Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại - Chương 29: Đại công chúa điện hạ là muốn gả cho Nguyên tướng quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại


Chương 29: Đại công chúa điện hạ là muốn gả cho Nguyên tướng quân


Sáng sớm, nắng hơi sáng, xuyên thấu qua khe cửa gỗ khắc hoa mà chiếu vào trong phòng, có một tiểu cô nương mềm mềm trắng trắng đang gối lên người một chú chó, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua bờ mi, cô bé mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Diệu Diệu chưa mở mắt, trước lười biếng duỗi lưng mệt mỏi, ngáp một tiếng. Đại Hoàng nằm ở bên cạnh dùng đầu đẩy đẩy, Diệu Diệu thuận lực lăn sang một bên. Sau đó duỗi cái chân nhỏ xuống, xỏ chân vào giày.

Nhưng chân của cô thật sự quá ngắn a, Diệu Diệu từ từ nhắm hai mắt vung vung chân suốt nửa ngày, thấy vẫn mãi không đến mới thở dài một hơi.

Đang định ngồi xuống thì bỗng có một bàn tay ấm áp cầm lấy chân mình.

Diệu Diệu kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nha!”

Ngay sau đó, đôi giày chủ động chạy vào chân cô.

Sau đó, cả người nhẹ nhàng bị bế lên, Diệu Diệu mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, cứng rắn của phụ thân, kinh hỉ: “Phụ thân!”

“Ừm.”

“Phụ thân, sao người lại ở đây?” Diệu Diệu sờ lên mặt phụ thân, bị râu ở cằm làm lòng bàn tay ngứa ngứa “Có phải Diệu Diệu ngủ quên không?”

Đáy mắt Nguyên Định Dã xanh đen, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của nữ nhi, cô vừa mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn hồng nhuận đáng yêu, xem ra tối qua ngủ rất ngon, căn bản không phát giác ra bản thân đã nói ra câu gì, làm người phụ thân này một đêm không chợp mắt.

Nguyên Định Dã: “. . .”

Hắn lại gần dùng cằm cọ cọ vào mặt tiểu cô nương, Diệu Diệu bị ngứa cười không ngừng, khom lưng dựa vào trong ngực của hắn.

“Phụ thân, phụ thân! Diệu Diệu ngứa!”

“Hôm qua con nói như thế là có ý gì?” Nguyên Định Dã hỏi.

Diệu Diệu thở chậm lại, đã sớm quên hôm qua mình từng nói gì, nghe xong còn mờ mịt nhìn hắn.

“Con nghe từ nơi nào từ phò mã?” Nguyên Định Dã trầm giọng hỏi: “Ai dạy con?”

“Là công chúa nói nha!”

“Ôn Ninh công chúa?”

“Nàng nói về sau phụ thân sẽ là phò mã của mình.” Diệu Diệu gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Con không hiểu phò mã là gì, quản gia bá bá nói ý là muốn làm bằng hữu tốt của phụ thân. Phụ thân, con nói sai sao?”

“. . .” Làm tâm hắn phiền ý rối loạn một đêm chỉ vì một vấn đề quản gia dỗ trẻ con, Nguyên Định Dã chỉ cảm thấy như có một quyền đánh thật mạnh vào bông.

Hắn hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, ôn nhu nói “Quản gia không nói sai, là ý chỉ bằng hữu. Nhưng con phải nhớ kỹ, lời này không thể nói ra, kể cả với phụ thân cũng không được.”

“Tại sao vậy?”

“Cứ xem như đây là bí mật giữa phụ thân và con, con chỉ cần nhớ kỹ, không được nói với người khác.”

Diệu Diệu ngoan ngoãn dạ một tiếng, cảm thấy bí mật của người khác cũng thật nhiều nha.

Đầu tiên là tiểu ca ca, sau đó là cha, Diệu Diệu phải giấu nhiều đến cái bụng nhỏ sắp chứa không nổi rồi.

Nhưng lúc luyện công buổi sáng xong, được phụ thân ôm đến nhà ăn thì lại cảm thấy bụng của mình cũng không phải quá đầy, chí ít còn có thể chứa được một bát cháo gà. Cháo gà thơm ngào ngạt, là được đầu bếp trong phủ hầm từ sáng sớm, Diệu Diệu ăn đến no căng bụng.

Lão phu nhân hôm nay cũng phải đi ra ngoài, sau khi Ngô thị đi thì những chuyện này đều phải do bà lo liệu, những ngày qua không biết đi ra ngoài bao nhiêu lần. Nguyên Định Dã trước khi vào cung cũng nói có chuyện cần làm, buổi chiều thì lên lớp cho thái tử, chắc phải chập tối mới về được.

Đưa mắt nhìn hai người lần lượt ra cửa, chỉ còn lại Diệu Diệu buồn chán ngồi trên bậc thang.

Nguyên phủ lớn như vậy, nhưng cô đã đi hết rồi, thái tử ca ca thì ở trong hoàng cung, cũng không thể thời thời khắc khắc đều đi ngủ để gặp nhau, bây giờ Diệu Diệu cũng không muốn đi luyện chữ, bèn lôi Đại Hoàng ra, nghịch nghịch lông mao của nó.

Đại Hoàng ngoan ngoãn ngồi xổm, tùy ý để cô nghịch bộ lông của nó.

Một bóng người ngồi xuống bên cạnh.

Diệu Diệu cũng không ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng: “Gia gia, bao giờ thì cháu mới được đi học?”

“Chờ nương cháu đến đây là cháu có thể đến lớp rồi.” Lão tướng quân sờ sờ đầu cô.

Diệu Diệu không lên tiếng.

Cô biết hiện tại mẫu thân đang trên đường đến kinh thành, kinh thành cách Thanh Châu rất xa, cô lúc đầu nghĩ mình sẽ không bao giờ trở về được nữa, nương tới kinh thành, về sau mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy nương. Đường đi xa như vậy, nương phải đi chậm một chút thì mới an toàn được, vì nương, Diệu Diệu có thể chờ.

“Diệu Diệu, cháu có muốn ra ngoài với gia gia không?” Lão tướng quân xoa xoa tay, mong đợi nói: “Gia gia có rất nhiều bằng hữu, bọn họ đều chưa gặp cháu bao giờ, cháu có muốn đi gặp họ không?”

Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn ông.

Lão tướng quân đã mưu tính rất lâu, lúc này giơ một ngón tay, dụ dỗ nói: “Nếu cháu đi, khi về nhà, gia gia sẽ mua cho một bao bánh hạnh nhân xốp mà cháu thích nhất, thế nào? Chúng ta giấu phụ thân cháu, không nói cho hắn.”

Mắt Diệu Diệu sáng lên: “Hai bao!”

“Đồng ý!” Lão tướng quân ôm người ôm lên, cao hứng nói: “Đi, chúng ta đi nào!”

“Còn có Đại Hoàng!”

“Đúng đúng, Đại Hoàng cũng đi!”

Lão tướng quân đã chờ không nổi, cũng không kịp nói với lão bằng hữu trước một tiếng, lúc này mang theo tôn nữ với Đại Hoàng vội vàng ra cửa.

Diệu Diệu còn chưa được ghi tên vào gia phả, không nói đến trong nhà đã thừa nhận cô là đích trưởng nữ, còn chưa công bố ra ngoài, vì vậy mà cũng không nên đi lại. Cho nên sau khi đến kinh thành, ngoại trừ hoàng hậu nương nương thì cô chưa từng đi gặp ai.

Bạn bè của lão tướng quân phần lớn là võ tướng trong triều, tuổi tác tương đương ông, đa số đều đã về hưu, ở nhà chơi với cháu. Những gia đình khác không giống Nguyên gia, ai cũng có ít nhất một đứa cháu để ôm, cứ chạm mặt nhau là lại lôi ra để khoe với lão tướng quân, làm ông thèm đến phát điên.

Khó khăn lắm mới có được một tiểu tôn nữ, lúc vừa gặp ông đã muốn dẫn Diệu Diệu đi. Mà chỗ đến hôm nay chính là người hay khoe cháu với ông nhất.

Trên đường, lão tướng quân dặn dò: “Lão già kia trong nhà có một tên tiểu tử lớn hơn cháu, ngày thường chỉ giỏi nghịch ngợm gây sự, nếu nó dám làm chuyện xấu, cháu nhất định phải tìm gia gia để cáo trạng, gia gia giúp cháu giáo huấn nó.”

Diệu Diệu nghe xong liên tục gật đầu.

Lão tướng quân hài lòng không thôi, lại dặn dò không ít, nói gần nói xa đều là một ý, Diệu Diệu ưỡn thẳng sống lưng, không nói đến cô có thể thả chó cắn, đằng sau cũng còn có gia gia làm chỗ dựa!

Lục lão gia đã đợi sẵn ở cổng Lục phủ, Diệu Diệu vừa ôm Đại Hoàng xuất hiện, ông lập tức đưa mắt nhìn kĩ. Tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt tròn tròn phấn nộn, đôi mắt cũng tròn vo, nhìn thấy ông còn cười tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền nhìn ngọt như đường, vừa thấy đã yêu muốn chết.

Lão tướng quân xuống xe ngựa, đứng thẳng lưng, mười phần khí thế, ông ôm Diệu Diệu xuống xe ngựa, ngẩng đầu thấy lão hữu đang nhìn chằm chằm tiểu tôn nữ, đầu tiên là đắc ý, sau đó lập tức bày ra sắc mặt nghiêm nghị: “Nhìn đủ chưa?”

“Ông xem cái bộ dạng hẹp hòi này đi, lúc nào cũng lải nhải nhắc đến cháu gái bên tai ta, hôm nay lại đặc biệt dẫn tới, không phải vì muốn cho ta xem một cái sao? Người đã mang đến rồi, mà còn không cho sao?” Lục lão gia tức giận liếc một cái, quay đầu ôn hoà hỏi Diệu Diệu: “Cháu chính là Diệu Diệu?”

Diệu Diệu ngoan ngoãn nói: “Gia gia.”

“A!”

Sắc mặt lão tướng quân thúi hơn: “Đây là tôn nữ của ta, ông kêu cái gì!”

Lục lão gia lắc đầu, lẩm nhẩm không được chấp nhặt với ông ta.

Trong phủ sớm đã chuẩn bị trà và điểm tâm, ông vừa dẫn người đến, thấy lão tướng quân vẫn ôm tôn nữ không chịu buông tay, cảm thấy buồn cười: “Tôn nữ của ông hiếm có vậy sao, ngay cả buông ra đi hai bước cũng không chịu?”

Lão tướng quân vênh váo nói: “Ông không có tôn nữ thì biết cái gì.”

Lục lão gia nghẹn hẳn, cháu của ông có mấy đứa, nhưng cháu gái thì không có một ai!

Nhìn lại khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của tiểu cô nương, còn rất ngoan ngoãn nữa, ông nhìn đến nóng cả mắt. Ai bảo mấy tên tiểu tử nhà ông đứa nào cũng như quỷ sứ, đừng nói là ôm, đến ngồi cũng không yên, không để ý một chút là không biết đã chạy đi đâu chơi.

Ông hay nghe mấy ông bạn già kể về tôn nữ, nhắm mắt là có thể nói ra tôn nữ nhà khác tốt thế nào, nghe được nhiều, lúc này lại tận mắt nhìn thấy, bản thân càng thấy hâm mộ.

Lục lão gia không thể hiện điều đó ra mặt, hừ hừ nói: “Đồ khoe khoang.”

Lão tướng quân sao có thể không hiểu rõ, biết trong lòng ông ấy ghen ghét, hôm nay đi ra ngoài đạt được mục đích, trong lòng đắc ý không thôi.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có một tiểu nam hài lo lắng chạy vào: “Gia gia! Gia gia! Bên ngoài có một con chó rất to!”

Diệu Diệu nghe xong biết cậu đang nói Đại Hoàng, vội vàng quay đầu nhìn lại. Cậu bé chạy vào chính là cháu trai lớn hơn cô một tuổi của Lục gia, lúc chạy vào cũng không nghĩ trong nhà có khách, bước chân chậm rãi ngừng lại.

Diệu Diệu tò mò đánh giá cậu. Khuôn mặt cậu bé này lấm lem, không biết có phải vừa nghịch bùn ở đâu không, trên tay còn cầm một nhánh trúc nhưng đôi mắt lại thanh tịnh sáng tỏ, lúc này cũng tò mò quan sát cô. Lục Việt chưa từng nhìn thấy tiểu muội muội này, thấy toàn thân Diệu Diệu sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn lại bản thân, bèn lấy tay phủi phủi bụi trên áo, lau mặt một cái, nói: “Nguyên gia gia.”

Mặc dù đang chào lão tướng quân nhưng ánh mắt vẫn dính lên người tiểu muội muội.

“Nguyên gia gia, đây là tiểu muội muội nhà ông sao?”

Lão tướng quân cố giấu nụ cười dưới mép râu, trong lòng đắc ý vô cùng.

Ông cuối cùng cũng đặt tiểu tôn nữ xuống.

“Diệu Diệu, lại đó chơi với ca ca đi.”

“Muội tên Diệu Diệu sao?” Lục Việt lại nhìn về phía gia gia nhà mình: “Cháu nhìn thấy bên ngoài có một con chó rất to, gia gia, kia là cho cháu sao?”

Diệu Diệu vội nói: “Đó là Đại Hoàng, là chó của ta.”

“Là chó của muội sao?” Lục Việt oa một tiếng: “Ta chưa nhìn thấy con chó nào to như thế, nhìn thật uy phong !”

Diệu Diệu nghe xong rất cao hứng, nghe người khác khen Đại Hoàng còn thấy vui hơn cả khen mình! Tiểu ca ca này nhất định là người tốt!

Cô quay đầu nhìn lại lão tướng quân, thấy ông nhẹ gật đầu mới bước lên trước. Lục Việt định vươn tay ra dắt cô, nhưng thấy tay mình quá bẩn thỉu, vội vàng rút về, lau lau qua y phục, thấy vẫn không sạch, bèn hô to: “Xuân Hạnh! Gia muốn rửa mặt!”

Một nha hoàn nghe tiếng chạy vào, Lục Việt đi ra ngoài, quay đầu nói với Diệu Diệu: “Muội muội, muội đợi ở đây một chút, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

Diệu Diệu mím môi, vui vẻ nhẹ gật đầu.

Cô đứng cạnh Đại Hoàng chờ ở bên ngoài, điểm tâm ở Lục phủ thật ngon, Diệu Diệu cho Đại Hoàng ăn một khối, đang định lấy thêm miếng nữa thì thấy Lục Việt gấp gáp chạy đến.

Cậu không những rửa mặt xong, chà xát tay, còn đổi một bộ y phục sạch sẽ, đúng là một bé trai đáng yêu.

Trước đó đã nghe nha hoàn kể là Nguyên gia gia mang tiểu muội muội nhỏ hơn mình một tuổi đến, cậu là người nhỏ nhất Lục gia, lần đầu có được cảm giác trở thành ca ca, vội vàng thu liễm thần sắc tinh nghịch lại, nhớ đến điệu bộ của huynh trưởng trong nhà, mím môi, chắp tay sau lưng, nghiêm trang đi tới chỗ Diệu Diệu.

Nhưng vừa đứng vững được một tí đã không giữ được, mặt tươi cười: “Diệu Diệu muội muội!”

Diệu Diệu sờ bộ lông Đại Hoàng, ngoan ngoãn gọi: “Tiểu ca ca.”

Lục Việt cao hứng nói: “Đi, ta dẫn muội đi chơi.”

Lục Việt miệng nói không ngừng: “Diệu Diệu muội muội, muội đã đến lớp chưa? Ta đã đi học rồi đấy, nhưng sao trước đó lại không gặp muội? Muội là tôn nữ của Nguyên gia gia, vậy phụ thân là ai? Gia gia của ta và gia gia muội là bạn tốt, vậy chúng ta về sau cũng chính là bằng hữu của nhau, muội phải gọi ta là ca ca, về sau ra bên ngoài, ta bảo kê cho muội! Trong kinh thành này, muội chỉ cần nói tên của ta, ai cũng không dám khi dễ muội, chính là thái tử điện hạ, hắn. . .”

Diệu Diệu dắt Đại Hoàng đi theo phía sau cậu, mấy lần muốn xen vào nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội mở lời, đến lúc này không nhịn được nói: “Huynh cũng quen thái tử điện hạ sao?”

Cô nói thầm: Chẳng lẽ thần tiên không chỉ gặp cô trong mộng?

Lục Việt ngẩng đầu lên, đắc ý nói: “Cậu ấy chính là biểu đệ của biểu ca ta đấy!” Dương phu nhân trước khi xuất giá là người họ Lục, là tiểu nữ nhi của Lục lão gia.

(*) Mình cũng không hiểu ở thời cổ đại thì Lục Việt và Tuyên Trác sẽ xưng hô với nhau như thế nào, đại khái là có chút quan hệ với nhau (bạn nào biết thì cứ cmt nhé, chứ mình ngồi vẽ sơ đồ gia đình cả buổi chiều mà vẫn ko nghĩ raಥ‿ಥ)

“. . .” Diệu Diệu tiếc nuối thu hồi ánh mắt: “A.”

Lục Việt không ngờ cô lại có phản ứng này, lập tức nói: “Muội không nghe thấy sao? Đây chính là thái tử điện hạ đó!”

“Nhưng là, thái tử điện hạ không phải là biểu đệ của huynh.” Diệu Diệu có chút tốn sức thuật lại “Cũng không phải biểu ca của huynh, cái này tính ra thì đâu có quan hệ gì với nhau.”

Lục Việt ngây người.

Cậu bình thường nói với người khác như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người kinh hô, nói là biểu ca rồi biểu đệ, tuy không cùng huyết thống nhưng có thể trèo lên một tầng quan hệ, câu “Biểu ca, biểu đệ” từ trước đến nay dùng đều rất thuận lợi, đây là lần đầu gặp khó khăn.

Không thể nói chuyện trong mộng, Diệu Diệu nghĩ nghĩ, ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nói: “Phụ thân muội là thầy giáo của thái tử điện hạ!”

Lục Việt: “. . .”

. . . Cậu thua!

Mắt trần có thể thấy, cậu lập tức ỉu xìu xuống.

“Phụ thân muội là thầy của thái tử điện hạ?” Lục Việt rất nhanh định thần qua, phấn chấn: “Vậy phụ thân muội là Nguyên Định Dã, Nguyên tướng quân?”

“Đúng vậy a.”

“Muội chính là nữ nhi mà Nguyên tướng quân mang về ư?”

Diệu Diệu hơi mất tự nhiên vỗ mặt: “Tiểu ca ca, huynh biết muội sao?”

“Ta đương nhiên là biết rồi, nương ta trước đó có nói Nguyên tướng quân ra ngoài đánh sáu năm bỗng nhiên mang về một đứa con gái, về sau cũng không biết nên làm gì cho tốt.” Lục Việt thao thao bất tuyệt nói: “Còn có đại công chúa điện hạ ở đây, đại công chúa điện hạ. . .”

Cậu nói đến một nửa, bỗng nhiên nghẹn lại.

Diệu Diệu ngoan ngoãn chờ, đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy cậu nói tiếp.

“Đại công chúa điện hạ?” Diệu Diệu hỏi: “Là Ôn Ninh công chúa sao?”

“Là, đúng vậy a.” Lục Việt lắp bắp “Muội cũng quen sao?”

“Công chúa điện hạ thì sao ạ?”

Lục Việt gãi gãi đầu.

Kỳ thật cậu cũng không nhớ đằng sau là cái gì, chỉ là bình thường nghe nương nói, lúc này chợt nhớ tới, mới thuật lại. Tiểu hài tử nói như vẹt, học một nửa, cũng dễ quên.

Nhưng lúc này Diệu Diệu còn đang đứng ở trước mặt, Đại Hoàng ngồi xổm dưới đất, một người một chó cùng nhau nhìn mình, hai đôi mắt tròn trịa còn có mấy phần tương tự, đều nhu thuận ướŧ áŧ, tràn đầy hiếu kì nghi hoặc. Bị hai cặp mắt nhìn như vậy, Lục Việt không dám nhận là không nhớ, đành phải vắt hết óc cố gắng nhớ lại.

“Đại công chúa điện hạ. . . Điện hạ nàng. . .” Lục Việt vỗ đầu một cái, nói: “Ta nhớ ra rồi, nàng ấy muốn Nguyên tướng quân làm phò mã!”

Diệu Diệu thất vọng nói: “A.”

Cô đã sớm biết.

“Muội sao không kinh ngạc vậy chứ?” Lục Việt thất vọng: “Muội cũng đã biết rồi sao?”

Diệu Diệu gật đầu: “Công chúa điện hạ muốn làm bằng hữu của phụ thân, muội đã nghe nói qua.”

“Bằng hữu? Bằng hữu gì?”

“Phò mã không phải để chỉ bằng hữu sao?”

“. . . A?” Lục Việt ngây ngốc.

“A, chỉ là hình như phụ thân muội không thích trở thành bằng hữu của công chúa.”

Lục Việt cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng nói: “Muội nói sai rồi!”

Diệu Diệu nhìn lại: “Sao cơ?”

“Phò mã là trượng phu của công chúa điện hạ, đại công chúa điện hạ là muốn gả cho Nguyên tướng quân!” Lục Việt hỏi: “Muội có biết cái gì gọi là lấy chồng không? Chính là như phụ thân và nương ta, thành thân với nhau, sau này sẽ là người một nhà!”

Ầm!

Giống như có một cây gậy gỗ đập vào đầu.

Diệu Diệu ngây dại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN