Phu Thê Nhà Nghèo - Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Phu Thê Nhà Nghèo


Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế


Edit: Sahara

“Tin tức phóng sự, thông qua nỗ lực giao thiệp của chúng ta với nước Liệt Nhĩ, Ngọc Thải Y do chính tay Lý Ỷ La-đại sư thêu thùa trứ danh trong lịch sử nước ta, người sáng lập Ỷ La phái, mấy ngày tới sẽ được đưa về nước và được trưng bày ở viện bảo tàng quốc gia. Theo chuyên gia giám định, Ngọc Thải Y ra đời vào khoảng năm 1360-1370, là bức thêu mà đại sư Lý Ỷ La thêu lúc về già. Cũng là bức thêu duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn cho đến nay. Những món đồ thêu do Lý đại sư thêu chính là bảo vật quý giá trong nền lịch sử thêu thùa nước ta….”

Lúc phóng viên nói, bên cạnh được chiếu lên toàn cảnh bức Ngọc Thải Y.

Những người theo dõi tin tức nhưng không mấy quan tâm, vừa thấy Ngọc Thải Y thì lập tức hít hà.

Đây… Đây là do người thêu à? Tay nghề phải điêu luyện sắc sảo đến mức nào mới thêu ra được bộ đồ như vậy? Bây giờ, có ai nói với họ bộ đồ này là do Chức Nữ dệt từ mây trên trời ra, họ cũng tin.

Lý Ỷ La, cái tên như sấm rền bên tai, không chỉ riêng với giới thêu thùa, ngay cả những người ngoài ngành cũng từng nghe nói đến cái tên này.

Cũng hết cách, sách giáo khoa lịch sử có ghi, còn nằm trong đề thi cuối khóa nữa.

Vào giờ nghỉ trưa, TV trong phòng học vừa hay phát đúng tin tức này, lập tức có học sinh kinh ngạc kêu lên: “Đùa sao? Đồ thêu từ năm 1300, làm sao còn nguyên vẹn được đến giờ?”

“Ai biết! Đây quả là kỳ tích! Nếu không thì sao Lý đại sư được xưng tụng là truyền kỳ ngành thêu. Đến nay, người nước ngoài vẫn còn xem đồ thêu là đồ trang trí vừa quý vứa đẹp. Nhiều nữ ca sĩ cũng thường mặc quần áo thêu xuất hiện ở những trường hợp long trọng. Nghe nói đều là vì đồ thêu của Đại Việt quá đẹp. Ai cũng tranh nhau sở hữu. Trong số các đại sư thêu thùa, Lý Ỷ La-Lý đại sư là nổi tiếng nhất. Rất nhiều kỹ thuật thêu đều do một tay Lý đại sư sáng tạo. Những bộ quần áo do Lý đại sư may thêu, nghe nói ngoại trừ người nhà của Lý đại sư ra thì chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu và vương tộc nước ngoài cố ý đến thỉnh cầu mới có thể mặc.”

“Lợi hại như vậy?”

“Đâu chỉ lợi hại! Lý đại sư còn là người chiến thắng trong cuộc sống nữa đó. Nghe nói chồng của bà là danh tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử. Con trai của hai người còn là con hơn cha. Những cải cách mà cha con bọn họ đưa ra, thúc đẩy quá trình phát triển Đại Việt vẫn còn đang được rất nhiều chuyên gia nghiên cứu, phân tích. Con gái bà còn là nữ tướng quân giỏi nhất Đại Việt.”

“Má ơi! Cái nhà này là cái gì đầu thai vậy?”

Lúc này, một bạn học nữ thò đầu qua: “Chưa hết đâu! Thời phong kiến, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thường, vậy mà chồng của bà cả đời chỉ có một mình bà là vợ. Nghe nói chồng bà ấy rất đẹp trai đó.”

“Cậu nhìn thấy chưa mà biết người ta đẹp trai hả?”

“Chú hai mình là nhà khảo cổ học, mình có thấy qua hình chân dung của ông ấy rồi, đúng là đẹp mê người! Á á á…” Bạn học nữ đột nhiên la á lên như điên.

Các bạn nam xung quanh vội bịt tai.

Ngày viện bảo tàng cất giữ Ngọc Thải Y mở cửa cho tham quan, tất cả mọi người từ khắp nơi đều đổ xô về đây.

Trước đó chỉ cảm thấy truyền thông phóng đại, rất nhiều người đều không tin. Nhưng khi quan sát ở khoảng cách gần thế này, tất cả mọi nghi ngờ đều biến mất. Mọi người ai cũng say mê ngắm nghía.

Năm xưa, khi xảy ra chiến tranh, Ngọc Thải Y bị lạc đến nước Liệt Nhị, nữ vương vừa nhìn bộ Ngọc Thải Y liền bị hút hồn. Bà còn mặc Ngọc Thải Y trong đại điển đăng cơ.

Hơn một trăm năm qua đi, đoạn lịch sử nhục nhã ấy cũng trôi qua theo, Ngọc Thải Y một lần nữa về lại cố quốc.

“Đẹp quá! Nếu được mặc nó lên người, tôi chết cũng chịu.”

“Bỏ đi! Giá trị nghệ thuật và lịch sử của bộ thêu y này không thể đo lường, dù có bán hết cả người cậu cũng không mua nổi một sợi chỉ của nó.”
“Làm người đừng nói thật quá được không? Tôi quyết định tuyệt giao với cậu.”

Số lượng người đến viện bảo tàng ngày hôm đó đã vượt quá giới hạn. Cũng làm ngành thêu phổ biến rộng rãi đến đại chúng.

“Bộ thêu y này đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn chưa bằng một phần vạn thêu y của Lý đại sư. Thật muốn biết Lý đại sư, người sáng lập Ỷ La phái là người phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào.”

Hai cô gái trẻ ngắm Ngọc Thải Y một hồi thì bị hút hồn. Lúc rời khỏi viện bảo tàng liền quyết định đi mua thêu y mặc. Nhưng nhìn tới nhìn lui, có nhìn sao cũng không hài lòng.

Cô gái còn lại nghe bạn mình nói xong cũng gật gù tán thành: “Ừm! Mình cũng muốn nhìn thử xem Lý đại sư rốt cuộc làm thế nào để thêu ra những bộ quần áo đẹp như vậy.”

_________________________

Sa: Hết rồi! Cuối cùng cũng xong hết hai bộ! Tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại ở bộ [Phượng hoàng niết bàn: Se Duyên] nha!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN