Phù Thiên Ký - Chương 73: Nữ nhân và heo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Phù Thiên Ký


Chương 73: Nữ nhân và heo



Ta muốn làm gì?

Vương Chi lắc đầu: “Ta đâu có muốn làm gì”.

“Ngươi… ngươi là ai?”. – Cô gái hỏi tiếp, giọng vẫn chưa hết khẩn trương.

“Ta là Vương Chi”. – Vương Chi đáp. Mắt thấy nàng còn sợ hãi, hắn trấn an: “Ngươi đừng lo lắng. Ta không có làm hại ngươi đâu”.

Chỉ xuống một tảng đá gần đó, hắn bảo: “Lúc nãy ta thấy ngươi nằm bất tỉnh dưới kia nên đã bế lên đây”.

Được Vương Chi giải thích tường tận, lúc này cô gái mới dần bình tĩnh lại. Đưa mắt nhìn qua thân thể mình một lượt, sau khi đã chắc chắn bản thân vẫn hoàn hảo, nàng hơi ngại ngùng lên tiếng:

“Đạo hữu, xin lỗi ngươi. Lúc nãy ta tưởng ngươi là…”.

“Ngươi tưởng ta là cái gì?”.

“Ta tưởng… ta tưởng đạo hữu là người xấu”.

“Bộ ta giống người xấu lắm sao?”.

“Ý ta không phải vậy”. – Cô gái vội giải thích – “Chỉ là khi nãy ta vừa tỉnh lại thì thấy đạo hữu kề sát bên cho nên mới…”.

“Được rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi, ngươi không cần phải khẩn trương”. Nhìn y phục bị nhuộm đỏ trên người cô gái, hắn quan tâm hỏi: “Ngươi vẫn ổn đấy chứ?”.

“Ta… ta vẫn ổn… khục khục…”.

“Xem ngươi kìa. Vậy mà bảo là ổn. Cũng chẳng biết ngươi bị ai đánh thành như thế nữa”.

Thần niệm khẽ động, trên tay Vương Chi lập tức xuất hiện một chiếc lọ nhỏ. Hắn đem nắp lọ mở ra, lấy một viên đan dược màu vàng đưa cho nàng, miệng bảo:

“Cho ngươi đấy”.

“Đây là…”.

“Uống đi, chữa trị nội thương rất hiệu quả”.

Sau một thoáng do dự, cuối cùng cô gái cũng đem viên đan dược kia cho vào miệng.

“Thấy thế nào?”.

“Ừm, cảm giác… cảm giác rất tốt”.

Nghe vậy, Vương Chi thầm nói: “Đan dược của trưởng lão đưa mà không tốt sao được. Nếu không phải thấy ngươi tội nghiệp thì còn lâu ta mới cho”.

Liếc qua chiếc lọ nhỏ trong tay, Vương Chi không khỏi có chút tiếc nuối.

“Coi như ta làm người tốt một lần đi”.

Cất chiếc lọ vào lại không gian giới chỉ, hắn hướng cô gái hỏi:

“Ngươi tên gì? Thuộc môn phái nào? Ngươi đến đây một mình hả? Tại sao lại bị thương?…”.

Trước những câu hỏi đồn dập của Vương Chi, cô gái nhất thời chẳng biết phải trả lời từ đâu. Trầm mặc một lúc, nàng mới đáp:

“Tiểu nữ là Nhược Hy, không môn không phái. Sở dĩ tiểu nữ một thân một mình tiến vào Mê Linh Chi Địa này là bởi muốn tìm kiếm một ít vận may, mong có thể đề thăng tốc độ tu luyện lên một chút. Nào ngờ, vận may chưa thấy đâu thì xui xẻo đã ập tới, tiểu nữ đụng phải một con Trư yêu hung hãn có thực lực tương đương tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ, bị nó đả thương… Khục khục… Cũng may… cũng may là trên người tiểu nữ có mang theo một tấm Tật Phong Phù nên mới chạy thoát được… Khục khục…”.

“Được rồi được rồi, ngươi đang bị thương, đừng có nói nữa”.

Nghĩ ngợi một chút, Vương Chi đề nghị: “Hay là thế này đi, để ta đưa ngươi về gặp sư tỷ của ta rồi xin nàng cho ngươi theo cùng. Ngươi thấy thế nào?”.

“Đạo hữu đi cùng đồng môn ư?”.

“Ừ, chúng ta có bảy người. Các nàng hiện cũng đang ở gần đây. Ngươi đứng lên đi, chúng ta đi tới chỗ họ”.

“Đạo hữu, ta…”.

“À, ta quên là ngươi đang bị thương”.

Vương Chi đưa tay vân vê cằm, nhìn Nhược Hy với nét mặt đăm chiêu, mãi đến khi nàng ngượng ngùng hô khẽ “Đạo hữu” thì hắn mới nói:

“Thôi được rồi, để ta cõng ngươi về”.

“Vậy… đa tạ đạo hữu”.

Tại một nơi cách chỗ Vương Chi gặp Nhược Hy không xa có sáu người đang tụ tập. Bọn họ không ai khác, chính là mấy người Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh.

Hiện giờ Ni Na đang ngồi trên một gốc đại thụ, xem tình trạng thì có lẽ là vừa bị đốn hạ chưa lâu. Trên tay nàng đang cầm một tấm bản đồ bằng da, bề mặt có không ít những chấm xanh đỏ to nhỏ khác nhau. Lại nói, tấm bản đồ này chính là thứ vẽ lại một phần ba trăm dặm vòng ngoài của Mê Linh Chi Địa, do đích thân Lăng Tố đưa cho hòng giúp các nàng thuận tiện hơn trong cuộc thí luyện.

“Ni Na sư tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?”. – Từ chỗ Hà Khương, Hà Linh tiến lại gần Ni Na, nhìn vào tấm bản đồ, tò mò hỏi.

“Đang xem những khu vực chúng ta sẽ thí luyện”. – Ni Na đáp, mắt vẫn chăm chú vào bản đồ.

“Ni Na sư tỷ, tỷ chỉ cho muội cách xem bản đồ được không?”.

Lần này thì Ni Na ngẩng đầu lên, tỏ ra khá ngạc nhiên:

“Linh, ngươi không biết xem bản đồ?”.

“Không hiểu lắm”. – Hà Linh thành thật lắc đầu – “Trước giờ ta chưa từng xem”.

Nghe vậy, Ni Na không khỏi ném cho nàng một cái nhìn thương hại:

“Linh, ngươi đúng là quá kém cỏi. Ta thật sự thấy hoài nghi rằng ngươi đang bị giáo dục một cách sai lầm đấy”.

Giáo dục sai lầm?

Vốn đang đứng gần đấy, tai Hà Khương bỗng giật giật hai cái. Hắn không tự chủ mà liếc mắt sang chỗ Ni Na.

Phát hiện cái nhìn khác thường của hắn, Ni Na chẳng những không tránh né mà còn lớn tiếng:

“Ngươi nhìn cái gì? Ta đây là nói sự thật”.

“Ni Na tỷ…”.

“Linh, ngươi sợ gì chứ? Ngươi cứ như vậy thì thế nào sau này cũng bị bạn trai ức hiếp cho xem”.

“Ta…”.

“Được rồi, Linh, ngươi ngồi xuống đây. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một ít thủ đoạn đối phó với bọn đàn ông…”.

Và thế là là trước ánh mắt nôn nóng của Hà Khương và dáng vẻ tội nghiệp của Hà Linh, Ni Na bắt đầu giảng dạy về chủ nghĩa nữ quyền, bất kể người ta có nguyện ý hay không.

Gần nửa giờ sau.

“Linh, nhớ hết rồi chứ?”.

Đáp lại Ni Na là những cái gật đầu liên tiếp của Hà Linh.

“Tốt lắm”. – Ni Na thân mật vỗ nhẹ lên vai nàng, khen ngợi. Kế đó thì kề sát vào tai nàng, thì thầm: “Linh, những gì ta vừa nói với ngươi chỉ là mấy thứ nhập môn cơ bản thôi. Sau khi cuộc thí luyện kết thúc, lúc nào rảnh rỗi thì cứ chạy tới chỗ ta, ta sẽ giảng giải chi tiết cho ngươi. Nhớ là phải đi một mình đấy, tốt nhất là đừng để cho ca ca ngươi biết…”.

Thế là lại một lần nữa, Hà Linh gật đầu hệt như gà mổ thóc.

Đáng thương cho cô gái nhỏ, cuối cùng cũng tránh không thoát cạm bẫy của Nhện Đen Ni Na a.

Lại qua thêm một lúc.

“Ni Na sư tỷ”. – Lần này tới lượt Hoàng Nữ Tú Anh chạy tới hỏi Ni Na – “Vương sư đệ đã đi được một lúc rồi, muội nghĩ chúng ta cũng nên theo ám hiệu của đệ ấy để lại mà lên đường thôi”.

Thoáng ngước lên nhìn trời, Ni Na bảo:

“Vẫn còn sớm, đợi ta nghiên cứu bản đồ thêm một chút rồi hẳn đi”.

Nghiên cứu? Rõ ràng từ nãy giờ đang ngồi nói chuyện với Hà Linh mà.

Trong lòng Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi có chút bất mãn. Nàng đang định nói tiếp thì thần sắc chợt đổi, tiếp đó thì quay đầu nhìn về hướng nam.

Lát sau, từ hướng đó, một thân ảnh thấp thoáng hiện ra.

“Nhược Hy, tại sao ngươi lại nặng như vậy? Chẳng lẽ nữ nhân các ngươi ai cũng đều thế cả sao?”.

“Ta… ta nghĩ chắc là vậy”.

“Thật hả?”.

“Chắc… chắc là thật”.

“Nói vậy nữ nhân các ngươi đều là heo rồi”.

H-Heo?

Đang tựa mình vào lưng Vương Chi, Nhược Hy nghe xong mấy lời đó thì mặt liền biến sắc. Có lẽ là tâm tình bị đả kích.

Nhưng bị đả kích cũng không phải mỗi mình nàng, mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh và đặc biệt là Ni Na cũng đồng dạng cảm thấy bị “tổn thương” sâu sắc. Những lời Vương Chi nói với Nhược Hy kia đều bị bọn họ nghe rành mạch, bất kể khoảng cách giữa đôi bên vẫn còn một đoạn dài đi nữa. Thính giác của tu sĩ rất nhạy bén đấy.

P/s: Vì lý do công việc cho nên không thể đặt ra thời gian đăng chương cố định được. Có ba mốc thời gian ta thường đăng là: 8 giờ sáng, 8 giờ tối và 11 đến 12 giờ đêm. Trân trọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN