Phù Thiên Ký - Chương 222: Âm lô – Bảo đỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Phù Thiên Ký


Chương 222: Âm lô – Bảo đỉnh



“Nếu ngươi đoán giỏi như vậy thì nói thử xem rốt cuộc thể chất cụ thể của Mộ Thiên Thù là cái gì?”.

Trong lòng vốn đang bất mãn, Na Trát cố tình quay đầu sang hướng khác, tay vân vê lọn tóc còn chân thì chà nhẹ mỏm đá bên dưới, bộ dạng trông chẳng khác nào một thiếu nữ đang hờn dỗi cả, thật là đáng yêu vô cùng.

Tiếc rằng Vương Chi lại không phải người biết thưởng thức cái đẹp, vậy nên dù Na Trát có đáng yêu hơn nữa thì cũng bằng thừa.

Coi như chưa từng nhìn thấy vẻ hờn dỗi của ai kia, Vương Chi đáp gãy gọn:

“Bảo đỉnh”.

Gần như lập tức, cái đầu đang cúi thấp của Na Trát ngẩng lên, những ngón tay thon cũng bất giác ngưng lại.

Mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nàng nhìn chằm Vương Chi, mãi một lúc mới lên tiếng:

“Làm sao ngươi biết?”.

Thú thật thì từ nãy giờ, nàng vẫn đinh ninh là Vương Chi không thể nào nhận ra được.

Trong vô vàn nữ nhân trên thế giới này, có một số sở hữu thể chất rất đặc biệt, đối với tự thân tu luyện thì chẳng có tác dụng gì nhưng khi song tu với nam tu sĩ thì lại có thể trợ giúp cho đối phương đề thăng tốc độ tu luyện đáng kể. Bọn họ được gọi chung với cái tên: âm lô.

Tất nhiên, giống như phẩm chất đan điền, âm lô cũng có cao có thấp, cơ bản thì được chia làm bốn loại là: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Trong đó, hạ phẩm thấp nhất và cực phẩm là cao nhất.

Thông thường, nếu như không có dị biến nào phát sinh thì âm lô hạ phẩm chỉ có thể giúp cho nam tu sĩ đề thăng tốc độ tu luyện của bản thân lên tối đa là gấp đôi, với âm lô trung phẩm thì là gấp ba, thượng phẩm gấp bốn và cực phẩm thì gấp năm.

Công bằng mà nói thì âm lô chẳng khác nào một loại bảo vật hình người, so với linh đan, linh khí gì kia còn trân quý hơn rất nhiều. Đặc biệt là thượng phẩm âm lô và cực phẩm âm lô, căn bản chẳng phải là thứ có thể dùng linh thạch mà mua được.

Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại. Âm lô rất hữu ích, rất quý giá, thế nhưng nó cũng rất hiếm. Cực kỳ hiếm. Hạ phẩm và trung phẩm còn có cơ may nhìn thấy chứ còn thượng phẩm với cực phẩm thì… Trừ phi có vận may kinh người, bằng không thì đừng mong tìm được.

Thượng phẩm âm lô và nhất là cực phẩm âm lô, giá trị của hai loại này còn vượt xa cả những loại thánh khí, thánh đan thông thường, thiết nghĩ có được cũng chẳng ai đem bán hay trao đổi làm gì.

Mặc dù được công nhận là thánh vật hình người, tuy nhiên, hai loại âm lô ấy vẫn chưa phải tốt nhất. Thật ra thì ngoài bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, âm lô còn có một loại thứ năm nữa. Đó là một loại âm lô vô cùng đặc biệt, đến mức mà người ta đem nó tách ra khỏi phạm trù âm lô và gọi với cái tên khác là: bảo đỉnh.

Theo ghi chép của tu đạo giới thì bảo đỉnh bao gồm tám loại, ngoài công dụng cơ bản là đề thăng tốc độ tu luyện thì mỗi loại còn có một công dụng đặc trưng nữa.

Vậy tại sao bảo đỉnh lại khác biệt so với bốn loại âm lô kia?

Đầu tiên, thay vì chỉ có tác dụng trợ giúp với nam tu sĩ thì bảo đỉnh lại mang đến lợi ích cho cả nam lẫn nữ khi song tu, và lợi ích này là như nhau.

Thứ hai: tốc độ tu luyện. Phàm là nam tu sĩ khi song tu với nữ tu sĩ có thể chất bảo đỉnh, chỉ cần không phải loại người trời sinh tuyệt mạch không thể tu luyện hay là đan điền thiếu khuyết, kinh mạch mỏng manh cái gì, tóm lại thì tư chất bình thường là được, như vậy tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn sẽ được đẩy lên tối thiểu là ngang bằng với tiêu chuẩn của một thiên tài.

Mà thiên tài ư? Tốc độ tu luyện của bọn họ so với người bình thường thì nhanh hơn ít nhất là khoảng ba lần.

Thứ ba, cũng là điều đặc biệt nhất của bảo đỉnh: công dụng đặc trưng. Như đã đề cập, bảo đỉnh có tám loại tất thảy, và mỗi loại thì có một công dụng đặc trưng riêng của mình. Có loại thì giúp tu bổ thần hồn, có loại thì giúp cải tạo cơ thể, có loại lại giúp đột phá bình cảnh,…

Tám loại, tám công dụng, mỗi cái đều là thứ mà tu sĩ nào cũng khao khát, truy cầu…

Bảo đỉnh… gần như là nghịch thiên.

Khỏi phải nói, đồ tốt thì thường không có nhiều, phẩm cấp như bảo đỉnh thì càng là ít đến thương cảm. Vài ba giới diện mà sinh ra được một người mang thể chất bảo đỉnh thì tỉ lệ đã xem là rất cao rồi.

Ban đầu, Na Trát Sa Đài cũng không biết Mộ Thiên Thù có thể chất bảo đỉnh đâu. Làm nàng chú ý chỉ đơn thuần là thân phận hoàng tộc Ngân Nguyệt Tri Chu của đối phương mà thôi. Trong cuộc trò chuyện đó, vì muốn xác nhận lại những suy đoán của mình cũng như những lời kể của Mộ Thiên Thù nên nàng mới tiến hành tra xét cơ thể đối phương, ai mà ngờ được…

Bảo đỉnh – thứ mà cả đại tu sĩ cũng phải thèm nhỏ dãi a.

Thú thật thì đây là lần đầu tiên Na Trát Sa Đài tận mắt nhìn thấy một bảo đỉnh. Chuyện này âu cũng bình thường, nó quá hiếm cơ mà.

Nếu như Na Trát nàng mà là nam nhân thì… e rằng còn lâu nàng mới đứng đây thuyết phục Vương Chi thu nhận Mộ Thiên Thù làm thị nữ. Thứ trân quý như vậy rất dễ khiến người nảy sinh tà tâm đấy.

Thực tế thì thế nào?

Na Trát nàng là nữ nhân, bảo đỉnh có nghịch thiên hơn nữa thì nàng cũng chẳng dùng được. Vì vậy cho nên nàng mới chuyển sang cho Vương Chi – cháu trái của mình. Phù sa không chảy ruộng ngoài, chẳng có gì khó hiểu cả.

Thế mà đứa cháu trai kia của nàng, nó lại thờ ơ kiên quyết từ chối. Nếu không biết bảo đỉnh là cái gì thì cũng thôi, đằng này…

Mang theo chút hy vọng sau cùng, Na Trát hỏi:

“Cốt Đãi, bảo đỉnh… ngươi biết được bao nhiêu?”.

Lần này thì trong lòng Vương Chi đã bắt đầu sinh ra một tia khó chịu. Vị tứ a di này của hắn… đúng là rất kiên trì.

Thầm than một tiếng, hắn dứt khoát nói thật rành mạch:

“A di, ta biết về bảo đỉnh rất rõ, thậm chí có khi còn hơn ngươi. Vì thế cho nên, a di, ngươi đừng cố thuyết phục ta nữa, cứ để Mộ Thiên Thù ở bên cạnh ngươi đi”.

“Ta không tin. Bảo đỉnh hiếm có như vậy, chân nhân còn là kẻ biết người không, một tên Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại còn lớn lên ở một giới diện cấp thấp như ngươi, làm sao có khả năng…”.

“Cửu Khúc Tiêu Hồn”.

Chỉ với một câu đột ngột chen ngang ấy, Vương Chi đã lập tức làm cho Na Trát Sa Đài cứng họng, một chữ cũng chẳng ra thêm được.

Vài giây sau…

“Cốt Đãi, ngươi biết Mộ Thiên Thù là bảo đỉnh Cửu Khúc Tiêu Hồn vậy mà vẫn có thể thờ ơ được. Ngươi thật sự khiến cho ta…”.

Tiến sát Vương Chi thêm một chút, Na Trát đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới, sau cùng thì dừng lại ở ngay hạ thân hắn, hỏi thẳng:

“Sinh lý của ngươi bình thường đấy chứ?”.

Nàng vốn cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng nếu mà không nghĩ thì đúng là không được.

Nữ nhân thiên hạ, bàn về chuyện giường chiếu, ngoại trừ U Hương Lãnh Thủy và Diễm Tuyệt Tam Sinh – hai loại bảo đỉnh bí ẩn và khó phát hiện nhất – thì Cửu Khúc Tiêu Hồn không nghi ngờ gì chính là số một. Dù nam nhân lãnh cảm đến đâu cũng tuyệt đối không cách nào cưỡng lại được…

Gốc gác là hoàng tộc Ngân Nguyệt Tri Chu, bản thân lại là bảo đỉnh, hơn nữa còn là một trong ba loại bảo đỉnh tốt nhất có thể làm cho nam nhân sung sướng tiêu hồn…

Thân phận cao, tu luyện cực tốt mà cất giữ để hưởng thụ thì lại càng là khỏi phải nói. Một nữ nhân như vậy có thể tìm ở đâu chứ?

Mộ Thiên Thù chính là một bảo vật, một thánh vật vô giá chỉ có thể gặp mà không thể cầu a!

Đừng nói chân nhân, dù có là đại tu sĩ cũng phải thèm nhỏ dãi đấy!

P/s: ta cũng muốn có bảo đỉnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN