Phù Thiên Ký - Chương 230: Bộc lộ tu vi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Phù Thiên Ký


Chương 230: Bộc lộ tu vi



“Vòng đấu thứ hai, trận thứ ba: Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông đấu Mộng Đoạn của Thanh Y Môn. Mời thượng đài”.

Nghe xong lời Lôi Thiên Hà, Thái Thiếu Phần thoáng nhìn qua Vương Tuyết Nghi, dặn khẽ:

“Cẩn thận một chút”.

“Đệ tử biết”. – Giọng dịu dàng, Vương Tuyết Nghi gật nhẹ.

Mỉm cười đáp lại, Thái Thiếu Phần bảo: “Xuống dưới đi”.

“Vâng”.

Ngay khi Vương Tuyết Nghi vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Thái Thiếu Phần liền tắt lịm, thay vào đó là một vẻ trầm lặng lo âu. Thật lòng mà nói thì đối với trận đấu này, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại, điều mà nàng nghĩ Thanh Tùng Tử và những người khác cũng thừa trí thông minh để hiểu được.

Tư liệu về Mộng Đoạn nàng đã xem qua, thực lực của hắn, chiến tích của hắn… so với đệ tử Vương Tuyết Nghi kia của nàng thì quả thực chênh nhau không phải một hai. Một chiến thắng, nàng chẳng trông đợi gì mấy, điều mà nàng hy vọng là đệ tử của mình được mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện kia nhìn trúng.

Tuy nói tư chất của Vương Tuyết Nghi rất cao, xét cả Vân Lam đại lục cũng là số một số hai nhưng Tứ Thiên Điện nào phải hạng tông môn như Yêu Tông, như Vạn Kiếm Môn hay là Hồng Diệp Cốc, bọn họ là đại tông môn đích thực, một con quái vật khổng lồ của Đại Việt Giới.

Vân Lam đại lục? Tám đại tông môn? Nếu muốn, Tứ Thiên Điện chỉ cần thổi một cái cũng đủ để quét sạch tất cả rồi.

Có thể ở đây, tại đại lục Vân Lam này, Vương Tuyết Nghi được xem là thiên tài ngàn năm có một, nhưng nó không có nghĩa rằng ở Đại Việt Giới cũng sẽ như vậy. Đại Việt Giới kia chẳng những rộng lớn mà còn cao cấp hơn nơi này rất rất nhiều. Còn Tứ Thiên Điện, không ngoa mà nói thì bọn họ chính là một trong những thế lực chi phối Đại Việt Giới.

Từ một vài nguồn tin, Thái Thiếu Phần biết được bên trong Tứ Thiên Điện, hầu hết đệ tử của họ đều là những người được tuyển chọn kỹ càng, hạng cỡ Mai Tiểu Đóa, Công Tôn Tiểu Điệp, Tiểu Bá Vương – những kẻ đã bước vào cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng khi chưa đầy năm mươi tuổi – cũng chẳng hiếm lạ.

Lại nói, trong những lần tuyển chọn đó, số người như thế nghe đâu cũng từng bị loại không ít. Tiêu chuẩn để trở thành đệ tử của Tứ Thiên Điện rất cao.

Mặc dù Vương Tuyết Nghi có tư chất kinh người, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đã tiến vào Linh châu đệ tứ trọng, tốc độ tu luyện có thể xem là khó ai bì kịp, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành cường giả một phương, thế nhưng… sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như không được Tứ Thiên Điện công nhận.

Tất cả đều phải xem biểu hiện của bản thân nàng.

Giống như tất cả những tuyển thủ khác, Vương Tuyết Nghi hiểu rõ mình phải làm gì. Biểu hiện, phải, chắc chắn nàng nên làm thế. Nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng nên đem toàn bộ thực lực xuất ra… khi không cần thiết. Biết đâu như thế lại bị xem là ngu ngốc cũng không chừng. Chẳng ai rõ tiêu chuẩn tuyển chọn đệ tử cụ thể của Tứ Thiên Điện là gì, vậy nên nàng không muốn làm ra những chuyện thừa thải.

Ẩn giấu phần lớn thực lực, Vương Tuyết Nghi khẳng định sẽ làm vậy, nếu đối thủ hiện tại của nàng không phải là Mộng Đoạn.

Chạm trán với hắn, nàng có muốn cũng chẳng cách nào ẩn giấu được nữa. Hắn quá mạnh để dùng tu vi Linh châu đệ tứ trọng mà vẫn thắng được. Vừa rồi nàng đã thử rồi, giới hạn sức mạnh của mình ở mức Linh châu đệ tứ trọng cực hạn, và kết quả thì… bị đối phương đánh bay chỉ với duy nhất một đường kiếm.

Rất ngoài ý muốn. Vương Tuyết Nghi không nghĩ chỉ vừa mới bắt đầu mà đối phương đã xuất ra lực lượng mạnh như vậy.

“Xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng”.

Đinh ninh với nhận định ấy, Vương Tuyết Nghi cũng không ẩn giấu tu vi nữa, lập tức bộc lộ cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng của mình.

Khỏi phải nói, ngoại trừ người của Tứ Thiên Điện, Hoàng Thiên Hóa và Tả Vinh Thành đã biết trước ra thì toàn bộ đều bị làm cho kinh ngạc. Hệt như lúc Vương Chi bộc lộ tu vi trong trận chiến với Lâm Thế Danh của Yêu Tông vậy.

“Lại là Linh châu đệ ngũ trọng…”.

Chỗ của Thần Đao Môn, Công Tôn Quy cau mày, vừa đếm ngón tay vừa nói:

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Tông môn chi chiến năm nay bị cái khỉ gì không biết. Mọi năm muốn nhìn thấy một tên còn chẳng được, thế mà giờ lại lòi ra một lúc sáu tên…”.

Đảo mắt một vòng, hắn hạ thấp giọng: “Đáng nói là mình lại còn không phát hiện ra nữa chứ…”.

Nói thế nào thì hắn cũng là cao thủ Linh châu đệ cửu trọng, bị mấy tiểu bối qua mặt như vậy… nếu mà không buồn bực thì cũng nên hổ thẹn a.

Tất nhiên bất ngờ cũng chẳng phải mỗi mình Công Tôn Quy, ở đây, nhiều người khác cũng đang thấy rất ngoài ý muốn.

Trong số đó, tâm tình phức tạp nhất có lẽ chính là Thái Thiếu Phần.

Thú thực thì nàng vừa bị đả kích không nhẹ. Nàng thân là sư phụ của Vương Tuyết Nghi, ấy vậy mà đệ tử mình đã đột phá Linh châu đệ ngũ trọng từ lúc nào cũng không rõ…

Nên phản ứng thế nào đây? Vui mừng chăng?

Thái Thiếu Phần thật là vui không nổi. Thay vào đó thì nàng đang rất nghi hoặc. Dựa vào khí tức mạnh mẽ và ổn định mà Vương Tuyết Nghi phát ra hiện giờ thì rõ ràng đối phương đã bước vào cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng lâu rồi. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại không cho nàng hay? Thái Thiếu Phần nàng là sư phụ kia mà.

“Rốt cuộc là trong đầu nó đang nghĩ cái gì chứ…”.

“Nhị trưởng lão”.

Nghe tiếng Thanh Tùng Tử gọi mình, từ trong suy tư, Thái Thiếu Phần quay đầu lại.

“Muội cũng thật là, Tuyết Nghi nó đã đột phá Linh châu đệ ngũ trọng, tại sao lại không nói cho ta một tiếng chứ”.

Nói?

Nét mặt khó coi, Thái Thiếu Phần lắc đầu, giọng pha chút bực bội:

“Tông chủ sư huynh, việc nó đột phá Linh châu đệ ngũ trọng… ta thật không biết”.

“Nhị trưởng lão, cả muội cũng không biết?”. – Ánh mắt khác lạ, Thanh Tùng Tử hỏi lại.

Hồi đáp hắn là một cái gật đầu xác nhận của Thái Thiếu Phần.

Kế đấy, tạm thời bỏ qua sự ngờ vực của Thanh Tùng Tử, nàng xoay đầu nhìn xuống thân ảnh Vương Tuyết Nghi bên dưới, vẻ phức tạp hiện rõ trong đáy mắt.

“Tuyết Nghi à Tuyết Nghi, từ bao giờ ngươi lại trở nên như vầy hả…”.

Sau màn bộc lộ tu vi vừa rồi, Vương Tuyết Nghi không nghi ngờ gì đã tự làm mình trở nên nổi bật, mức độ tuy chưa thể sánh với Vương Chi nhưng cũng đủ để làm người ta khắc sâu ấn tượng.

Chưa đầy bốn mươi mốt tuổi mà đã bước vào Linh châu đệ ngũ trọng, tốc độ tu luyện cỡ này, so với Mai Tiểu Đóa còn khủng bố hơn. Và thực tế thì đã có một số người âm thầm đánh giá nàng cao hơn Mai Tiểu Đóa một bậc.

Tiếc rằng “một số người” nọ lại không phải mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện.

Tu Thiện, Tu Chiến hay là Cố Hồng Nhan, cho tới giờ phút này thì cả ba đều có chung một nhận định: Mai Tiểu Đóa hơn hẳn Vương Tuyết Nghi. Tốc độ tu luyện nhanh không nhất định thành tựu sẽ tiến xa, thế nhưng kẻ mang Thiên Sinh Đấu Hồn thì chắc chắn tương lai sẽ trở thành một chân nhân, dĩ nhiên với điều kiện không bị chết yểu hoặc xảy ra bất trắc gì đó.

Mai Tiểu Đóa, từ sau trận đấu với Trần Tiểu Ly ở vòng trước thì nàng đã chính thức lọt vào tầm mắt của ba đại nhân vật Tứ Thiên Điện. Hay nói cách khác, nàng đã có tên trong danh sách tuyển chọn đệ tử của Tứ Thiên Điện rồi.

Tất nhiên là chuyện này vẫn chưa được công bố. Tu Thiện, Tu Chiến và Cố Hồng Nhan không có nghĩa vụ này. Công việc của bọn họ là quan sát, đánh giá và lựa chọn. Kết quả chỉ được nói ra khi đại hội chính thức khép lại. Dù sao thì cho tới thời khắc cuối cùng, thời gian vẫn còn rất nhiều.

Lại nói, được Tứ Thiên Điện nhìn trúng cũng không phải chỉ có duy nhất Mai Tiểu Đóa, Vương Chi cũng đã nằm trong danh sách tuyển chọn. Với những gì đã biểu hiện thì hắn hoàn toàn đủ tư cách.

Còn Vương Tuyết Nghi ư?

Vẫn phải xem biểu hiện của nàng.

Cái mà Tứ Thiên Điện muốn thấy… chính là biểu hiện!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN