Phù Thiên Ký
Chương 53: Dụ dỗ
“Vậy sư phụ, giờ ta phải làm gì?”.
“Vào trong động phủ của nhị sư tỷ ngươi mượn một ít tài liệu về luyện chế đan dược chứ còn gì nữa”.
“Nhưng tại sao chúng ta phải lén la lén lút như vậy?”.
Ném cho Vương Chi một cái nhìn thương hại, Lăng Mị hỏi: “Vương Chi, ngươi có mượn đồ người khác bao giờ chưa?”.
Vương Chi gật đầu một cái, đáp: “Có, ta từng mượn một ít linh thạch của Trần sư huynh”.
“Vậy ngươi đã trả rồi chứ?”.
“Tất nhiên”. – Vương Chi khẳng định. Sau đó, thấy chưa đủ, hắn bổ sung thêm: “Ta là một người rất giữ chữ tín”.
Cứ ngỡ sư phụ sẽ đánh giá cao đức tính trung thực của hắn, thế nhưng không, vẻ mặt nàng tỏ ra rất xem thường.
“Vương Chi”. – Nàng nhận xét – “Ngươi quá kém cỏi”.
Nàng nói tiếp: “Nhưng ngươi yên tâm, giờ ngươi đã là đệ tử của ta, ta tất sẽ không để ngươi phải tiếp tục lầm đường lạc lối nữa. Với thân phận là sư phụ – người có trách nhiệm dẫn dắt ngươi đi đúng quỹ đạo, hôm nay, ta sẽ truyền thụ cho ngươi những kinh nghiệm xương máu của mình”.
Nghe mấy câu tràn đầy nghĩa khí đó của Lăng Mị, trong lòng Vương Chi không khỏi sinh ra hảo cảm.
Như biết hắn đang trông đợi, Lăng Mị cũng chẳng dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
“Như lúc nãy ta đã nói qua, trên đời này cái gì cũng đều có nghệ thuật của nó, mượn cũng vậy”.
“Sư phụ”. – Vương Chi thắc mắc – “Mượn mà cũng có nghệ thuật sao ạ?”.
“Tất nhiên. Không những có mà còn rất cao siêu đấy”.
Nàng giảng giải: “Giống như ngươi, mượn xong rồi trả thì thật quá bình thường, ai cũng có thể làm được. Đây là cảnh giới kém cỏi nhất trong Mượn đạo. Cảnh giới thứ hai thì chính là mượn mà không trả, so với cảnh giới đầu tiên thì có cao hơn một chút nhưng chung quy vẫn là kém cỏi. Được xem là tốt thì phải tính từ cảnh giới thứ ba: âm thầm vay mượn”.
“Sư phụ, tại sao gọi là âm thầm vay mượn?”.
“Rất đơn giản, âm thầm tức là mượn mà người ta không hề hay biết là do mình mượn”.
“Sư phụ, vậy chẳng phải là ăn trộm sao?”.
“Là mượn mà không trả”. – Lăng Mị nghiêm túc đính chính.
Nàng tiếp tục: “Đó là cảnh giới thứ ba, được xem là tốt nhưng chưa phải tốt nhất. Tốt nhất, cao cấp nhất phải kể đến cảnh giới cuối cùng là mượn không cần trả. Đừng hiểu lầm, nó không giống với kiểu âm thầm vay mượn đâu. Đây là mượn ngay trước mặt, mượn một cách đường đường chính chính mà người bị mượn thì không thể không cho, kể cả khi họ chẳng muốn thế đi nữa. Chưa hết, chẳng những họ phải cho ngươi mượn mà còn phải coi như là ngươi chưa từng mượn gì. Tóm lại là họ sẽ không bao giờ mở miệng đòi ngươi”.
Vương Chi nghe tới đó thì buột miệng buông ra một câu:
“Trên đời này còn có người ngốc như vậy sao?”.
Hắn không thể không tự hỏi như vậy. Nghĩ xem, rõ ràng là không muốn mà lại đem cho người ta mượn, nếu thế thì cũng thôi, đằng này cho mượn xong rồi thì chẳng chịu mở miệng đòi. Hắn cảm thấy kẻ cho mượn này thật sự quá ngốc.
Dĩ nhiên đó chỉ là nhận định của riêng hắn, một nhận định mà về sau hắn mới phát hiện là nó cực kỳ ấu trĩ. Về phần Lăng Mị, nàng chẳng giải thích gì cả, nếu có thì cũng chỉ là nụ cười nham hiểm đang ẩn dưới lớp khăn che mặt mà thôi.
“Vương Chi”. – Nàng đáp qua loa – “Hắn có phải là kẻ ngốc hay không thì sau này ngươi sẽ từ từ nhận biết. Còn bây giờ…”.
Hướng mắt về phía Hồng Vân Động, nàng bảo: “… Chúng ta thực hành cảnh giới thứ ba thôi”.
“Sư phụ, ta…”.
“Ngươi làm sao?”.
Vương Chi rụt rè nói: “Ta… Ta không đi đâu. Làm như vậy thật sự rất không tốt”.
“Vậy theo ý ngươi thì ta là người xấu rồi?”.
“Không có”. – Vương Chi lắc đầu phủ nhận – “Chỉ là… Chỉ là ta không muốn làm như thế…”.
Im lặng nhìn Vương Chi một lúc, Lăng Mị thở mạnh một hơi, bất ngờ hỏi:
“Vương Chi, chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng trở thành một linh đan sư cao cấp ư?”.
“Dĩ nhiên là muốn chứ”. Vương Chi nói thêm: “Linh đan sư cao cấp kiếm được rất nhiều tiền”.
“Nếu ngươi đã muốn trở thành linh đan sư cao cấp thì phải vào trong kia mượn đồ”.
“Việc ta trở thành Linh đan sư cao cấp và mượn đồ thì có liên quan gì?”.
“Sao lại không”. – Lăng Mị phân tích – “Ngươi muốn trở thành Linh đan sư cao cấp thì phải làm sao? Tất nhiên là phải không ngừng học tập và nâng cao trình độ luyện chế đan dược của mình. Mà để nâng cao trình độ thì chắc chắn là ngươi phải tích lũy kinh nghiệm và trau dồi kỹ năng. Mà những điều này làm sao có? Không phải là thông qua việc thực hành luyện chế các lô đan dược ư?”
Nhìn thẳng vào mặt Vương Chi, nàng hỏi: “Vương Chi, theo tính toán của ta, để trở thành một Linh đan sư cao cấp thì ít nhất ngươi phải luyện chế qua không dưới mười ngàn lô đan dược từ linh đan cấp một cho đến cấp bảy, đó chỉ là mới tính đến số lô thành công mà chưa tính đến số lô luyện chế thất bại. Vương Chi, ngươi có đủ tài liệu để luyện chế từng ấy lô đan dược sao?”.
Mười ngàn lô đan dược, hơn nữa là còn chưa tính đến những lô luyện chế thất bại?
Cái này… không khỏi cũng quá nhiều đi. Phải biết là đối với một luyện đan sư bình thường thì xác suất luyện chế chỉ khoảng ba thành mà thôi, tức là nếu luyện mười lô thì sẽ có tới bảy lô bị hỏng. Điều này có ý nghĩa gì? Số lô đan dược phải luyện để đạt đến trình độ Linh đan sư cao cấp vượt qua con số mười ngàn lần mà Lăng Mị nói rất nhiều! Mặc dù Vương Chi hắn có thể là một thiên tài trong giới đan đạo, thế nhưng hắn cũng chỉ rút ngắn được phần nào đó thôi. Thiên tài thì vẫn là người đấy!
Hơn mười ngàn lô đan dược… Vương Chi tự hỏi liệu hắn có kiếm đủ tài liệu cho từng ấy không. Đó tuyệt đối là một con số khổng lồ.
Đang đứng bên cạnh, sau khi chứng kiến gương mặt đầy vẻ hoang mang của Vương Chi thì Lăng Mị khá hài lòng. Nàng chính là muốn nhìn thấy cái bộ dạng hoang mang đó của hắn. Nhân lúc lời nói đang phát huy tác dụng, nàng lần nữa lên tiếng:
“Vương Chi, nghĩ kỹ đi, hàng chục ngàn lô đan dược là cả một núi tài liệu đấy, ngươi có khả năng kiếm được sao? Lùi một bước mà nói, dù cho ngươi có thể kiếm được thì sẽ phải mất bao lâu đây, phải biết là để được công nhận là một Linh đan sư cao cấp thì ngoài việc luyện ra được thất phẩm linh đan còn phải biết luyện chế một số loại đan dược trân quý theo quy định của giới đan sư. Không phải ta phóng đại nhưng mấy loại đan dược theo quy định kia quả thật có thành phần tài liệu vô cùng đắt đỏ… Vương Chi, dù ngươi có là thiên tài luyện đan đi nữa thì cũng phải mất bảy tám mươi năm thì mới trở thành Linh đan sư cao cấp được a”.
Bảy tám mươi năm?
Vương Chi chỉ mới nghe thôi thì đã cảm thấy nản chí rồi. Như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hắn dời ánh mắt sang người Lăng Mị, hỏi:
“Sư phụ, vậy năm nay người bao nhiêu tuổi rồi?”.
Nét mặt Lăng Mị tức thì trầm xuống. Nàng không đáp mà hỏi lại:
“Vương Chi, không có ai nói với ngươi là không được hỏi tuổi của nữ nhân sao?”.
Vương Chi lắc đầu, rất thành thật trả lời: “Không có”.
“Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết, sau này không được phép hỏi tuổi của nữ nhân nữa biết chưa”.
“Sư phụ, tại sao vậy?”.
“Nữ nhân không thích như vậy”.
“Sư phụ, không phải đâu”. – Vương Chi không cho là đúng – “Ta nhớ lần trước ta có hỏi Tú Anh sư tỷ, tỷ ấy cũng trả lời bình thường mà”.
Giống như vừa phát hiện ra gì đấy, Vương Chi “Ồ” lên:
“Ta biết rồi, Tú Anh sư tỷ còn trẻ nên thấy bình thường còn sư phụ thì già rồi nên không thích bị người ta hỏi tuổi. Sư phụ, ta nói có phải kh… kh…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!