Phù Thiên Ký
Chương 64: Bốn năm sau
Nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Chi không khỏi cảm khái. Từ lần đầu tiên lầm lỡ vay mượn ấy, hắn bắt đầu sa ngã. Một lần rồi lại một lần, tóm lại là không biết bao nhiêu lần, vay mượn trở thành một môn học mà hắn phải chăm chỉ rèn luyện. Thời gian đầu hắn còn được sư phụ đi kèm hỗ trợ chứ về sau thì chỉ hành động một mình. Với tu vi của hắn thì đối tượng vay mượn tất nhiên chẳng thể nào cao cấp được, chủ yếu là các sư huynh muội ở ngoại môn và nội môn của Thiên Đan Phong mà thôi.
“Các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, các ngươi cũng đừng có trách ta. Ta cũng là nạn nhân mà. Nếu ta không vay mượn của các ngươi thì sư phụ sẽ đâm sau lưng ta a”.
Với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Vương Chi khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt xuống ao nước trước mặt. Cái ao này cũng chẳng lạ lẫm gì với hắn, trái lại, so với bất kỳ ai khác thì hắn quen thuộc hơn hết. Sao lại không quen cho được chứ, cái ao này là do chính tay hắn vất vả đào lên mà. Lại nói, ngoài ao thì cây cỏ hoa lá hay thậm chí là mấy hòn đá đủ hình thù ở đây, toàn bộ đều là do một tay Vương Chi hắn tạo nên cả.
Còn sư phụ hắn ư?
Nàng là một con heo a!
“Ài… i… i…”.
“Giá như sư phụ của ta là thập tam trưởng lão thì tốt biết mấy. Nàng vừa dịu dàng, vừa chu đáo lại còn rất tốt bụng nữa, so với sư phụ thì đúng là khác một trời một vực”.
“Thật chẳng hiểu thế nào mà sư phụ lại là tỷ tỷ của thập tam trưởng lão nữa…”.
“Hay sư phụ là con nuôi nhỉ?”.
…
Vương Chi ngồi bên ao nước, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nội dung thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, hầu như toàn bộ đều chỉ xoay quanh sư phụ hắn. Đối với nàng, có thể nói hắn vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Mới nghe thì thấy vô lý nhưng thật sự là như vậy. Ích kỷ, bất lương, lười biếng, tham ăn,… là những thứ hắn quen thuộc ở nàng; tuy nhiên, nó chỉ là những thứ được thể hiện bên ngoài thôi, về phần bên trong – suy nghĩ của nàng – thì hắn hoàn toàn chẳng bao giờ đoán được dù chỉ một chút. Hắn cảm thấy vị sư phụ kia của mình khá bí ẩn, dường như trong lòng đang che giấu rất nhiều chuyện…
“Ài, nàng bí ẩn hay bí hiểm gì thì cũng đâu phải chuyện của ta chứ. Ta có biết thì cũng bằng không thôi”.
Đá vị sư phụ mình sang một bên, Vương Chi bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.
“Lâu rồi chưa gặp lại Tú Anh sư tỷ và thập tam trưởng lão, không biết họ bây giờ thế nào”.
Bất giác, Vương Chi nhớ lại chuyện mấy con cá, sắc mặt liền trở nên phiền muộn:
“Hôm đó ta đã đem nướng mấy con cá kia của nàng, chẳng biết là nàng có còn giận ta không nữa”.
“Thật là muốn gặp nàng để xin lỗi một tiếng…”.
Trong lúc Vương Chi đang ngồi lảm nhảm thì từ hướng Động Lăng Ba, một thân ảnh lặng lẽ đi tới. Cước bộ của nàng không nhanh lắm, thậm chí còn có phần từ tốn, thế nhưng kỳ lạ là mỗi lần nàng bước tới thì cả người đột nhiên biến mất rồi sau đó lại xuất hiện ở một khoảng cách xa hơn cả chục mét. Đây tuyệt đối không phải điều mà một tu sĩ bình thường có khả năng làm được.
Với cách di chuyển thần kỳ như vậy, chỉ sau chưa đầy chục bước chân thì thân ảnh kia đã tiếp cận Vương Chi. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nàng chỉ đứng sau lưng và im lặng nhìn hắn, từ đầu đến cuối chẳng hề gây ra tiếng động nào. Mãi cho tới khi…
“Trời sắp tối rồi, ta cũng nên về động phủ tu luyện thôi”.
Nhẹ chuyển mình đứng dậy, Vương Chi vừa quay đầu lại, còn chưa kịp bước đi thì bị một gương mặt gớm ghiếc làm cho giật nảy mình.
“A!”.
Hét lên một tiếng, theo bản năng, Vương Chi thụt lùi lại. Có điều… phía sau hắn là một cái ao.
“Bõm!”.
“Bì bõm… Bì bõm…”.
Lát sau.
Vương Chi đã từ trong ao nước đi lên. Trong bộ quần áo ướt sũng, tóc tai rũ rượi. Hắn nhìn cô gái trước mặt, nói với giọng bất mãn:
“Sư phụ à, không có chuyện gì người cũng đừng giả thần giả quỷ hù dọa ta chứ?”.
Lăng Mị liếc xéo hắn, bĩu môi khinh thường:
“Đường đường là một tu sĩ Linh tuyền cảnh lại bị một gương mặt dọa cho té xuống ao, Vương Chi, ngươi có biết xấu hổ hay không hả?”.
Bị sư phụ phê bình, lại nhớ đến thân phận tu sĩ của mình, thú thật thì trong lòng Vương Chi cũng có hơi hổ thẹn. Dẫu vậy, ngoài mặt hắn vẫn cố phủ nhận:
“Sư phụ, ai bảo người biến hóa ra gương mặt ghê tởm như thế, hơn nữa ta lại bị bất ngờ mà”.
“Ghê tởm? Ngươi có biết trong đám yêu ma quỷ quái ngoài kia, những tên có bộ dạng ghê tởm còn đông hơn nhân số của một trăm cái Yêu Tông này không? Bất ngờ? Chẳng lẽ ngươi phải chờ kẻ địch chạy tới trước mặt đánh thì ngươi mới kịp phản ứng?”.
Sư phụ là đang la mắng hắn. Vương Chi biết nhưng không dám cãi lại. Mà hắn thì có lý do gì để cãi lại. Nàng mắng đúng a.
Nếu là trước kia, có thể hắn sẽ nghĩ đánh lén người là không tốt, không quang minh chính đại, nhưng là bây giờ thì… Trong suốt bốn năm trời theo Lăng Mị, tâm trí hắn ít nhiều cũng đã cải biến đôi chút. Bớt đi một tí ngây thơ và nhiều thêm một tí gian xảo. Thật ra bản thân hắn chẳng muốn như vậy đâu, chỉ là quá trình tu luyện bắt buộc phải thế thôi.
Nghĩ đi, giả sử ngươi phải thường xuyên đi trộm cắp, à không, là đi vay mượn người ta thì có thể không gian xảo được sao? Vương Chi hắn chưa từng nghe nói có tên nào đi vay mượn mà thật thà cả, trừ phi là hắn muốn bị bắt.
Vương Chi ư? Hắn chẳng muốn tí nào hết. Hắn sợ a. Nhớ những ngày đầu chân ướt chân ráo bước vào nghề, mỗi lần hành động hắn đều nghiên cứu và lên kế hoạch rất tỉ mỉ: từ việc quan sát địa hình, điều tra thói quen sinh hoạt của mục tiêu cho đến phương án xâm nhập và tẩu thoát, tất cả đều được hắn vạch ra rất chi tiết. Tại sao phải cẩn thận như vậy ư? Hỏi thừa, không cẩn thận thì để bị người ta tóm đầu à?
Chính nhờ quá trình nghiên cứu và lên kế hoạch cho mỗi lần vay mượn ấy, Vương Chi đã dần biến đổi. Nói thế nào nhỉ? Ừm, có lẽ là “thông minh” hơn một chút. Cứ thế, trải qua bốn năm rèn giũa, sự “thông minh” của hắn được tích lũy ngày một nhiều, thậm chí chỉ đến năm thứ hai thì hắn đã chẳng cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ như trước nữa. Cái này gọi là trình độ cao thì bỏ qua tiểu tiết. Hắn đã trở thành một chuyên gia vay mượn rồi…
Nghĩ đến chuyện xưa, ánh mắt Vương Chi nhìn sư phụ mình không khỏi hơi khác lạ:
“Ài, đúng là gần mực thì đen mà”.
Thầm cảm thán một câu xong, như không muốn đề cập đến vấn đề “ghê tởm” và “bất ngờ” kia nữa, hắn mở miệng hỏi:
“Sư phụ, người tới tìm ta có chuyện gì không?”.
“Sao? Nhớ ngươi nên muốn ra nhìn một chút chẳng lẽ không được?”.
Nhớ ta? Có quỷ mới tin.
Thấy Vương Chi không có ý định trả lời, Lăng Mị thầm kêu vô vị, trực tiếp nói thẳng:
“Vương Chi, ta tới để thông báo cho ngươi một tin mừng”.
Tin mừng?
Vương Chi nghi hoặc: “Sư phụ, có phải ta vừa nghe lầm hay không? Người nói là đem tin mừng tới cho ta?”.
“Tai ngươi vẫn còn xài tốt”. – Lăng Mị gián tiếp khẳng định.
Nhận được lời xác nhận của nàng, nhất thời, Vương Chi không biết phải nói gì. Có lẽ là do bị bất ngờ.
…
“Vương Chi, đừng nhìn ta như vậy. Chúng ta là sư đồ, không cần phải cảm động đâu”.
…
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng lên tiếng:
“Sư phụ, từ khi nào mà người trở nên tốt bụng như vậy?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!