Phù Thiên Ký - Chương 39: Bái Sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Phù Thiên Ký


Chương 39: Bái Sư



Phong chủ vừa nói gì? Huyết Linh Khế Ước?

Nếu Trần Bân hắn không nhớ lầm thì trong tu đạo giới có ba loại chủ bộc khế ước là: Huyết Khế, Huyết Linh Khế Ước và Linh Hồn Khế Ước. Trong số đó, Huyết Khế là loại đơn giản nhất, đồng thời cũng dễ giải trừ nhất; Huyết Linh Khế Ước thì cao cấp hơn nhiều, nếu tự thân “bộc” muốn giải trừ thì đòi hỏi y phải có tu vi vượt qua hoặc ít nhất là ngang bằng “chủ” của mình; riêng về Linh Hồn Khế Ước thì… trừ phi là có bí thuật kinh người nào đó, bằng không sẽ chẳng cách nào giải được, kể cả khi “bộc” có tu vi cao gấp nhiều lần “chủ” đi nữa. Nhưng dù là đơn giản hay cao cấp, bất kể loại khế ước nào trong ba loại kia đều chỉ có một công dụng duy nhất: khống chế, cả sự sống lẫn cái chết. Nhìn nhận một cách khách quan thì nó khá hữu hiệu khi thu phục yêu thú hoặc “chiêu mộ” kẻ thù, là biện pháp đảm bảo an toàn tốt nhất trong một số trường hợp.

Thế nhưng mà… trường hợp hiện giờ…

Phong chủ muốn ký kết Huyết Linh Khế Ước với đệ tử của mình? Cái này không khỏi quá…

Trần Bân thật sự là… cạn lời.

Trông thấy hắn như vậy, Lăng Mị bĩu môi:

“Tiểu Bân, xem ngươi kìa. Ta chỉ là nói đùa một chút thôi, ngươi có cần bày ra bộ mặt đó không?”.

Thì ra là phong chủ nói đùa. Trong lòng Trần Bân nhất thời buông lỏng.

“Thôi được rồi”. – Lăng Mị đặt hai tay ra sau lưng, bày ra dáng vẻ cao nhân, bảo – “Ta thấy ngươi có lòng vì bổn phong mà suy nghĩ, lòng dạ không tệ; lại nói Vương Chi kia cũng là kỳ tài ngàn năm khó gặp trong giới đan đạo… Ngươi biết đấy, con người ta xưa nay luôn luôn hiểu biết lý lẽ, tính lại rất hay mềm lòng…”.

Tỏ ra miễn cưỡng, nàng đưa ra quyết định sau cùng:

“Thôi thôi, coi như ta vì Yêu Tông mà hy sinh bản thân vậy. Bảo hắn ba ngày sau đến động phủ gặp ta”.

“Được rồi, mọi chuyện còn lại các ngươi thu xếp đi”.

Ba ngày sau.

“Động Lăng Ba, hẳn là đây rồi”. – Vương Chi nhìn những con chữ khắc trên đá, nhủ thầm. Sau đó, hắn nhìn trái phải một vòng, chần chừ lên tiếng:

“Đệ tử Vương Chi xin được gặp phong chủ”.

“Vào đi”.

Vương Chi nhìn vị phong chủ uy nghiêm đứng trước mặt, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Mục đích hôm nay hắn đến đây đương nhiên là để bái sư, hơn nữa lại còn là bái sư nhập thất trở thành đệ tử chân truyền của phong chủ. Có thể nói đó là một vinh dự, một sự may mắn to lớn dành cho hắn. Thú thật thì hắn không nghĩ là việc này lại xảy ra. Vốn dĩ mục đích ban đầu hắn tham gia đại hội chỉ đơn giản là muốn giành được Thiên Thủy Đan và mấy vạn hạ phẩm linh thạch, thế thôi. Ấy vậy mà bây giờ Vương Chi hắn lại sắp trở thành đệ tử chân truyền của phong chủ, quả thật chuyện đời chẳng ai ngờ được.

“Vương Chi”. – Lăng Mị bảo – “Quỳ xuống hành lễ”.

“Vâng”.

Khấu đầu thật sâu, Vương Chi nói với giọng kính cẩn:

“Đệ tử Vương Chi bái kiến sư phụ”.

“Tốt. Đứng lên đi”.

“Vương Chi”. – Lăng Mị nói tiếp – “Từ hôm nay ngươi chính thức trở thành đệ tử nhập thất đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta. Có một điều quan trọng mà ta cần ngươi phải nhớ kỹ, đó là tuyệt đối đừng bao giờ phản bội ta. Ngươi có thể phản bội Thiên Đan Phong, có thể phản bội Yêu Tông, có thể phản bội tất cả mọi người, ta không cấm. Nhưng nếu ngươi dám phản bội lại ta, Vương Chi, ta… nhất định lấy mạng ngươi”.

Vương Chi: “…”.

Đây là đang dặn dò đệ tử hay đang khủng bố tinh thần vậy? Những lời kia… thật sự là khiến hắn toát mồ hôi a. Bất giác, trong lòng Vương Chi bỗng có chút lo lắng. Vị sư phụ này thật là làm cho hắn cảm thấy bất an…

Trái ngược với Vương Chi, tâm tình Lăng Mị đang rất tốt. Vừa rồi “khủng bố” hắn cũng không phải do tự phát mà đã được nàng chuẩn bị từ trước. Nàng cho rằng đó là cách hữu hiệu nhất để lập uy với tên đệ tử “không giống người” này và thực tế thì nó đã tỏ ra khá hiệu quả. Liếc qua dáng vẻ bất an của Vương Chi, nàng dịu giọng lại:

“Được rồi, ngươi cũng không cần phải lo sợ, vừa rồi ta chỉ nói là nếu thôi. Yên tâm, chỉ cần lòng dạ ngươi trong sạch thì chẳng ai làm gì ngươi đâu”.

Quay mặt vào trong, nàng bảo: “Mấy ngày tới ta phải bế quan cho nên sẽ không có thời gian để chỉ dạy ngươi. Nhưng ngươi đừng lo, ta đã nhờ thập tam trưởng lão, nàng ấy sẽ đích thân truyền thụ cho ngươi. Có điều nó không phải luyện đan thuật mà là công pháp tu luyện. Ngươi có ý kiến gì không?”.

Vương Chi lắc đầu: “Dạ không”.

var adstir_vars={ver:”4.0″,app_id:”MEDIA-22dfb239″,ad_spot:1,center:false};

“Tốt. Nếu không còn thắc mắc gì thì ngươi về đi, thập tam trưởng lão sẽ cho người đến tìm ngươi sau”.

“Ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi sao?”. – Phát hiện Vương Chi vẫn đứng yên tại chỗ, Lăng Mị nghi hoặc hỏi.

“Sư phụ”. – Vương Chi ấp úng – “Ta… Đệ tử…”.

“Có gì thì mau nói đi, ấp a ấp úng như vậy làm gì”.

Hít sâu một hơi, Vương Chi lấy dũng khí mở miệng: “Sư phụ, hình như người quên mất một việc quan trọng ạ”.

Việc quan trọng?

Lăng Mị nhíu mày: “Ngươi nói xem thử ta đã quên việc gì”.

“Sư phụ, là phần thưởng”.

“Phần thưởng? Phần thưởng gì?”.

“Là phần thưởng của quán quân Đại hội luyện đan. Sư phụ, hôm đó người nói sẽ thưởng cho người đoạt được vị trí quán quân thêm hai viên Thiên Thủy Đan và mười vạn hạ phẩm linh thạch nữa…”.

Lăng Mị nghe tới đấy thì khóe môi liền giật giật mấy cái. Nàng không nghĩ Vương Chi lại dám cả gan hướng mình đòi nợ sau khi đã bị khủng bố tinh thần như vậy. Nàng đã cố tình… cố tình “quên” nó rồi thế mà…

Đây là một kẻ tham tiền không cần mạng!

Thầm nguyền rủa Vương Chi mấy câu, Lăng Mị rốt cuộc cũng đem phần thưởng đã hứa ném qua cho hắn, tất nhiên là với nỗi lòng rất không tình nguyện.

“Hừ! Tiểu tử chết tiệt, đợi ta bế quan xong nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt”. – Đó là ý nghĩ sau cùng của Lăng Mị dành cho Vương Chi trước khi nàng ném hắn ra khỏi động phủ. Đúng vậy, là ném chứ không phải đuổi. Bởi thế cho nên hiện giờ trước cửa động Lăng Ba mới có một con cá chết đang nằm úp mặt vào đất… Con cá kia… thật đáng thương a.

Hôm sau.

“Vương sư đệ”.

Vương Chi đang đi dọc trên con đường lớn từ Đan Khí Các trở về thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Là Trần Biểu.

“Trần sư huynh?”.

“Vương sư đệ, đệ đang định đi đâu vậy?”. – Trần Biểu nở nụ cười thân thiện, hỏi.

Vương Chi rất thản nhiên đáp lại: “Ta định về phòng tu luyện”.

“Tu luyện?”. – Trần Biểu suy đoán – “Phong chủ đã bắt đầu dạy cho đệ pháp thuật rồi hả?”.

“Không có”. – Vương Chi lắc đầu – “Sư phụ đang bận bế quan, không thể dạy ta được. Sư phụ nói thập tam trưởng lão sẽ thay người chỉ dạy ta”.

“Thập tam trưởng lão? Vậy chẳng phải là người đã thay thế phong chủ đứng ra chủ trì đại hội hôm nọ sao?”.

“Ừ”. – Vương Chi xác nhận.

“Vương sư đệ”. – Trần Biểu đột nhiên chăm chú nhìn Vương Chi, giọng khác lạ – “Đệ thật sự là thâm tàng bất lộ. Trình độ luyện đan của đệ khiến ta rất khâm phục”.

“Thật ra…”. – Vương Chi hơi ngập ngừng – “Thật ra tất cả đều là nhờ Lăng Mị dạy ta”.

Lăng Mị?

Trong đầu Trần Biểu lập tức hiện ra thân ảnh của cô gái có dung nhan thiên kiều bá mị và tu vi kinh khủng kia… Giờ thì hắn đã phần nào hiểu được tại sao trình độ đan thuật của Vương Chi lại cao như vậy, tuy nhiên, hắn không cảm thấy ganh ghét hay gì cả; nếu có thì chỉ là khát vọng: khát vọng chứng tỏ mình. Hắn tin chỉ cần mình không ngừng nỗ lực thì nhất định sẽ có cơ hội.

Siêu phẩm tháng 11 Vô Thượng Huyết Đế Main bá không lão tàn, nhiều gái ,nhiều đoạn hài, mời anh em vào đọc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN