Phù Thiên Ký - Chương 42: Không Biết Cũng Là Có Tội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Phù Thiên Ký


Chương 42: Không Biết Cũng Là Có Tội



Tại sao thập tam trưởng lão lại đưa cho hắn bộ công pháp siêu cao này chứ? Hắn cũng đâu phải thiên tài…

Vương Chi thật tình là nghĩ không ra.

“Trưởng lão”. – Ngẩng mặt lên nhìn Lăng Tố, Vương Chi trực tiếp đưa ra ý kiến: “Có thể cho ta đổi một bộ công pháp khác không?”.

“Ngươi không thích bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này?”. – Lăng Tố hơi nghi hoặc. Nàng không nghĩ một bộ công pháp có phẩm cấp cao như thế mà Vương Chi vẫn chẳng vừa ý.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc ấy của nàng, Vương Chi giải thích: “Bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này quá cao, ta luyện không nổi, dù có cố gắng cả đời cũng chỉ có thể đạt đến tầng thứ ba thôi”.

Nghe hắn nói vậy, gần như tức thì, một đôi mắt chuyển sang nhìn chằm chằm vào hắn. Là Hoàng Nữ Tú Anh.

“Sư đệ. – Nàng hỏi – “Ngươi có biết tầng thứ ba đại thành của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công tương ứng với cảnh giới nào của tu sĩ không?”.

“Không biết”. – Vương Chi thành thật lắc đầu. Hắn vẫn chưa xem nội dung những trang tiếp theo.

Với ánh mắt bất đắc dĩ, Hoàng Nữ Tú Anh nói: “Vậy để ta nói cho đệ biết, sau khi đệ tu luyện đến đại thành tầng thứ ba của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì cảnh giới lúc đó của đệ sẽ đột phá đến Linh châu cảnh đệ cửu trọng. Lại nói, bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này hết sức trân quý, thiết nghĩ dù là ngàn vạn linh thạch cũng chưa chắc mua được”.

Vương Chi lập tức há hốc. Ý nghĩ trong đầu hắn lúc này là: “Tầng thứ ba… thấp như vậy mà có thể đạt tới Linh châu đệ cửu trọng sao? Cuốn sách rách nát hắn đang cầm lại có giá trị cả ngàn vạn linh thạch sao?”.

Trông bộ dạng kinh ngạc của hắn, Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi ngờ vực: “Sư đệ, đừng nói là chỉ vì thấy tầng thứ ba là con số quá thấp nên đệ muốn đổi công pháp khác đó chứ?”.

Bị nói trúng tim đen, Vương Chi tức thì lảng tránh ánh mắt của nàng. Quả thật vừa rồi hắn đúng là có suy nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy con số ba kia quá thấp đi, mà theo lẽ thường thì cái gì càng thấp thì càng kém… Hắn chỉ mãi chú ý đến con số ba kia mà quên mất rằng Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công là bộ công pháp siêu cao cấp, không thể đánh đồng với những công pháp hạng thường khác. Cái này chính là “Ông quan nhỏ vẫn hơn thằng phú hộ to”. Huống hồ gì đây còn là một “ông quan” có giá trị cả ngàn vạn linh thạch…

Được Hoàng Nữ Tú Anh nhắc nhở đã giúp đầu óc Vương Chi “thông suốt”, thế nhưng chính vì vậy mà giờ hắn lại thấy khó xử. Lúc nãy hắn đã đề nghị thập tam trưởng lão đổi cho mình một bộ công pháp khác, chẳng lẽ giờ lại thay lời. Như thế không khỏi quá mất mặt đi…

Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, rốt cuộc Vương Chi cũng lên tiếng:

“Trưởng lão, ừm, ta nghĩ kỹ rồi. Ta thấy luyện đến tầng thứ ba cũng không sao. Thật ra ta chẳng có chí hướng cao xa gì lắm, thế nên luyện công pháp nào cũng được…”.

Đây rõ ràng là thay lời, hơn nữa còn là thay lời một cách trắng trợn. Ngay mới vừa rồi hắn còn bảo là Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công có phẩm cấp quá cao nên muốn đổi công pháp khác, ấy vậy mà giờ lại nói là mình chẳng có chí hướng cao xa nên luyện công pháp nào cũng được. Tất nhiên, sự “lật lọng” này của hắn đã tác động không nhỏ đến hai người đang đứng kế bên là Hoàng Nữ Tú Anh và Lăng Tố. Lăng Tố thì chẳng tỏ vẻ gì, riêng Hoàng Nữ Tú Anh… Nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt khi nhìn thấy một yêu thú quý hiếm.

Vương Chi hiển nhiên cảm nhận được hàm ý trong cái nhìn nọ, nhưng là… hắn cố tình cho qua.

var adstir_vars={ver:”4.0″,app_id:”MEDIA-22dfb239″,ad_spot:1,center:false};

“Có được ngàn vạn linh thạch thì mất mặt một lần cũng chẳng sao”. – Đó chính là ý nghĩ hiện giờ của hắn. Hắn coi nó như một cái giá đánh đổi. Có điều, không may cho hắn là sự đánh đổi ấy vẫn chưa chịu kết thúc.

“Sư đệ”. – Hoàng Nữ Tú Anh đột nhiên hỏi Vương Chi: “Ngươi vừa mới nói là luyện công pháp nào cũng được phải không?”.

Chẳng hiểu tại sao khi nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng Vương Chi bất giác xuất hiện một dự cảm không lành. Hắn lựa chọn im lặng. Tiếc rằng cái im lặng của hắn cũng chẳng thể giúp ích gì.

“Sư đệ”. – Hoàng Nữ Tú Anh nói tiếp: “Ở đây ta có một bộ Phượng Linh Quyết phẩm cấp không tệ, so với Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì dễ tu luyện hơn nhiều, đệ có muốn đổi không?”.

Vương Chi tiếp tục lựa chọn im lặng. Trong lòng hắn đang thầm oán trách vị sư tỷ nhiều chuyện kia của mình. Đúng vậy, hắn cảm thấy lúc này nàng thật sự là rất nhiều chuyện. Phượng Linh Quyết ư? Nó có cao cấp như Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của thập tam trưởng lão không? Nó có giá trị ngàn vạn linh thạch không?

Dễ tu luyện thì tốt lắm sao? Công pháp đâu phải chỉ dùng để tu luyện. Mặc dù Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công hơi khó tu luyện một chút nhưng lại rất có lợi. Nghĩ đi, hắn tu luyện không được thì còn có thể mang đi bán mà. Ngàn vạn linh thạch đấy!

Lại nói, nếu như hắn đem Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công kia ra sao chép thành nhiều bản rồi sau đó bán đi vậy thì… Ngàn vạn linh thạch cộng ngàn vạn linh thạch lại cộng ngàn vạn linh thạch rồi lại cộng ngàn vạn linh thạch… Đó là cả một núi linh thạch đó!!

Chỉ cần nghĩ tới đấy thôi thì đã thấy tương lai rực rỡ đến nhường nào. Ấy thế mà vị sư tỷ nhiều chuyện kia lại muốn đạp đổ những ngọn núi linh thạch của hắn, cái này không phải cũng hơi quá đáng đi. Vương Chi càng nghĩ lại càng thấy bực bội. Thế là theo lẽ tự nhiên, hình tượng của Hoàng Nữ Tú Anh đã xấu đi một chút trong lòng hắn.

Tất nhiên, Hoàng Nữ Tú Anh không hề biết điều đó. Nếu biết thì chắc chắn là nàng sẽ cảm thấy bản thân phi thường oan uổng. Thật ra nàng cũng chẳng ghét bỏ hay xem thường gì Vương Chi, sở dĩ vừa rồi nói mấy lời kia là bởi nàng thấy con người hắn thú vị nên mới mở miệng trêu đùa mà thôi. Làm sao nàng ngờ được là mình đã trở thành một kẻ nhiều chuyện cố ý đạp đổ núi linh thạch trong lòng hắn chứ.

Cũng chính vì cái không ngờ và không biết ấy, một lần nữa, Hoàng Nữ Tú Anh mới tiếp tục “giơ chân” đạp vào núi linh thạch của Vương Chi:

“Sư đệ, thế nao? Chúng ta đổi nhé?”.

Chân mày Vương Chi bắt đầu cau lại. Hắn đang thấy khó chịu. Hắn “phát hiện” vị sư tỷ đứng bên cạnh mình không chỉ nhiều chuyện mà còn rất xấu tính. Và thế là hình tượng của nàng lại xấu đi thêm chút nữa trong lòng Vương Chi.

Hắn đinh ninh rằng nàng biết và nàng đang cố tình đạp đổ mấy ngọn núi linh thạch của mình, mặc dù thực tế thì chẳng phải vậy. Nhưng lùi một bước mà nói, cho dù biết rõ là nàng không phải cố ý thì với tính cách của Vương Chi, hình tượng của nàng cũng xấu đi như thường.

Người ta vẫn hay nói “Kẻ không biết thì không có tội”, tuy nhiên, đó là của người ta nói; riêng Vương Chi hắn thì sẽ nói thế này: “Không biết thì không có tội? Ngu ngốc! Chính vì không biết nên mới có tội!”.

Mà có tội thì sao? Phải bị trừng phạt. Bây giờ, ngay lúc này, có một kẻ “có tội” đang đứng bên cạnh hắn. Thú thật thì hắn cũng muốn trừng phạt kẻ có tội này lắm, chỉ là… hắn không dám. Tu vi người ta cao hơn hắn, công pháp tu luyện cũng tốt hơn hắn, đáng nói nhất là người ta lại có một sư phụ rất rất tốt… Còn hắn đâu này, kém từ đầu đến đuôi, à không, hắn không có đuôi, phải là kém từ đầu đến chân mới đúng. Tóm lại là cái gì cũng thua kém, thậm chí ngay cả vị sư phụ mới nhận kia cũng kém nốt. Đúng là bi ai a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN