Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
Edit: Sahara
Lý Ỷ La bỏ đậu phộng vào trong miệng, đậu phộng được rang vừa xốp vừa giòn, đặc biệt thơm ngon, nàng buồn cười nhìn Tần Tử Viễn: “Vì sao thế?”
Tần Chung lại liếc Tần Tử Viễn một cái.
Tần Tử Viễn vẫn không biết gì mà dựa vào Lý Ỷ La như cũ, ngượng nghịu chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, nói: “Bởi vì con muốn đánh bại Tử Chu ca!”
Lý Ỷ La thấy khá buồn cười, không ngờ Tần Tử Viễn tuy còn nhỏ, nhưng lòng hiếu thắng lại lớn đến vậy. Tuy nhiên, trẻ con rèn luyện nhiều một chút cũng tốt: “Nếu vậy thì mỗi buổi sáng con cứ theo tiểu thẩm thẩm và tiểu thúc thúc luyện tập đi, được không?”
Tần Tử Viễn có chút không dám tin mà há cái miệng nhỏ của mình ra, mấy động tác chậm rì rì như rùa bò, nghiêng qua nghiêng lại, xoay tới xoay lui kia thật sự hữu dụng à? Nhóc thật sự có thể dựa vào cái đó để đánh bại Tần Tử Chu sao?
(*động tác chậm rì rì mà Tần Tử Viễn miêu tả ở trên là bài thể dục dưỡng sinh mà Lý Ỷ La dạy cho Tần Chung, có lẽ là bài quyền Thái Cực Đạo.)
Tâm tư của con nít thường thường đều hiện hết lên mặt, Lý Ỷ La chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được nhóc đang suy nghĩ cái gì, nàng chọt chọt nhẹ lên cái mũi nhỏ của Tần Tử Viễn mà nói: “Chính vì tiểu thẩm thẩm luyện cái kia, nên mới có thể ném Tử Chu ca của con lên cao như vậy cao đó!”
Tần Tử Viễn càng há miệng to hơn, tiểu thẩm thẩm lợi hại như vậy, chính là nhờ luyện cái kia sao? Nếu nhóc cũng luyện, vậy sau này, có phải nhóc chính là người mạnh nhất không có địch thủ trong đám trẻ con của Tiểu Thanh Thôn đúng không?
Tần Tử Viễn kích động, gương mặt ửng đỏ, hai mắt hưng phấn sáng lấp lánh: “Dạ, sau này con sẽ đi theo tiểu thẩm thẩm luyện tập!”
Lúc Lý Ỷ La chọt chọt vào cái mũi nhỏ của Tần Tử Viễn, động tác lột đậu phộng của Tần Chung chợt khựng lại, sau đó lập tức cúi đầu ngay, tiếp tục lột cho xong hạt đậu phộng kia rồi bỏ vào cái dĩa nhỏ bên cạnh Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La rất thích Tần Tử Viễn, hoạt bát đáng yêu, không hề ngang ngược vô lý như những đứa trẻ khác. Nàng bị dáng vẻ kích động của Tần Tử Viễn chọc cho vui vẻ. Còn đang định trêu đùa Tử Viễn vài câu, thì Tần Chung bỗng nhiên ghé sát lại, đưa tới nửa dĩa đậu phộng đã được lột sạch vỏ: “Ỷ La, cho nàng!”
Trước đó, Lý Ỷ La đã thấy Tần Chung luôn cúi đầu chăm chú lột đậu phộng rồi, nhưng nàng không ngờ, thì ra là Tần Chung lột cho mình. Trong lòng Lý Ỷ La liền thấy ngọt ngào như được rót mật. Nàng trực tiếp quên luôn Tần Tử Viễn, nhận lấy dĩa đậu phộng Tần Chung đưa tới, bóc lấy một hạt đưa đến miệng Tần Chung: “Chàng cũng ăn đi!”
Tần Chung được Lý Ỷ La đút cho một hạt đậu phộng dưới tình huống bất ngờ không lường trước, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Lý Ỷ La đã thu tay về mất rồi. Tuy nhiên, Tần Chung chắc chắn mình không có cảm giác sai, vật mà đầu lưỡi hắn vừa tiếp xúc được kia chính là ngón tay của Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La cũng lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng mình, nàng cảm thấy hạt đậu phộng này đặc biệt ngon vô cùng, bèn hỏi Tần Chung: “Ăn ngon không?”
Tần Chung nhanh chóng liếc nhìn ngón tay nhỏ thon dài của Lý Ỷ La một cái, ánh mắt sâu xa: “Ừm! Ngon lắm!”
“Nếu ngon thì chàng ăn nhiều một chút!” Lý Ỷ La mỉm cười đưa dĩa đậu phộng sang cho Tần Chung, rồi tự mình bốc lấy một nắm đậu phộng rang chưa lột vỏ, dưới ánh mắt khó hiểu của Tần Chung, Lý Ỷ La úp hai bàn tay vào nhau, bắt đầu chà xát, vỏ đậu phộng đỏ đỏ liền rơi xuống ào ào như mưa, lúc nàng mở tay ra, thì đậu phộng trong lòng bàn tay đã sạch bóc không còn chút vỏ nào.
“Tướng công, từ từ ăn, chàng ăn bao nhiêu, ta sẽ lột bấy nhiêu!” Lý Ỷ La bỏ đậu phộng đã lột vỏ trong tay vào cái dĩa Tần Chung đang cầm, sau đó lại lấy thêm một nắm đậu phộng chưa lột vỏ khác.
Tần Chung: “……..” Mình vẫn nên im lặng ăn đậu phộng là hơn.
Mấy đứa nhóc ở bên cạnh nhìn một chiêu này của Lý Ỷ La, liền sôi nổi phát ra âm thanh kinh ngạc và sùng bái. Lần này không chỉ một mình Tử Viễn không thôi, mà cả Tử Hạo lẫn Tử Như cũng vùng vẫy, rời khỏi lòng ngực mẹ mình để tuột xuống đất, mang vẻ mặt sùng bái chạy đến vây quanh Lý Ỷ La.
“Tiểu thẩm thẩm, dạy con với! Dạy con với!….” Tần Tử Viễn không chờ được nữa, nôn nóng kêu lên ầm ĩ.
“Dạy con! Dạy con!…..” Tử Hạo cũng bắt chước kêu gào theo.
Tử Như còn chưa nói chuyện rành rẽ, nhưng cũng không chịu thua kém hai ca ca, bé không ngừng kêu a a ê ê.
Được ba đứa nhóc đáng yêu nhường ấy bu quanh, Lý Ỷ La vô cùng hưởng thụ, nàng làm động tác suỵt, thành công làm cho ba đứa nhóc lập tức im lặng: “Nhìn kỹ nhé!” Lý Ỷ La lại cầm một nắm đậu phộng, úp tay lại, bắt đầu chà xát, vỏ đậu phộng liền theo kẽ ngón tay rơi lả tả xuống như mưa.
“Woa…..” Mấy nhóc con lại kêu lên đầy kinh ngạc.
Tần Chung nhìn dĩa đậu phộng, rồi lại ngước lên nhìn mấy tiểu quỷ vây quanh Lý Ỷ La càng ngày càng nhiều, xong lại im lặng bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng nhai, có điều mùi vị của hạt đậu phộng này không còn ngon như vừa rồi nữa.
Tần Chung lại nhìn ba tiểu quỷ cùng Lý Ỷ La một lần nữa, xong rồi làm như là lơ đãng, khẽ nói: “Ỷ La, đừng lột nữa! Bao nhiêu đây đã đủ rồi!”
Mã Đại Ni nghe xong liền vội nói: “Tam đệ, đệ không ăn nữa thì cứ cho chúng ta đi!” Không cần lột vỏ đã có thể ăn, thật là tốt!
Tần Chung lặng lẽ cầm chặt lấy dĩa đậu phộng, híp mắt mỉm cười với Mã Đại Ni, nói: “Nhị tẩu tự mình lột đi! Ỷ La lột số đậu phộng này rất vất vả!”
Mã Đại Ni: “……” Chẳng lẽ hai mắt nàng mù hết rồi sao? Tam đệ muội lột đậu phộng vất vả chỗ nào chứ?
Lý Ỷ La nghe xong lời Tần Chung nói, trong lòng càng thấy ngọt ngào hơn, động tác chà xát đậu phộng cũng chậm lại, còn làm ra vẻ rất mệt mỏi, vừa chà vừa nói: “Đúng đó! Tướng công~, thật là mệt quá đi mất~!”
“Ừm, ta lột cho nàng!” Tần Chung tự động lấy hết đậu phộng trong tay Lý Ỷ La, ngồi lột từng hạt một.
Mã Đại Ni: “……..”
Tần Diệu ở bên cạnh vội nói: “Nương tử~, ta lột cho nàng, nàng ăn bao nhiêu, ta sẽ lột bấy nhiêu.” Lão tam thật là…. Chặc chặc, keo kiệt quá mà.
Mã Đại Ni liền nhích lại gần sát Tần Diệu: “Tướng công, chàng thật tốt~~~!”
Trương Thúy Thúy nhìn Tần Diệu một cái, rồi lại nhìn Tần Phấn. Tần Phấn trước giờ luôn ngây ngô khờ khạo, thế nhưng không biết sao lần này lại hiểu được hàm ý trong ánh mắt nhìn sang mình của Trương Thúy Thúy, liền hốt một nắm đậu phộng, cười ngây ngô nói: “Mẹ bọn nhỏ, ta cũng lột cho nàng!”
Hằng năm, Tần Phấn luôn làm việc đồng án* (*làm ruộng), thời điểm nông nhàn lại phải đến bến tàu làm công, chính vì vậy mà hai bàn tay Tần Phấn vô cùng thô ráp, phủ đầy sương gió. Có vài chỗ da còn bị nứt nẻ.
Trương Thúy Thúy trông thấy, lòng như bị kim châm, nàng lại nhìn sang bàn tay của Tần Diệu và Tần Chung, sự trái ngược rõ rệt như thế càng khiến nàng đau lòng hơn. Trương Thúy Thúy không kiềm được cảm xúc, mắt hơi ươn ướt, nàng ho một tiếng, rồi nói: “Cha bọn nhỏ, để thiếp lột cho!”
(*ngoại trừ Lý Ỷ La và Tần Chung là xưng hô ta_chàng, ta_nàng ra thì những phu thê trẻ tuổi khác trong truyện đều dùng xưng hô ta_nàng và chàng_thiếp hết nhé, trừ lúc giận thì nữ nhân mới xưng ta. Vì đây là xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, còn riêng Lý Ỷ La là người hiện đại, trước đó Lý Ỷ La cũng nói với Tần Chung là phu thê bình đẳng, nên dùng cách tự xưng ta để thể hiện sự ngang hàng. Cách tự xưng thiếp là một sự thể hiện nữ nhân thấp hơn nam nhân, còn một số cách tự xưng khác cũng thể hiện sự thấp hơn của nữ nhân là: Nô gia, tiện thiếp,….)
Tần Phấn cười ha ha một tiếng: “Không sao đâu! Tay ta thô, lột nhiều cũng không mệt!”
Trương Thúy Thúy nghe vậy, vội quay mặt đi, đưa tay lên lau lau khóe mắt, trong lòng càng thêm quyết tâm nhất định phải học thêu thùa cho tốt.
Tần phụ, Tần mẫu không hiểu sao cả nhà lại đột nhiên quay sang lột đậu phộng hết cả, hai ông bà nhìn mấy đứa con trai con dâu, rồi lại quay sang hai mặt nhìn nhau. Tần phụ: “….. Mẹ bọn nhỏ, tôi cũng lột đậu phộng cho bà nha!” Đều là lũ con có thê tử liền quên mẹ, lão bà tử của ông cũng chỉ có mỗi mình ông thương mà thôi!
Mặt Tần mẫu hơi ửng đỏ, cũng may là trời tối, đèn không sáng mấy nên không dễ dàng phát hiện: “Tôi tự mình lột là được rồi! Đã lớn tuổi như vậy, ăn đậu phộng còn cần có người lột cái gì chứ?”
Tần phụ lặng lẽ liếc nhìn mấy đứa con trai, xong lại lắc lắc đầu, ông lột xong một hạt đậu phộng rồi bỏ vào tay Tần mẫu.
Ba đứa nhóc vốn đang bừng bừng hứng thú nhìn Lý Ỷ La lột đậu phộng, nhưng sau khi Tần Chung nói đủ rồi thì Lý Ỷ La không lột tiếp nữa. Hai người lớn quay sang đút đậu phộng cho nhau ăn, chàng đút ta một hạt, ta đút chàng một hạt.
Tần Tử Viễn lúc đầu còn liến thoắng nói không ngừng, nhưng qua một lúc lâu mà Tần Chung và Lý Ỷ La vẫn giống như là hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của nhóc vậy.
Đút đậu phộng thì có gì vui đâu chứ? Nhóc thấy không thú vị, liền muốn đi tìm Trương Thúy Thúy, ai ngờ vừa quay đầu lại, thì lại bắt gặp cảnh tượng cha nhóc cũng đang đút đậu phộng cho mẹ nhóc ăn.
“Mẹ?”
Trương Thúy Thúy không trả lời.
“Cha?”
Tần Phấn cũng không trả lời.
Tần Tử Viễn bĩu bĩu môi, quay sang nhìn hai đệ đệ muội muội đang ngây ngô mờ mịt, rồi gân cổ nói: “Có gì ghê gớm đâu chứ! Ta cũng biết lột! Tử Hạo, Tử Như, để ca ca lột cho hai đứa!”
Còn về Tần Phương, khi phát hiện không khí trong chính sảnh có chút không thích hợp thì đã lặng lẽ trở về phòng từ lâu rồi.
Đêm ba mươi cứ trôi qua như thế, ba đứa nhóc mơ mơ màng màng ngủ quên mất, cũng không biết cả nhà dừng việc lột đậu phộng lúc nào.
Buổi sáng hôm sau, Tử Viễn cùng Tử Hạo thức dậy rời giường, được Trương Thúy Thúy chải đầu mặc đồ như một cây nấm, rồi cả hai huynh đệ dắt tay nhau đi chúc tết cho trưởng bối trong nhà. Tần mẫu cho mỗi đứa một bao lì xì, trong đó có ba văn tiền.
Mấy đứa nhỏ vui đến quên trời quên đất.
Tuy nhiên, chúng không ngờ, điều kinh hỉ thật sự vẫn còn ở phía sau. Lý Ỷ La cũng lì xì cho mỗi đứa một bao, nàng không vượt mặt Tần mẫu, chỉ cho hai văn tiền thôi. Nhưng vậy cũng đủ để ba đứa nhỏ mừng phát điên, cả một đám chí chóe đua nhau kêu tiểu thẩm thẩm thật tốt.
Tần Tử Viễn và Tần Tử Hạo đều yên tâm đưa bao lì xì cho Trương Thúy Thúy bảo quản. Thế nhưng, Tử Như thì….., tuy bé còn chưa đầy hai tuổi, nhưng cũng mơ hồ biết được, đồ mà rơi vào tay mẹ rồi thì không bao giờ đưa lại cho bé. Vì thế, khi bé vừa nhận được bao lì xì, liền vội vã nhét hết vào trong áo của mình.
Vấn đề là người bé thì nhỏ, y phục mặc lại dày, cả một buổi mà vẫn không giấu bao lì xì vào đâu được, khiến cho bé gấp đến độ dậm chân cả lên.
Lúc này, Mã Đại Ni bỗng chìa tay về phía hai bao lì xì trong tay Tử Như: “Tử Như, con còn nhỏ, để mẹ giữ giúp con nào! Con mà cầm thì sẽ làm mất đó!”
Tử Như vội vàng giấu bao lì xì ra sau lưng.
“Đứa nhỏ này, một đứa con nít như con cầm nhiều tiền như vậy làm gì hả?” Mã Đại Ni nói xong liền thu lấy hai bao lì xì của Tử Như.
Tử Như không khóc, chỉ là dõi mắt trông mong nhìn theo hai bao lì xì của bé đang nằm trong tay Mã Đại Ni.
Tiền lì xì của trẻ con đều do người lớn giữ hộ, ai cũng như ai. Nhưng để Mã Đại Ni giữ tiền, rất có thể nàng ta sẽ đem đi tiêu xài, nên Tần mẫu không yên tâm, bèn dặn dò thêm một câu: “Ngươi phải giữ đó cho Tử Như, nếu để ta biết ngươi giữ không được, thì xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Mã Đại Ni cười gượng: “Mẹ à, không có đâu!”
Mùng một đầu năm là phải đi chúc tết cho tổ tiên, nhưng việc này chỉ có nam nhân mới được làm. Tần mẫu chuẩn bị đầy đủ giấy tiền vàng bạc, pháo,… cho mấy nam nhân xong xuôi thì dẫn đầu mấy đứa con dâu đứng từ xa nhìn lại.
(*tục chúc tết đầu năm này là đến mộ của tổ tiên chúc tết. Chỉ có nam nhân được đi đến viếng mộ chúc tết, nữ không được đi theo. Đây cũng là một việc trọng nam khinh nữ.)
Tử Viễn và Tử Hạo tuy còn nhỏ nhưng cũng là nam đinh trong nhà, có tư cách đến trước mộ tổ tiên tế bái. Xã hội này, chính là dùng những quy củ nghiêm ngặc một bước khó vượt Lôi Trì để phân rõ cấp bậc giữa nam và nữ.
Nữ tử gả đi chính là để sinh con dưỡng cái, giúp nam nhân kéo dài hương lửa của gia tộc. Ấy vậy mà đến cả việc tế bái tổ tiên cũng bị cấm, đúng là mỉa mai thật!
Chúc tết cho tổ tiên là đại sự vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Dù Tần mẫu, Tần Phương và mấy đứa con dâu Tần gia chỉ đứng ở xa xa, nhưng mọi người cũng hướng về phía phần mộ của tổ tiên mà bái lạy.
Tất cả mọi người đều lạy, duy chỉ mình Lý Ỷ La là vẫn ngây người đứng đó.
Tần mẫu tưởng Lý Ỷ La không biết quỷ củ, bèn nói: “Ỷ La, con cũng mau lạy đi!”
“A!” Lý Ỷ La hồi thần lại, rồi hướng về phần mộ tổ tiên của Tần gia, cung kính hơi khom người, động tác rất chuẩn, không hề có một chút biểu cảm khinh mạn* nào. Phương thức bái tế kỳ thị nữ tử thế này, Lý Ỷ La cũng chỉ dám thầm phỉ nhổ trong lòng mà thôi, chứ nàng cũng không dám khiêu chiên quy tắc chuẩn mực của xã hội phong kiến. Thuận theo quy tắc nơi này mới giúp cuộc sống nàng được tốt hơn. Nàng hiển nhiên là không có ý định thể hiện bản thân mình khác với người bình thường ở đây.
(*khinh mạn: từ hơi lạ nhưng nó cùng nghĩa với khinh thường, khinh lờn, khinh nhờn, khinh miệt, khinh bỉ,…. Đều là thể hiện biểu cảm hoặc hành động xem thường sự vật, sự việc hoặc người nào đó.)
Mùng một đầu năm, sau khi chúc tết cho tổ tiên xong, thì hàng xóm láng giềng sẽ sang nhà chúc tết lẫn nhau.
Mùng hai đầu năm là ngày nữ nhi đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni đều ở thôn lân cận. Sáng sớm thì mọi người đã bắt đầu thu xếp. Năm nay, cuộc sống của Tần gia rộng rãi* hơn được đôi chút, lúc Tần mẫu chuẩn bị lễ vật cho mấy đứa con dâu về thăm nhà mẹ cũng hào phóng hơn mọi năm.
(*cuộc sống rộng rãi: từ rộng rãi ở đây là theo nghĩa bóng, ý nói đời sống được dư dả thoải mái hơn, tốt hơn.)
Có nhiều lễ vật hơn mọi năm, Trương Thúy Thúy cũng vui vẻ phấn khởi hơn. Còn đối với Mã Đại Ni thì có cũng được, mà không cũng chẳng sao. Bởi vì Mã Đại Ni nghĩ, đem đồ về nhà mẹ để tất cả rơi vào tay mấy vị tẩu tử, còn không bằng để lại cho nàng ăn.
Tần mẫu chuẩn bị lễ vật cho Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni đâu vô đó hết rồi, thì lại có phần khó xử đối với Lý Ỷ La. Tần gia của hiện tại đã không có cách nào so sánh được với nhà Lý chủ bộ, mà Lý Ỷ La lại bị nhà Lý chủ bộ gả thế đến Tần gia. Tần mẫu rất muốn chuẩn bị lễ vật cho Lý Ỷ La nhiều một chút, xem như là làm chỗ dựa chống lưng cho nàng, để cho Lý gia bọn họ biết rằng, đứa con gái mà Lý gia bọn họ xem như rơm rác quét đi, nhưng ở Tần gia bà, Lý Ỷ La chính là bảo bối.
Nhưng mà, biết chuẩn bị thứ gì để Lý Ỷ La mang về đây? Cho dù có dọn sạch Tần gia, thì e là cũng không lọt vào mắt Lý gia nổi.
“Ỷ La, con về nhà mẹ thì nên chuẩn bị những gì?” Tần mẫu không biết quyết định thế nào, nên đành hỏi ý kiến Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La nghe vậy, liền bỏ kim chỉ trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tần mẫu, ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ~, tùy tiện đem đại thứ gì đó về là được! Dù sao thì có đem cái gì về cũng khiến bọn họ chướng mắt mà thôi!” Nếu có thể, thì nàng không muốn về Lý gia chút nào, nhưng sau này, Tần Chung còn đọc sách đi thi công danh nữa, nếu ngay cả việc mỗi năm về thăm nhà một lần mà cũng không làm được, thì e là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tần Chung.
Tần mẫu nghĩ cũng phải, nên bà dựa theo lễ vật đã chuẩn bị cho Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni mà chuẩn bị cho Lý Ỷ La một phần. Cuối cùng, bà còn vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ỷ La: “Trở về xem một chút, dù sao thông gia cũng là cha ruột của con, nếu thật sự không ở lại đó được thì cứ ngồi một lát rồi về nhà.”
“Me, con biết rồi~!” Lý Ỷ La nhận lấy đồ vật mà Tần mẫu chuẩn bị cho mình, rồi vẫy vẫy tay với Tần Chung: “Tướng công, chúng ta đi thôi!” Rèn luyện hơn hai tháng, cộng thêm đồ bổ mà Lý Ỷ La nấu, nhìn Tần Chung có tinh thần hẳn lên, hiện tại đi một chuyến lên huyện chắc là cũng không thành vấn đề.
“Ừm!” Tần Chung lập tức đứng dậy, khoác lên người chiếc áo choàng mùa đông mà Lý Ỷ La may cho hắn, sau khi đi đến bên cạnh Lý Ỷ La liền đưa tay ra đón lấy đồ vật trong tay nàng.
Lý Ỷ La liền né qua: “Để ta đi! Để ta đi! Tướng công, chàng đừng để bản thân vất vả thì hơn!”
Tần Chung bất đắc dĩ cười cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy Lý Ỷ La có sức lực lớn như vậy cũng không phải là chuyện tốt lắm.
Hai người đi ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng Tần mẫu đang đứng cạnh cửa gọi với theo bọn họ: “Chung nhi, con phải nhớ che chở cho Ỷ La một chút! Đừng để Ỷ La chịu uất ức gì ở Lý gia!” Đứa trẻ không còn mẹ ruột, phải núp bóng mẹ cả mà sống, từ sau khi Lý Ỷ La gả thế đến Tần gia, ai cũng nhìn ra được thái độ chẳng quan tâm của Lý gia, chỉ sợ ngay cả Lý chủ bộ cũng chẳng nhớ là có một đứa con gái thế này.
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La một cái, rồi trả lời Tần mẫu: “Con biết rồi, mẹ! Người về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm!”
Thấy Tần mẫu yêu thương mình như vậy, trong lòng Lý Ỷ La ấm áp không thôi, nàng vẫy vẫy tay với Tần mẫu đang đứng ở cạnh cửa dõi mắt trông theo hai phu thê nàng, gào to một tiếng với Tần mẫu: “Mẹ, người yên tâm đi!” Nàng cũng không phải là bánh trôi mềm mại mặc người ta nắn thế nào thì thành hình thế ấy đâu.
Mã Đại Ni đứng ở gần cửa, nhìn thấy ghen tỵ đến đỏ mắt: “Mẹ đúng là đào tim đào phổi cho tam đệ muội mà!” Sau đó nàng lại nhìn Trương Thúy Thúy: “Đúng không, đại tẩu?”
Trương Thúy Thúy không nói gì, chỉ là động tác thu dọn đồ đạc có phần nhanh hơn. Thu dọn xong xuôi, nàng về phòng gọi Tần Phấn và hai đứa nhỏ, cả nhà cùng đi chào một tiếng với Tần phụ, Tần mẫu rồi xuất phát khỏi Tần gia.
Mã Đại Ni ha một tiếng, quay qua quay lại rốt cuộc cũng thu dọn xong đồ của mình, lúc này mới ôm tâm trạng không tình nguyện cùng Tần Diệu và Tần Tử Như rời khỏi Tần gia. Mẹ nàng đã mất, cha thì chưa từng thương yêu gì nàng, về nhà mẹ đẻ cũng chỉ để xem mặt nặng mày nhẹ của mấy vị tẩu tử. Nếu không phải hôm nay là ngày bắt buộc phải trở về, thì còn lâu nàng mới muốn đi nhìn khuôn mặt ngựa của vị tẩu tử kia.
Tần gia vốn dĩ luôn luôn náo nhiệt, bây giờ không khí quả thật quá buồn tẻ. Tần mẫu liếc nhìn Tần phụ đang ngồi hút thuốc, rồi lại nhìn Tần Phương đang ngắm bộ đồ thêu của Lý Ỷ La không chớp mắt kia một cái, chợt, bà mất hết hứng thú nên phất phất tay mấy cái: “Hôm nay trong nhà không có ai, chúng ta cứ tùy tiện ăn đại chút gì đó là được!”
Tần Phương thì không sao cả, nhưng Tần phụ đang hút thuốc thì có chút không biết trả lời lại Tần mẫu thế nào: Chẳng lẽ ông không phải người à?
Lý Ỷ La và Tần Chung đi đến cổng thôn, nhìn thấy rất nhiều phụ nhân mang theo con cái cùng phu quân của mình đi về hướng này. Những người này hiển nhiên là cũng đang lên đường về thăm nhà mẹ đẻ. Ngoài ra, cũng có rất nhiều phụ nhân mang theo con cái và phu quân của họ đi vào trong thôn, những người vào thôn kia chắc hẳn là những nữ tử lấy chồng ngoài thôn, bây giờ về thôn thăm nhà mẹ.
Sau khi ra khỏi thôn, trên đường lên huyện thành chỉ còn lại mỗi phu thê Lý Ỷ La và Tần Chung. Lý Ỷ La nhìn mặt đường vẫn đóng tuyết dày cộm, hai tròng mắt nàng khẽ đảo một cái, rồi bước đến trước mặt Tần Chung, hỏi: “Tướng công, có cần ta cõng chàng không?”
Tần Chung hơi động tâm* một chút, nhìn nhìn lưng của Lý Ỷ La, nhưng rồi vẫn lắc lắc đầu: Hắn không nỡ! Tuy nhiên, theo mỗi bước đi, thân mình Tần Chung lại càng dựa gần vào Lý Ỷ La thêm một chút, đến cuối cùng thì vai của hai người gần như là dán sát vào nhau.
(*động tâm = động lòng = trong lòng khẽ động = nội tâm khẽ động: đây là từ miêu tả cảm giác ham muốn một cái gì đó. Riêng từ động lòng thì thường được dùng miêu tả cảm giác thích một ai đó hơn là những trường hợp khác. Từ động tâm được dùng nhiều nhất trong tất cả các trường hợp ham muốn một thứ gì đó ngoại trừ phương diện tình cảm. Vd:
_khi cô gái thích một chàng trai hoặc ngược lại thì thường được nói là: “động lòng rồi phải không?”
_còn trường hợp Tần Chung muốn được Lý Ỷ La cõng như trên thì thường dùng từ động tâm.
_hai cụm từ còn lại cũng giống nghĩa lẫn trường hợp sử dụng như từ động tâm, được sử dụng luân phiên để tránh lặp văn, làm lời văn lủng củng.)
Lý Ỷ La đương nhiên nhận ra được hành động nhỏ này của Tần Chung, trong lòng nàng thầm cười trộm, nhưng lại làm như không phát hiện, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, rồi nàng lại chợt nổi lên tâm tư xấu, cố ý bước nhanh hơn một chút.
Lý Ỷ La tăng tốc, Tần Chung muốn đuổi kịp thì cũng phải tăng nhanh bước chân.
Nhìn thấy khóe miệng cười trộm của Lý Ỷ La, sao Tần Chung lại không hiểu rằng Lý Ỷ La đang trêu chọc hắn cơ chứ? Nhưng ai bảo hắn yêu thương nàng, muốn chiều chuộng nàng, nên chỉ có thể nhìn bóng lưng Lý Ỷ La mà cười một cách bất đắc dĩ. Tần Chung cũng không lên tiếng bảo Lý Ỷ La chờ mình, mà là cố bước nhanh hơn một chút để theo kịp nàng.
Tần Chung tăng nhanh bước chân gần như là chạy chậm, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp Lý Ỷ La. Vừa chạy chậm theo vừa ngắm nhìn nàng, cuối cùng thì không nhịn được nữa, vươn tay ra muốn nắm lấy tay Lý Ỷ La.
Nhưng Tần Chung vừa vươn tay tới, Lý Ỷ La lại cố tình tăng tốc đi nhanh hơn một chút, hai ngươi cứ một đi trước một đuổi theo như thế.
Tần Chung lắc lắc đầu, thả chậm bước chân lại, hơi thở dần dần trở nên nặng nề hơn.
“Ỷ La…..”
Lý Ỷ La vừa thấy thế liền vội vàng vòng trở lại, trong lòng thầm mắng mình quá sơ ý, biết rõ sức khỏe Tần Chung không tốt còn cố tình đùa nghịch như vậy: “Tướng công, chàng không sao chứ? Có mệt không?” Lý Ỷ La sờ sờ mặt Tần Chung, lên tiếng hỏi.
Tần Chung để mặc cho Lý Ỷ La tùy ý sờ tới sờ lui trên mặt mình, nhưng đến thời điểm Lý Ỷ La thu tay về, thì hắn đột nhiên giữ chặt lấy tay nàng, rồi đan xen năm ngón tay mình vào năm ngón tay nàng.
“Chàng gạt ta?” Lý Ỷ La chỉ chỉ vào hai bàn tay giao nhau của hai người, rồi há miệng thở dốc.
“Ừm!” Tần Chung cao hơn Lý Ỷ La nửa cái đầu, hắn hơi cúi đầu xuống một chút, ánh mắt hai người liền ngang tầm nhau.
Đôi mắt của Tần Chung lúc này ngoại trừ đẹp ra, thì còn có sự sâu sắc lẫn nhu hòa. Hắn dùng bàn tay còn lại của mình, vén lại mấy sợi tóc tán loạn trên trán Lý Ỷ La: “Bởi vì ta sợ không đuổi kịp nàng!”
Lý Ỷ La cúi đầu, dùng chân đá đá tuyết: “Vậy….. Chàng cứ nói là được, cần gì phải gạt ta?” Lời trách móc mà một chút lực uy hiếp cũng không có, thậm chí còn có vài phần nũng nịu.
Tần Chung cười khẽ một tiếng, chậm rãi kề sát vào mặt Lý Ỷ La, trán hai người chạm vào nhau, Tần Chung nhỏ giọng nói: “Sau này không gạt nàng nữa!” Hơi thở ấm áp lấp đầy khoảng cách nhỏ bé giữa hai người, cả người Lý Ỷ La chợt run lên, giống như là trúng thuốc tê vậy, lâng lâng bay bổng.
Chuyện sau đó chính là Tần Chung nắm chặt tay Lý Ỷ La, dựa theo tốc độ của Tần Chung mà đi đến huyện thành.
Nhìn đại môn huyện thành, Lý Ỷ La: “………” Tới rồi? Sao nhanh vậy? Sao nàng chẳng hay biết gì cả thế?
Hiếm khi Tần Chung thấy được dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của Lý Ỷ La, ý cười trong mắt liền tăng vọt lên, bàn tay đang nắm tay Lý Ỷ La không hề có dấu hiệu buông ra: “Đi thôi!”
Hai người đi đến nhà Lý chủ bộ, cửa lớn Lý gia đóng chặt, trước cửa có dán giấy đỏ mừng năm mới, Tần Chung tiến lên, gõ gõ mấy cái lên cánh cửa lớn Lý gia.
Lý Ỷ La cẩn thận quan sát cánh cổng, trong ký ức của nguyên chủ, cánh cổng này xa lạ vô cùng. Từ nhỏ nguyên chủ đã bị Lý phu nhân nhốt ở hậu viện, nàng ấy gần như là bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngay cả cánh cửa lớn trong nhà của mình mà nguyên chủ cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa được mở ra, người mở cửa là một lão đầu tóc bạc, tuổi hơn năm mươi. Lão đầu không quen Tần Chung, nên hỏi: “Ngươi tìm ai…..” Còn chưa dứt lời thì đã thấy Lý Ỷ La đứng ngay bên cạnh.
“Nhị tiểu thư!”
Lý Ỷ La cười một tiếng với lão đầu: “Phúc bá!” Phúc bá là quản gia Lý gia, Phúc bá quản lý hạ nhân của Lý gia, và lo toan những chuyện lặt vặt trong phủ, nên cũng xem như là có tiếp xúc nhiều với nguyên chủ.
“Nhị tiểu thư, thật sự là người? Ai da, vị này chắc hẳn là cô gia rồi! Lão lập tức đi bẩm báo với lão gia và phu nhân!” Phúc bá nói xong liền vội vàng chạy vào nhà bẩm báo.
Không bao lâu sau, Phúc bá lại lần nữa quay trở ra, tuy nhiên, nét vui mừng trên mặt ông lúc này đã vơi bớt đi: “Nhị tiểu thư, cô gia, lão gia bảo lão đưa hai người vào!”
Cái này thật thú vị! Lão gia phân phó, không đề cập đến phu nhân, chẳng lẽ Lý phu nhân không có ở nhà?
Mãi đến khi Phúc bá đưa Lý Ỷ La và Tần Chung đến đại sảnh Lý gia, hai người mới phát hiện Lý phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị. Bà ta một bên cầm sổ sách, một bên nói gì đó với bà tử*, Lý chủ bộ thì đang uống trà.
(*bà tử: từ gọi chung của người hầu lớn tuổi. Bà tử có thể là bà vú, gia đình giàu gọi là nhủ nương, nhủ mẫu, ma ma,…. Hoặc chỉ là người hầu nữ tuổi tác lớn.)
Lý chủ bộ có dáng người mảnh khảnh, mặt mày trắng nõn, mặc dù tuổi đã ở độ trung niên, nhưng cũng là một đại thúc trung niên anh tuấn.
Ngẫm cũng đúng, nếu không thì sao Lý Nguyệt Nga lớn lên lại xinh đẹp như thế? Ngay cả nguyên chủ cũng có diện mạo thanh tú đáng yêu.
Hai người Lý Ỷ La đi vào, Lý chủ bộ lại chẳng thèm ngước mắt nhìn lên một cái.
Nếu là nguyên chủ, thấy thái độ của cha mình như thế, chỉ sợ là sẽ đau lòng thương tâm một trận. Chỉ tiếc, nàng là Lý Ỷ La, không phải nguyên chủ, mặc kệ thái độ của người cha trên danh nghĩa này có như thế nào thì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Lý Ỷ La dựa theo ký ức nguyên chủ, thái độ bình thản không buồn không vui hành lễ với Lý chủ bộ và Lý phu nhân, gọi một tiếng cha, mẹ.
Tần Chung chắp tay, ôn hòa cất tiếng: “Nhạc phụ, nhạc mẫu!”
Lúc này, Lý chủ bộ mới ngẩng đầu lên, ông ta ừ một tiếng. Tuy nhiên, Lý chủ bộ lại tự động bỏ qua Lý Ỷ La mà quan sát đánh giá Tần Chung: “Dáng vẻ này của con, dường như đã tốt hơn trước…..” Trước khi quyết định gả Lý Ỷ La đến Tần gia thay thế cho Lý Nguyệt Nga, Lý chủ bộ cũng đã gặp qua Tần Chung. Khi ấy, sắc mặt Tần Chung trắng bệch, thân thể gầy yếu, đứng đó mà giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, đúng với dáng vẻ tiêu chuẩn của một con ma ốm. Cũng chính vì bộ dáng ấy của Tần Chung, nên mới khiến Lý chủ bộ hạ quyết tâm đồng ý với Lý phu nhân, gả Lý Ỷ La thế cho Lý Nguyệt Nga. Kỳ thực, trước đó Lý chủ bộ vẫn rất xem trọng Tần Chung…..
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La một cái: “Làm phiền nhạc phụ lo lắng! Cũng may nhờ có Ỷ La chăm sóc tốt! Có thể cưới được nương tử, quả là phúc phận của tiểu tế!”
Lý chủ bộ a một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng điệu, rốt cuộc ông ta cũng chịu dời mắt nhìn về phía Lý Ỷ La. Vừa nhìn một cái, Lý chủ bộ mới phát giác ra, nữ tử với khí chất phóng khoáng đang đứng trước mặt mình có chút không giống với đứa con gái thứ hai trong trí nhớ của ông.
Lý Ỷ La đứng đó, không hề cố làm ra vẻ, mà khí chất tự tin phóng khoáng trên người cứ thế hiển lộ ra ngoài.
Lý phu nhân lúc này cũng ngẩng đầu lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!