Phù Thiên Ký
Chương 57: Cướp đoạt
Có chút luyến tiếc, Vương Chi đem tất thảy hai mươi hai viên Phục Minh Đan cho vào một chiếc lọ nhỏ, mang đến chỗ Trần Biểu.
Vừa nhét lọ đan dược vào người Trần Biểu, Vương Chi vừa nói:
“Sư huynh, đây là đan dược của ngươi nè. Ngươi thấy đấy, ta đối với ngươi cũng rất tốt. Ngươi nhớ là đừng có nguyền rủa ta đó”.
Nghe hắn nói thế, Lăng Mị đứng kế bên liền bĩu môi khinh thường:
“Vương Chi, ngươi là đang tự dát vàng lên mặt mình sao? Nếu ngươi thật sự là người tốt thì đã chẳng cầm đá đánh mạnh vào đầu hắn như vậy”.
“Sư phụ”. – Vương Chi ngước lên, phản bác – “Kẻ đưa ta cục đá kia là người mà”.
“Thì sao? Ta chỉ bảo ngươi là đánh cho hắn ngất đi thôi, có nói là nhất định phải dùng đá để đánh đâu. Thay vì dùng đá thì ngươi có thể sử dụng một ít linh lực để vỗ nhẹ lên người hắn mà, vừa êm ái lại vừa nhanh gọn nữa”.
“Nhưng rõ ràng vừa nãy người đã bảo ta dùng cục đá kia…”.
“Vương Chi”. – Lăng Mị cắt ngang – “Người ta bảo sao thì ngươi phải làm vậy hả? Cái đầu ngươi là để làm cảnh chắc. Ngươi cần nghĩ xem phương án nào là tốt nhất để thực hiện chứ…”.
Vương Chi nghe vậy thì triệt để im lặng. Hắn cảm thấy vị sư phụ của mình đích thực là cực phẩm trong cực phẩm rồi, so với những kẻ vừa ăn cướp vừa la làng thì còn cao cấp hơn một bậc. Hắn thật rất muốn hướng lên trời hỏi rằng bản thân mình đã làm ra việc thất đức gì mà lại nhận phải một vị sư phụ kỳ quái như thế, suốt ngày chỉ biết ức hiếp tên đệ tử nhỏ nhoi như hắn. Thú thật thì hắn thấy nàng rất tệ, so với thập tam trưởng lão – sư phụ của Tú Anh sư tỷ – thì quá quá kém, căn bản là không thể so.
“Người ta cũng có sư phụ, nhưng sư phụ của người ta tốt biết bao nhiêu. Ông trời thật là quá bất công. Thật là quá bất công…”.
Trong lòng than trách là vậy, tuy nhiên ngoài mặt thì Vương Chi chẳng dám tỏ vẻ gì cả. Tỏ vẻ ư? Thái độ ư? Hắn cũng không muốn mình sẽ nối gót nằm theo Trần sư huynh a.
Trông thấy Vương Chi câm nín chịu đựng như thế thì Lăng Mị cũng không đá động gì tới vấn đề kia nữa. Cất cục gạch màu xám xanh kia đi, nàng bảo:
“Vương Chi, ngươi còn đứng yên đó làm gì, mau ra tay thôi”.
Dứt lời, chẳng đợi Vương Chi phản ứng thì nàng đã thò tay hốt lấy mớ tài liệu luyện đan ngay bên cạnh rồi cho vào không gian giới chỉ, động tác phải nói là phi thường mau lẹ.
Một, hai, ba, bốn, năm,…
Từng phần tài liệu, từng lọ đan dược cứ theo động tác của Lăng Mị mà vơi dần, thoáng chốc, cả căn phòng đã sắp bị dọn sạch hơn phân nửa.
Liếc qua Vương Chi vẫn còn đang đứng trố mắt nhìn mình, nàng nhắc nhở:
“Vương Chi, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ lấy hết đó. Ta nói trước, ai lấy được thì là của người đó, chẳng có chuyện chia chát gì đâu đấy”.
Vừa nghe đến mấy chữ “chẳng có chuyện chia chát” thì Vương Chi lập tức phản ứng lại.
Sư phụ hắn, nàng vừa mới nói gì? Không chia ư? Hắn đã cất công lặn lội tới đây, lại còn chịu “nỗi đau” cắn rứt lương tâm đem Trần sư huynh đánh bất tỉnh mà lại không được chia ư? Lại nói, hắn có bảo là mình không muốn số tài liệu và đan dược kia khi nào? Hắn vốn rất nghèo a!
Tới lúc này rồi thì Vương Chi chẳng còn màn đến cái gì lương tâm hay lương tri nữa, hắn bắt đầu ra tay cướp lấy số tài liệu và đan dược còn sót lại, so với Lăng Mị thì động tác cũng không kém hơn bao nhiêu. Nó thật sự rất nhanh, nhanh đến mức mà Lăng Mị cũng phải âm thầm kinh ngạc. Tất nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng nàng sẽ không chịu thua kém hắn, gì chứ chuyện “vay mượn” này thì nàng là bậc thầy với vô số chiến tích đấy. Thế là một lần nữa, Lăng Mị tiếp tục ra tay cướp đoạt và tốc độ thì khỏi phải bàn: nhanh kinh người.
…
Chưa đầy hai phút sau, phòng luyện đan của Hồng Vân Động đã chẳng còn sót lại chút gì cả, toàn bộ đều bị Lăng Mị và Vương Chi cho vào túi riêng của mình.
Lúc này, Lăng Mị đột nhiên lên tiếng: “Vương Chi, ta có một suy đoán”.
Nhìn thẳng vào mặt hắn, nàng bảo: “Ta dám cá là cha mẹ ngươi rất hay đi vay mượn người khác”.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng giải thích: “Ý ta là kiểu mượn mà không trả. Ta khẳng định cha mẹ ngươi là bậc thầy rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, nếu không thì làm sao ngươi lại có thiên phú vay mượn cao như vậy được. Đây chắc chắn là do di truyền”.
Này… là đang khen hay là đang mắng?
Vương Chi thật không rõ lắm. Kiểu “vay mượn” này vốn bị xem là thứ xấu, thế nhưng đối với sư phụ hắn thì nó lại có vẻ là một cái gì đó rất vinh quang và đáng tự hào, vậy nên bảo là mắng cũng đúng mà khen cũng chẳng sai.
Vậy rốt cuộc nó là sai hay đúng?
Nghĩ một hồi vẫn không trả lời được, Vương Chi dứt khoát đem nó đá qua một bên. Mấy thứ phức tạp nghĩ nhiều sẽ hại não a!
Dùng ngón tay gãi nhẹ lên mặt, Vương Chi hướng Lăng Mị đáp:
“Sư phụ, ta là cô nhi”.
Mặc dù thần sắc của hắn vẫn rất bình thường nhưng giọng điệu thì dường như lại có chút gì đó buồn bã. Cũng chẳng biết có phải vì nghe ra được sự buồn bã ấy của hắn không mà Lăng Mị đã thôi đề cập tới nữa. Quét qua gian phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Trần Biểu vốn còn đang nằm bất tỉnh. Kế đó, nàng tiến lại chỗ hắn…
“Sư phụ, người tính làm gì vậy?”.
Trước thắc mắc của Vương Chi, Lăng Mị không đáp mà bảo:
“Ngươi đoán thử xem”.
Thoáng nghĩ ngợi, Vương Chi hỏi thử:
“Sư phụ, chẳng lẽ người định thủ tiêu Trần sư huynh sao?”.
Thủ tiêu?
Quay lại ném cho Vương Chi một cái nhìn khác lạ, Lăng Mị hỏi:
“Vương Chi, chẳng lẽ ngươi có ý nghĩ sẽ thủ tiêu hắn?”.
“Không có”. – Vương Chi vội lắc đầu phủ nhận. Hắn giải thích: “Ta có nghe kể một số chuyện giết người đoạt bảo, thủ tiêu chứng cứ”.
Tuy lời giải thích của hắn khá ngắn gọn nhưng cũng đủ cho Lăng Mị hiểu ra toàn bộ. Quả thật mấy chuyện giết người đoạt bảo ở tu đạo giới vốn chẳng hiếm hoi gì, tùy tiện đều có thể nghe được. Nàng đính chính lại:
“Vương Chi, chúng ta không phải cướp đoạt mà là vay mượn, không cần phải thủ tiêu ai cả”.
Vương Chi nghe xong thì gật gù ra vẻ đã hiểu: “Sư phụ, ta biết rổi. Chúng ta là những người đi vay mượn, có điều là không bao giờ trả”.
Lần này thì đến lượt Lăng Mị gật gù: “Ừm, chính là như vậy. Rất tốt”.
“Thế nhưng sư phụ, nếu đã không thủ tiêu thì tại sao người đến chỗ Trần sư huynh làm gì?”.
“Cái này sao?”. Từ người Trần Biểu, Lăng Mị lấy ra một lọ đan dược và một túi trữ vật, nói: “Là vì muốn lấy nó”.
Chỉ vào lọ đan dược kia, Vương Chi mấp máy: “Sư phụ, nó… cái này…”.
Vương Chi thật chẳng biết phải nói gì nữa. Hắn cũng không lạ gì lọ đan dược kia, lúc nãy chính tay hắn đã đem cất vào người Trần Biểu, coi như là để chuộc lại phần nào cảm giác áy náy vì đã dùng đá đập lên đầu hắn. Ấy thế mà bây giờ, sư phụ hắn lại…
Đã dọn nguyên cả căn phòng rồi, bây giờ đến cả một lọ Phục Minh Đan nhỏ nhoi của người ta cũng chẳng tha. Cái này còn là người sao? Thật là quá nhẫn tâm đi!
Bất giác, hình tượng của Lăng Mị trong lòng Vương Chi lại một lần nữa biến đổi. Nếu trước kia chỉ là hơi xấu thì bây giờ nó chẳng những xấu mà còn… đáng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!