Phù Thiên Ký
Chương 51: Phát hiện bất ngờ
“Ba mươi hai viên? Như vậy không phải nói toàn bộ đều thành đan hết sao?”.
“Ta giỏi như vậy sao?”.
Vương Chi có chút không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên luyện chế thành công Đại Nguyên Đan lại là hoàn hảo như vậy.
“Có lẽ ta là thiên tài luyện đan”. – Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng thì Vương Chi đã đưa ra kết luận như thế.
Cho tất cả ba mươi hai viên Đại Nguyên Đan vào trong một chiếc bình, Vương Chi đem cất vào không gian giới chỉ, động tay dọn dẹp một chút thì liền rời đi. Tuy nhiên, khi còn chưa kịp bước ra khỏi phòng luyện đan thì một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện chắn ngang trước mặt hắn.
“Sư phụ?”.
“Ngươi mới vừa luyện đan xong?”. – Lăng Mị nhăn mũi, hỏi.
“Vâng, ta mới vừa luyện xong”.
“Mùi này thì chắc hẳn là Đại Nguyên Đan. Ừm, xem ra ngươi đã luyện thành công rồi. Nói xem có bao nhiêu viên thành đan”.
“Là ba mươi hai viên”. – Vương Chi thành thật đáp.
Nghe hắn nói xong, nét mặt Lăng Mị nhất thời biến đổi. Nàng hỏi lại:
“Vương Chi, ngươi vừa nói là ba mươi hai viên? Toàn bộ cả lô đều thành đan?”.
“Đúng vậy, toàn bộ đều thành”. – Vương Chi hồn nhiên khẳng định. Hắn không hề biết rằng có một người đang phải rung động vì vẻ mặt hồn nhiên ấy của hắn. Người đó tất nhiên là Lăng Mị. Thật sự thì lúc này nàng rất muốn hỏi Vương Chi một câu: “Ngươi có còn là người không?”.
Lăng Mị thề là mình chưa từng nghĩ đến khả năng Vương Chi có thể luyện ra được một lô Đại Nguyên Đan với xác suất mười thành như thế. Vương Chi là một thiên tài luyện đan, nàng hoàn toàn công nhận điều đó; nhưng dù là vậy đi nữa thì cũng không nên chỉ dùng bốn phần tài liệu đã luyện ra đến một lô Đại Nguyên Đan hoàn hảo chứ. Nàng tưởng mình đã đánh giá cao Vương Chi khi chỉ để lại cho hắn bốn phần tài liệu, không nghĩ vẫn là nhầm lẫn.
Cố để cho tâm tình bình ổn lại, Lăng Mị làm như chẳng có gì, nhận xét:
“Ừm, với bốn phần tài liệu mà ngươi có thể luyện ra đến một lô Đại Nguyên Đan hoàn hảo thì đúng là không tệ lắm. Coi như ta không nhìn lầm khi thu ngươi làm đệ tử”.
“Sư phụ”.
“Có gì cứ nói đi”.
“Ta…”. Trước ánh mắt nghi hoặc của Lăng Mị, Vương Chi hơi ngại ngùng đính chính: “Thật ra ta không phải dùng bốn phần tài liệu”.
“Không phải bốn phần? Chẳng lẽ ngươi kiếm thêm được tài liệu sao?”. – Lăng Mị hỏi, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu: “Như vậy thì ngươi mới giống người một chút”.
“Sư phụ, không phải. Ta không có kiếm thêm được tài liệu, ý ta muốn nói là ta vẫn chưa luyện chế hết bốn phần tài liệu kia mà chỉ mới luyện có hai phần thôi”.
Lăng Mị: “…”.
Đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Lăng Mị nói năng gì, Vương Chi gọi nhỏ: “Sư phụ”.
…
“Sư phụ”.
Lần này rốt cuộc Lăng Mị cũng phản ứng. Hít sâu một hơi, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Vương Chi, phán rằng:
“Vương Chi, ngươi không phải người nữa rồi”.
Đó hoàn toàn là những lời thật lòng, Lăng Mị thề là như vậy. Không cần chỉ dạy, chỉ với một đan phương và bốn phần, không, là hai phần tài liệu thì đã có thể luyện ra được một lô Đại Nguyên Đan hoàn hảo. Cái này còn là người sao?
Hắn tuyệt đối không phải người!
Nhìn xem bộ dạng còn đang thắc mắc của Vương Chi, Lăng Mị thật rất muốn lôi hắn ra đánh cho một trận.
Thắc mắc?
Thắc mắc cái con khỉ!
Rõ ràng đã làm ra một chuyện “oanh liệt” như thế mà còn bình thản như không có gì xảy ra, hơn nữa lại còn xem đó là việc hiển nhiên.
Hiển nhiên?
Hiển nhiên cái rắm!
Nếu nó mà là việc hiển nhiên thì Lăng Mị nàng được xem là gì? Phải biết là năm đó để luyện ra được một lô Đại Nguyên Đan hoàn hảo giống hắn hiện giờ thì nàng đã phải tốn tận mười hai phần tài liệu đấy!
Lăng Mị chưa bao giờ cảm thấy giá trị của mình lại bị hạ thấp một cách thê thảm như lúc này. Nàng rất bực bội và nàng cần làm gì đó để giải tỏa nó.
Ném cho Vương Chi một cái nhìn bất thiện, nàng nói với giọng cộc cằn: “Theo ta”.
Thấy nàng bỗng dưng trở nên như vậy, Vương Chi vốn đang thắc mắc thì lại càng thêm khó hiểu. Vị sư phụ này của hắn hình như hơi thất thường a.
…
…
Sau khoảng năm phút phi hành, Vương Chi và Lăng Mị cuối cùng cũng dừng lại. Bọn họ đã đến chỗ mục tiêu.
Nhìn quang cảnh lạ lẫm trước mặt, Vương Chi hướng Lăng Mị hỏi: “Sư phụ, đây là đâu vậy?”.
“Hồng Vân Động – nơi ở của nhị sư tỷ ngươi”.
Nhị sư tỷ?
Vương Chi ngẫm nghĩ trong giây lát rồi hỏi lại: “Ý sư phụ là Nguyễn Oánh sư tỷ hả?”.
“Ở Thiên Đan Phong này còn ai có tư cách để cho ngươi gọi là nhị sư tỷ sao?”. – Lăng Mị không đáp thẳng mà hỏi ngược lại, xem dáng vẻ thì vẫn còn đang khá bực bội.
Vương Chi đương nhiên cảm nhận được sự khó chịu của nàng, mặc dù hắn không biết nguyên nhân do đâu. Chuyển ánh mắt quan sát khung cảnh xung quanh Hỏa Vân Động một lúc, hắn nhận xét:
“Sư phụ, cảnh vật ở đây nhìn thật đẹp mắt, so với Động Lăng Ba của chúng ta thì đúng là khác biệt”.
“Khác biệt?”. Ngay lập tức, câu nói của Vương Chi khiến Lăng Mị chú ý. Nàng truy hỏi: “Vương Chi, ngươi nói khác biệt là khác biệt thế nào?”.
Vương Chi thành thật nói ra suy nghĩ của mình:
“Ở đây trồng rất nhiều hoa, nhìn rất có sức sống. Sư phụ nhìn xem, bên kia còn có một hồ nước và mười mấy mẫu linh điền phẩm chất tốt nữa. Thật sự chỉ nhìn thôi đã làm người ta thấy thoải mái rồi”.
Nghe Vương Chi ca ngợi cảnh vật ở Hồng Vân Động như vậy, tâm tình Lăng Mị không khói chùng xuống. Giọng nàng lạnh đi một chút:
“Vậy còn Động Lăng Ba của ta thì sao?”.
“Ừm, sư phụ… Ta nói ra người đừng giận nhé?”.
“Ngươi cảm thấy ta rất nhỏ mọn ư?”.
Vương Chi không đáp. Cái này hắn không chắc lắm.
“Được rồi, ngươi nghĩ thế nào thì nói thế ấy đi. Ta hứa là sẽ không trách phạt gì ngươi cả”.
Có được lời đảm bảo của Lăng Mị, rốt cuộc Vương Chi cũng chịu nói: “Sư phụ à, ta thấy Động Lăng Ba của chúng ta nhìn rất thiếu thẩm mỹ, mặc dù cũng có nhiều cây nhưng hầu hết đều chỉ là cây hoang cây dại, hơn nữa lại còn mọc tràn lan khắp nơi. Sư phụ người không biết đó thôi, mỗi lần đi dạo quanh Động Lăng Ba mà ta cứ tưởng mình đang đi trong khu rừng nào đó vậy. Thật sự là cảnh vật ở Động Lăng Ba của chúng ta rất xấu…”.
Càng nghe Vương Chi nói thì nét mặt Lăng Mị càng đanh lại.
Hắn dám chê động phủ của nàng xấu ư? Không có thẩm mỹ ư? Giống một khu rừng hoang ư?
Một cách kin đáo và lặng lẽ, một cục gạch màu xám xanh hiện ra trong tay Lăng Mị. Trong khi Vương Chi còn đang bình phẩm cảnh vật của Động Lăng Ba thì cánh tay Lăng Mị từ từ giơ lên…
“Cốp!”.
“Ai ui!”.
Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi quay ngoắt sang nhìn Lăng Mị, đang định phát tác thì bỗng ngưng lại. Cứ thế, hắn đứng đấy nhìn chằm chằm vào nàng, mà không, chính xác phải là cục gạch đang nằm trong tay nàng mới đúng.
Cục gạch màu xám xanh kia… chẳng phải Lăng Mị đã từng dùng nó để đánh hắn ư? Hắn còn nhớ vì cục gạch kia mà đầu của hắn đã biến thành đầu heo, sau đó phải mua mặt nạ thỏ trắng ở Đan Khí Các để đeo lên rồi đến tham dự Đại hội luyện đan…
Thế nhưng Lăng Mị kia là đệ tử nội môn, còn sư phụ hắn thì lại là phong chủ của Thiên Đan Phong, hai người không lý nào lại là…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!