”
“Được! Ta theo ngươi đi phủ Thứ sử! Nhưng mà trong phòng có người bị thương,
chúng ta có thể đi, nhưng thỉnh quan gia không quấy nhiễu người đó!”
“Sử công tử cũng đã đặc biệt phân phó, nếu gặp được nữ tử bị thương, nhất
định phải nâng nàng mang đến phủ Thứ sử, nếu như Yến Tử Thanh không tuân theo, vậy thì cứ đương trường giết chết nữ tử đó.”
Triều Cẩm a Triều Cẩm, ngươi cần gì phải bức ép dữ dội thế?
Tử Thanh cắn răng, oán hận siết chặt nắm tay, chỉ có thể nhìn vệ binh nâng Nhã Hề vẫn đang hôn mê đặt lên xe đẩy tay, đồng thời cũng đem ba người
Hoắc gia áp giải về phủ Thứ sử.
Lúc ra khỏi cửa, Hoắc đại phu lạnh lùng nhìn Tử Thanh: “Uổng cho ngươi là
một nam nhi thân cao bảy thước, thế nhưng lại nói không giữ lời, lão phu thực hối hận đêm qua đã giúp ngươi cứu người.”
Trái tim Tử Thanh như nghẹn lại, thế nhưng giờ khắc này dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng vô pháp giải thích rõ ràng. Sử Triều Cẩm, đến tột cùng thì
ngươi muốn làm cái gì?
“Yến công tử?” Hoắc Hương một thân hỉ phục đỏ thẫm bối rối nhìn Tử Thanh.
“Hoắc cô nương, giúp ta chiếu cố Nhã Hề cô nương cho tốt, ta sẽ không để cho
bất kỳ ai thương hại đến các ngươi.” Tử Thanh vừa nói dứt lời, liền tới
gần quan gia: “Ta muốn gặp công tử gia!”
“Cần chính là những lời này của ngươi!” Quan gia vẫy tay một cái, để vệ binh dắt đến một con ngựa: “Sử công tử nói, nếu trong vòng một khắc ngươi
không đến phủ Thứ sử, vậy những người này sống hay chết, ngươi ngay cả
việc đào mồ cũng làm không kịp đâu!”
Vì sao chỉ sau một đêm lại biến thành thế này? Sao Triều Cẩm lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy?
Xoay người lên ngựa, Tử Thanh đá mạnh bụng ngựa, con ngựa nhanh chóng hướng phủ Thứ sử mà phi….
***
Xuyên qua đại môn phủ Thứ sử, một đường như cơn lốc lao vào, mà cứ như thể
Triều Cẩm đã thông báo cho tất cả mọi người trong phủ, cho nên chỉ cần
là Tử Thanh vào cửa liền một mực không có người ngăn cản.
Trong ngôi đình ở hậu viện, trên đài của nhà thủy tạ, Triều Cẩm cùng Lăng Trọng đang từ tốn phẩm trà.
Xông đến trước mặt Triều Cẩm, Tử Thanh lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì ta muốn bình yên trở lại Phạm Dương.” Triều Cẩm không thèm liếc nhìn nàng một cái: “Nếu ta không sử dụng thủ đoạn này, chỉ sợ ngươi lại lấy
thêm nhiều cớ nữa mà không chịu đi, sẽ khiến hành trình chậm trễ.”
Lăng Trọng nheo mắt nhìn Tử Thanh, cười tỏ vẻ thắng lợi: “Yến Tử Thanh a Yến Tử Thanh, lần này ngươi không muốn đi cũng phải đi.”
“Sử công tử, Lăng tướng quân, Nhã Hề cô nương trong người còn có thương tích, không tiện lên đường, Tử Thanh quả quyết…”
“Ở trong mắt ta, nàng chỉ là một linh nhân. Thiên hạ này có vô số linh
nhân, một người như nàng chết đi thì có làm sao?” Đảo mắt nhìn cơn thịnh nộ xuất hiện trên mặt Tử Thanh, Triều Cẩm bỗng nhiên cười, né tránh ánh mắt nàng: “Nhưng mà ta biết, chỉ có khống chế nàng thì mới có thể khống chế được ngươi, ta còn luyến tiếc nàng chết đi hơn so với ngươi…cho nên ta đã sai người chuẩn bị chăn êm nệm ấm, một chiếc xe ngựa, một số dược liệu để cho nàng sử dụng lúc đi trên đường.” Rõ ràng có thể giết Nhã
Hề, nhưng vì cái gì mình lại sợ hãi không dám hạ thủ đây?
Cười trào phúng, Tử Thanh nói: “Ta biết hôm nay đã định là mình không thể
nói được tiếng ‘không’, nhưng các ngươi cần gì phải làm khó xử Hoắc
gia?” Nữ tử cổ đại dĩ nhiên lại dọa người như thế, vì sao lúc trước lại
cảm thấy nàng thân thiết đây? Nàng ngày trước cùng nàng hiện tại, đến
tột cùng thì người nào mới thật sự là Sử Triều Cẩm?
“Ta cũng không định làm khó bọn họ, bắt bọn họ chỉ là muốn diễn trò mà
thôi. Ta muốn mượn đội ngũ đón dâu của Hoắc Hương, đi đường vòng Lạc
Dương, theo đường thủy dọc Đại Vận Hà* mà hồi Phạm Dương.”
Lăng Trọng đứng dậy, vỗ vai Tử Thanh: “Yến Tử Thanh, kỳ thật ngươi cũng có
thể nói ‘không’, nhưng như thế thì người cùng xuống Hoàng tuyền với
ngươi sẽ không chỉ có mình linh nhân kia.”
“Quân Sử gia một đường hành quân hồi Phạm Dương cũng quá mức phô trương rồi,
ta đã để cho Trịnh Nguyên Hoán đóng giả ta, một đường dẫn quân Bắc
thượng Phạm Dương. Về phần chúng ta, sẽ làm bộ như đội ngũ đón dâu Hoắc
Hương, né tránh tai mắt của kẻ khác trước đã, đi vòng qua Lạc Dương.”
Nhìn nụ cười trên mặt Lăng Trọng, tâm Tử Thanh đột nhiên phát lạnh, lại liếc nhìn cái người chậm chạp không dám liếc nhìn mình dù chỉ một cái, Triều Cẩm, khẽ lắc đầu: “Cái gì thì công tử người cũng đã chuẩn bị tốt rồi,
Tử Thanh chỉ có thể tuân mệnh, chỉ là Tử Thanh có vài chuyện muốn nói
riêng với công tử, thỉnh Lăng tướng quân có thể tránh đi.”
“Yến Tử Thanh! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta phải tránh?!”
“Lăng tướng quân, thỉnh tránh đi trước.” Triều Cẩm vung tay lên, Lăng Trọng đành giận dữ rời đi.
Vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Thanh, Triều Cẩm thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
———————————
* Đại Vận Hà: (cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà) là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại thế kỷ 5 TCN.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!