Phù Thiên Ký - Chương 18: Trần Bân Đáng Thương (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Phù Thiên Ký


Chương 18: Trần Bân Đáng Thương (2)



Năm ngàn linh thạch?

Tâm tình Trần Bân cuối cùng cũng buông lỏng. Năm ngàn linh thạch đối với hắn quả thật không nhiều lắm. Tuy nhiên, khi hắn định lấy linh thạch ra thì Lăng Mị bồi thêm một câu:

“Là trung phẩm linh thạch”.

Ngắn gọn, đơn giản và súc tích. Chỉ một câu nhẹ như lông hồng ấy thôi đã khiến cho Trần Bân một lần nữa lặng người đi. Theo kiến thức của hắn thì một trung phẩm linh thạch sẽ tương đương với một trăm hạ phẩm linh thạch. Năm ngàn viên trung phẩm linh thạch vị chi là… năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch… Lúc này Trần Bân chỉ có một mong muốn duy nhất: Kiến thức của hắn là sai, sự việc trước mắt là ác mộng.

Thế nhưng đôi mắt tựa cười như không đang nhìn hắn này lại là gì? Là gì?

“Sao vậy, Tiểu Bân Bân? Sao tự dưng ngươi lại im lặng như thế? “.

“Phong chủ, đệ tử… đệ tử thật sự… thật sự không có số linh thạch lớn như vậy…”.

“Tiểu Bân Bân, nói dối rất không tốt nha. Ngươi dù gì cũng là một tu sĩ Linh châu cảnh, số tiền nhỏ xíu xiu như vậy sao ngươi lại không có được “.

“Đệ tử thề với trời, đệ tử thật sự là không có”.

“Thật sự không có?”.

“Thật sự”.

“Vậy ngươi có bao nhiêu? Mà thôi, đưa không gian giới chỉ của ngươi đây”.

“Phong chủ…”.

“Sao? Sợ ta lấy hết của ngươi ư? Tiểu Bân, trong lòng ngươi ta là kẻ tham lam như vậy? Ngươi là đang hoài nghi nhân phẩm của ta?”.

“Phong chủ hiểu lầm, đệ tử tuyệt không có ý đó!”. – Trần Bân vội thanh minh.

“Nếu không có ý đó thì đưa không gian giới chỉ đây”. – Vừa nói, Lăng Mị vừa chìa bàn tay ra.

Và tất nhiên, Trần Bân chỉ còn biết ngoan ngoãn giao ra tài bảo của mình một cách vô cùng miễn cưỡng. Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tuyệt đối hắn sẽ chẳng bao giờ ở sau lưng vị phong chủ của mình mà than phiền. Thiên Đan Phong bị đảo lộn thì sao? Quy định của Đại hội luyện đan bị sửa đổi thì sao? Hắn đi lo làm gì chứ? Nó cũng không có ảnh hưởng gì đến gia sản của hắn a! Trần Bân càng nghĩ càng muốn tự tát vào mặt mình mấy cái.

Trái với sự hối hận của Trần Bân, trong lòng Lăng Mị đang khá vui vẻ. Vốn dĩ nàng còn có chút chưa yên tâm về kế hoạch dụ dỗ Vương Chi, nhưng giờ thì nàng đã hoàn toàn nắm chắc trong tay. Vẫn thường nghe câu “Có tiền mua tiên cũng được”, Lăng Mị nàng rất tin tưởng vào câu nói này. Dĩ nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó; người có giá của người, tiên có giá của tiên, chỉ cần trả đủ thì tất mua được. Vài chục vạn hạ phẩm linh thạch đúng là chẳng thể mua được tiên, thế nhưng nếu là người, hơn nữa lại là kẻ tham tiền như Vương Chi thì khẳng định có thể mua đứt đấy. Nghĩ về ngày tháng sắp tới, tâm tình Lăng Mị không khỏi có chút kích động.

Thật ra thì không chỉ mỗi mình Lăng Mị kích động, ở đây, lúc này còn có một người khác kích động hơn nữa. Tên của hắn là Trân Bân. Bây giờ thì hắn biết quả đúng là có một trái tim đang bị tổn thương sâu sắc, có điều trái tim kia cũng không phải của phong chủ mà là của hắn! Nó đang nhỏ máu, thật sự là nhỏ máu! Tại sao ư? Vì gia sản của hắn đã bị người ta lấy, không, là bị người ta cướp hết một nửa rồi!

Cúi nhìn chiếc giới chỉ trong tay mình, Trần Bân thật rất muốn khóc lớn. Nhưng hắn biết hắn không thể khóc, chẳng những không thể khóc mà còn phải cười. Bởi vì phong chủ vừa bảo với hắn: “Tiểu Bân, ta thấy gia sản của ngươi cũng không nhiều, thật là không nỡ lấy chút nào. Thế nhưng mà trái tim bị tổn thương của ta cần phải được chữa trị, không thể không lấy. Yên tâm, ta là một người rất hiểu chuyện, cho nên chỉ lấy một nửa thôi. Mặc dù hơi ít một chút… Tiểu Bân, không cần phải cảm kích đâu. Mà sao mặt mày ngươi lại nhăn nhó như vậy, thật là khó xem. Cười lên xem nào. Phải vui vẻ thì tài lộc mới đến chứ”.

Vui vẻ? Hắn làm sao có thể vui vẻ trong khi vừa bị người ta cướp mất hết một nửa gia sản? Mất tiền mà còn phải cười thật vui vẻ ư? Hắn cũng không có bị khùng a!

Trần Bân có xúc động muốn mắng người, phi thường muốn. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không thể mắng. Hắn thật tình không dám. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là âm thầm oán trách. Đối tượng mà hắn oán trách là trời cao, là đất dày, là vị phong chủ tính tình quái dị của hắn. Đương nhiên, oán trách thì oán trách, bề ngoài hắn vẫn phải theo lời đối phương mà nở một nụ cười vui vẻ. Chỉ là… so với khóc thì nó còn khó coi hơn. Ấy vậy mà vị phong chủ kia lại nhận xét:

“Ừm, Tiểu Bân, ngươi cười lên trông rất đẹp trai”.

Trần Bân lập tức hóa đá.

Trên khoảng sân rộng, trong bầu không khí náo nhiệt của đại hội, giữa hàng trăm con người, so với những đệ tử khác thì Vương Chi nổi bật hơn hẳn. Cũng chẳng phải vì hắn có tu vi cao cường hay là gương mặt đẹp đẽ gì, sở dĩ hắn nổi bật là bởi… quá quái dị. Trong khi người khác tụm ba tụm bảy cười nói rôm rả thì hắn lại một mình đứng giữa sân; ừm, trường hợp của hắn có thể gọi là “Riêng ta một góc trời”. Thật sự thì Vương Chi không hề muốn như thế, hắn là người rất hòa đồng đấy; tiếc là trên người hắn lại có một kẻ rất không hiểu định nghĩa hòa đồng là thế nào, và nó cũng là nguyên nhân biến Vương Chi hắn thành tên lập dị.

“Khè khè… Khè khè…”.

Tiểu Tuyết Linh Xà vốn thường nằm an tĩnh trong ngực Vương Chi thì hôm nay chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại bò ra bên ngoài, dù Vương Chi có bảo thế nào cũng nhất quyết không chịu trở vào, đã thế bộ dáng lại còn rất trịch thượng. Cả mình nó cuốn quanh cổ hắn, đầu thì ngẩng cao áp lên đầu hắn, thấy ai tới gần hắn lại “khè khè” xua đuổi. Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: đại hội xuất hiện một tên lập dị bị mọi người xa lánh.

Cảm nhận được những ánh mắt khác thường thỉnh thoảng lại quét qua người mình, Vương Chi thật tình không được tự nhiên cho lắm. Từ nhỏ tới lớn thì đây là một trong vài lần hiếm hoi hắn đứng giữa đám đông như vầy, hơn nữa lần này lại nhờ tiểu Tuyết Linh Xà khiến cho nổi bật hơn hẳn người khác, lúng túng là khó tránh khỏi đấy. Nhưng mà… lúng túng thì lúng túng, hắn biết sao được chứ. Con rắn con kia cứ “khè khè” mãi thì ai muốn đến gần hắn mà bắt chuyện đây?

“Cũng chẳng hiểu hôm nay con rắn con này phát điên gì nữa”. – Trong lòng Vương Chi không khỏi buồn bực mà thốt lên như vậy.

“Vương sư đệ”.

Bỗng nhiên, một giọng quen thuộc truyền vào tai Vương Chi. Hắn đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy đó là vị Trần sư huynh của mình. Y đang tiến lại chỗ hắn.

“Khè khè”.

Đang nằm an tĩnh, tiểu Tuyết Linh Xà đột nhiên ngẩng cao đầu, phát ra tiếng cảnh báo.

Thấy thế, vốn đang bước tới, Trần Biểu liền khựng lại, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Hắn đương nhiên nhận ra lai lịch của con rắn con kia, chính là Tuyết Linh Xà. Nhưng chính vì nhận biết nên hắn mới cảm thấy khó hiểu. Nếu như là một con Tuyết Linh Xà đã trưởng thành với thực lực tương đương tu sĩ Tích Thủy trung kỳ thì hắn có cảm giác nguy hiểm cũng là điều bình thường, đằng này đây lại chỉ là một tiểu Tuyết Linh Xà ra đời chưa được bao lâu, thực lực còn chưa bằng một tu sĩ Khai nhãn sơ kỳ…

P/s: Tối còn 1 chương.

Số từ: 1569

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN