Phù Thiên Ký
Chương 103: Kiếp trước của Vương Chi (8)
Abito trở về phòng trong tâm trạng đầy sự hoài nghi. Sao không hoài nghi cho được chứ, anh vừa bị một cô bé bảo là không giống người đấy, đáng nói hơn là cả hai chỉ vừa mới gặp lần đầu. Cô bé chẳng có lý do gì để dối gạt hay trêu đùa anh cả, như vậy nghĩa là cô bé nói thật lòng. Nhưng mà… anh thật sự không giống người sao? Không thể nào… Như để chứng minh cho sự phủ định của mình, Abito đi thẳng vào phòng tắm, tiến đến phía trước chiếc gương treo tường cỡ lớn…
Mũi thon, mắt đen, mày rậm, tóc màu hạt dẻ… Rõ ràng đây là một gương mặt đẹp, Abito tự tin về điều đó. Anh không thấy mình có chỗ nào không giống người hết, hoàn toàn không.
“Chắc là cô bé chỉ nói đùa thôi”. – Abito tự trấn an mình.
Thở một hơi ra miệng, anh quay đầu bước ra ngoài, nằm lăn ra giường sau khi đã cởi bỏ bộ com-lê ra khỏi người. Nằm được một lúc, anh chợt ngồi dậy, đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bắt đầu bấm những con số quen thuộc.
“Xin chào”. – Đầu dây bên kia, giọng một cô gái cất lên.
“Là anh đây, Marine”. – Abito nói.
“Anh? Nhưng anh nào cơ?”.
“Marine, là anh đây. Em không nhận ra giọng anh sao?”.
“Ừm… Xin lỗi, nhưng thật sự là tôi không nghe ra được. Vậy nói đi, anh là ai? Tôi có nhiều anh lắm. Johan, Jack, Thomas, Robert, Tom, Mike,… anh là ai trong số đấy?”.
“Marine, đừng đùa nữa”.
“Hừ, em thích đùa đấy”.
“Em sao thế? Ai chọc giận em à?”.
“Ai? Ngoài anh thì còn có ai chứ?”.
“Anh? Marine, anh đã làm gì em nào?”.
“Cả ngày nay anh đã không gọi điện cho em”.
“Vì vậy mà em giận anh sao? Marine, em thật trẻ con”.
“Ừ, em là một con bé đấy, thưa nhà văn lớn tuổi”.
“Xì…”.
“Anh cười gì chứ?”.
“Không… Không có gì. Chỉ là anh vừa bị một con mèo liếm vào mặt thôi”.
“Abito, không phải anh bị dị ứng với mèo sao?”.
“À… đây là một con mèo đặc biệt, thật lạ là anh có thể ôm nó cả ngày mà chẳng bị gì cả”.
“Anh gạt em đúng không? Làm gì có con mèo nào như thế chứ. Em là một bác sĩ đấy nhé”.
“Anh không lừa em đâu, quả thật là có một con mèo như vậy và tên của nó là Marine”.
“Hả? Marine? Mari… Abito! Anh dám bảo em là mèo! Anh… Em sẽ giết anh!”.
“Vậy khi nào em sẽ đến Einland?”.
“Không lâu đâu Abito, em thề đấy. Anh cứ chờ đó đi, hừ, em cúp máy đây”.
“Marine… Marine…”.
“Cô ấy sẽ không đến đây thật đấy chứ?”. – Abito lẩm bẩm – “Chắc là cô ấy chỉ nói thế vì bị mình trêu tức thôi”. Đặt điện thoại về chỗ cũ, một lần nữa, Abito lại ngả lưng ra giường.
Sáng hôm sau.
“Cốc cốc”
“Cốc cốc”
Abito vừa mở mắt, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt gì thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa truyền vào.
Ai thế nhỉ?
Hơi nghi hoặc, anh nhanh chóng ngồi dậy rồi bước ra mở cửa.
“Chào buổi sáng, Abito”.
“Quản gia Lohan?”.
“Tiểu thư Rusalka nhờ tôi nói với cậu là thời gian nghỉ của cậu đã kết thúc, kể từ giờ cậu sẽ trở lại làm việc. Tiểu thư đang đợi cà phê của cậu đấy”.
“Cảm ơn ông đã báo, quản gia Lohan. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”.
“Vậy gặp lại cậu sau”.
Nói xong, quản gia Lohan khẽ mỉm cười với Abito rồi lập tức rời đi.
…
6 giờ 30 phút, Abito tiến vào phòng Rusalka với một tách cà phê đặt trong khay.
“Tiểu thư, cà phê của cô”. – Vừa đặt tách cà phê xuống bàn, Abito vừa nói.
Rusalka cũng không muốn để anh đứng đợi một cách vô nghĩa, nhấp một ngụm cà phê xong, cô bảo: “Abito, hẳn là ngươi biết chăm sóc hoa chứ?”.
“Chỉ hoa hồng thôi, thưa tiểu thư. Quản gia Lohan đã dạy tôi”.
“Ngươi thích chúng chứ?”.
“Vâng, chúng là một loài hoa đẹp”.
“So với ta thì thế nào?”.
Trước sự xoay chuyển bất ngờ này, Abito không khỏi có chút lúng túng: “Tôi… Tôi nghĩ là… không thể so sánh được”.
“Tại sao?”. – Rusalka ngả lưng ra ghế, ánh mắt tựa cười như không truy hỏi.
Có chút lảng tránh, Abito giải thích: “Cảm giác đối với hoa và người không giống nhau”.
Lần này thì Rusalka đã thật sự bật cười. Cô nâng tách cà phê lên, uống cạn rồi nhận xét: “Ngươi thật thú vị, Abito”. Cô nói tiếp: “Được rồi, ta có việc giao cho ngươi đây… Hôm qua người làm vườn đã xin nghỉ, ngươi hãy thay thế công việc của ông ấy cho đến khi ta tìm được một người thích hợp. Công việc cụ thể ngươi hãy tìm Lohan để hỏi, hiện ông ấy đang ở ngay tại vườn hoa trước nhà”.
“Tôi biết rồi, tiểu thư. Tôi sẽ đi ngay”. Abito cúi chào, định bước ra phòng thì Rusalka đột nhiên ngăn lại:
“Chờ đã”.
Trước vẻ mặt khó hiểu của anh, Rusalka bỗng hỏi: “Abito, ngươi đã thực hiện hai cuộc gọi đến Anaheim phải không?”.
Tâm tình của Abito nhất thời trầm xuống. Anh cảm thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm. Mặc dù hiện tại anh là người hầu nhà Dreamess nhưng anh không cho rằng Rusalka có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của mình, kể cả cô có là tiểu thư của anh đi nữa.
“Tiểu thư Rusalka”. – Anh nói – “Đúng là tôi đã gọi đến Anaheim, nhưng tôi không nghĩ nó là vấn đề quan trọng và cần thiết phải báo cáo lại”.
“Ồ, ngươi đang khó chịu sao?”. Rusalka thản nhiên nhắc nhở: “Abito, ngươi vẫn chưa quên thỏa thuận đã ký kết với ta chứ? Ta nhớ không lầm thì có một điều khoản là: Trong ba tháng làm người hầu nhà Dreamess, ngươi sẽ phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt mọi quy định ở đây. Và ta lấy làm tiếc khi thông báo cho ngươi rằng: Làm theo sai bảo một cách vô điều kiện là một trong số những quy định của nhà Dreamess”.
“Tôi chẳng nghe ai nói với mình là có quy định ấy cả”.
“Đừng hoài nghi. Ngươi có thể tự mình đi hỏi những người hầu khác nếu muốn”.
Nhìn vào gương mặt lẫn thái độ bình thản của Rusalka, Abito đã gần như tin tưởng những lời cô vừa nói. Bất giác, một cỗ lửa giận bừng lên trong lòng anh.
“Cô đã không nói với tôi là nhà Dreamess có quy định ấy!”.
“Ngươi có hỏi ta sao?”.
Hỏi? Hỏi ư? Rõ ràng chính cô ta đã cố tình không đề cập đến khi ký kết thỏa thuận. Abito thấy mình hệt như một kẻ ngốc bị Rusalka tùy ý xoay vòng vòng. Trong cơn tức giận, anh chẳng còn để ý cái quy định hay trật tự chết tiệt nào nữa.
“Rusalka, cô… cô thật trơ trẽn!”. Đó chắc chắn là một lời xúc phạm nặng nề đối với một quý cô. Và ngay tức thì, Abito nhận được một cái nhìn đáng sợ, đến nỗi khiến da đầu anh cũng tê rần.
“Abito, ngươi vừa mới nói gì?”. – Vừa nói, Rusalka vừa tiến về phía Abito.
Cố gắng xua đi cảm giác bất an, Abito thẳng thừng đáp trả: “Như cô vừa nghe. Nếu cô muốn, tôi có thể lặp lại”.
“Ta không biết là lá gan của ngươi lớn như vậy đấy, Abito”. Mặt đối mặt trong khoảng cách chưa đầy hai gang tay, Rusalka đưa ra lời cảnh báo: “Từ trước đến giờ chưa có ai dám xúc phạm ta như thế cả, trừ bố ta. Và ta bảo đảm là ngươi sẽ vô cùng hối hận nếu dám xúc phạm ta thêm một câu nào nữa”.
“Cô sẽ giết tôi ư?”.
“Giết? Không. Ta sẽ chẳng làm gì ngươi cả, ngược lại, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Nhưng trước đó, ta muốn nhắc ngươi một điều: căn bệnh của cô bé Marine kia không thể kéo dài quá lâu đâu”.
“Thế nào? Ngươi vẫn còn muốn thử chứ?”. Trông thấy Abito im lặng, Rusalka đưa những ngón tay thon lướt nhẹ qua cổ anh, ra vẻ hài lòng: “Một sự lựa chọn khôn ngoan đấy, Abito”. Tiếp đó, nàng thu tay lại, một cách chậm rãi, và…
“Chát!”
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Abito.
“Đây là cái giá dành cho ngươi vì đã dám xúc phạm ta. Hy vọng nó sẽ giúp ngươi khắc sâu vào trí óc để không bao giờ còn tái phạm nữa… Giờ thì ngươi có thể đi”.
Chầm chậm buông lỏng nấm tay đang siết chặt, Abito lặng lẽ quay đầu, im lặng bước ra khỏi phòng…
…
Dọc theo hành lang, Abito đi khoảng chừng hai phút thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc: Theresa. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu lục, trông rất đẹp và sang trọng, nhất là khi phối hợp với mái tóc vàng óng mượt thì lại càng thêm nổi bật. Nếu là lúc khác, có lẽ Abito sẽ rất sẵn lòng dành cho cô bé một lời khen ngợi; còn bây giờ… tâm trạng anh đang khá tệ và thật sự là anh chẳng muốn nói gì cả. Điều duy nhất anh có thể làm là cố nặn ra một nét mặt tươi tắn kèm với câu “Chào tiểu thư” và… chấm hết. Một cái nhìn thoáng qua, một câu nói thoáng qua, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Lần thứ hai họ chạm mặt như thế đấy…
…
…
Đêm xuống.
“Phù…”
Abito nằm trên giường, liên tục thở dài. Anh đang thấy rất mệt mỏi. Chẳng phải bởi công việc nặng nhọc hay gì khác, hết thảy chỉ vì một cái tên: Rusalka. Thú thật anh không muốn gặp mặt cô ta một chút nào cả. Với anh, Rusalka quá khác biệt. Anh chẳng tài nào hiểu nổi con người cô cũng như những việc mà cô làm. Có lúc cô đối xử với anh như một người bạn (hoặc là tự anh cảm thấy thế), có lúc thì cô lại xem anh như một cái gì đó… chướng mắt, khó ưa… Anh không biết nữa. Nó khiến anh mệt mỏi.
“Cốc cốc”
Giữa lúc Abito đắm mình trong những suy nghĩ không đầu chẳng cuối thì tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ để Abito nghe rõ.
“Cốc cốc”
“Lẽ nào Rusalka lại có việc gì đó muốn mình làm sao?”. Nghĩ vậy, sắc mặt Abito nhất thời trầm xuống. Một cách miễn cưỡng, anh bước ra mở cửa.
Đập vào mắt anh là một gương mặt nhỏ nhắn, rất đẹp, tựa như ánh trăng.
“Tiểu thư Theresa?”.
“Tôi vào được không?”.
“Tất nhiên rồi. Xin mời tiểu thư”.
Theo lời mời, Theresa đi vào trong, từng bước nhè nhẹ. Với vẻ tò mò, cô bé đảo mắt nhìn quanh mọi thứ trong phòng; từ bàn ghế, thảm đỏ, tranh treo tường cho đến rèm che, chăn nệm, đèn ngủ,…, tất cả đều được thu vào tầm mắt cô bé. Trong số đó, có một thứ làm cô bé đặc biệt chú ý: một bức ảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!