Phù Thiên Ký
Chương 82: Bí mật của Ni Na (1)
“Vì nàng đã thất bại”.
Về cái gì ư? Trong việc cố cải biến suy nghĩ của Vương Chi đối với phụ nữ. Hắn khăng khăng cho rằng phụ nữ tốt thì phải dịu dàng, chu đáo, có giọng nói nhỏ nhẹ, có ánh mắt nhu hòa, có cái miệng nhỏ nhắn, có nụ cười kín đáo,…, nói chung là mẫu người giống như Hoàng Nữ Tú Anh và Lăng Tố.
Trong khi đó thì Ni Na lại thuộc mẫu phụ nữ nào?
Mạnh mẽ, năng động, hay lớn tiếng, ánh mắt sắc sảo, miệng rộng, cười to,…, gần như là hoàn toàn đối lập với hình tượng người phụ nữ chuẩn mực trong suy nghĩ của Vương Chi.
“Hắn đã bị giáo dục sai lầm”. – Đó là kết luận của Ni Na.
Thú thật thì nàng rất rất không hài lòng với những tư tưởng và cách nhìn nhận ở thế giới này. Phụ nữ cũng vậy mà đàn ông cũng thế, trong đầu toàn chất chứa những tư tưởng thời “cổ đại”. Nàng muốn, cực kỳ muốn giơ chân đạp đổ cái hệ tư tưởng cổ đại và lạc hậu ấy đi, chỉ có điều… chân nàng quá nhỏ so với cái thế giới còn lớn hơn Địa cầu gấp trăm lần, ngàn lần này a.
Cải biến thế giới thì chắc chắn nàng không làm được. Nhưng nếu là cải biến một hai người đâu này?
Và thế là nàng quyết định chọn ra hai người để “giáo dục” lại. Hai nạn nhân được nàng chọn kia, họ không ai khác, chính là Vương Chi và cô gái nhỏ Hà Linh.
Đầu tiên nói về Hà Linh. Cũng chẳng rõ Ni Na đã truyền bá những gì cho cô gái nhỏ này, chỉ thấy sau vài ngày ngắn ngủi, cô gái nhỏ này đã chính thức trở thành cái đuôi của nàng, có thể nói là bảo gì nghe nấy, chỉ đâu đi đó. Xem ra số mệnh đã an bài cho cô giáo nhỏ này một tương lai hắc ám sẵn rồi a.
Hà Linh đã bị Ni Na “thu phục”, vậy Vương Chi thì sao?
“Gặp quỷ đi! Một người có tâm chí kiên định, có ước mơ to lớn, có mộng tưởng vĩ đại như ta há có thể dẽ dàng bị một một kẻ dị hợm dụ dỗ chứ”.
Khẳng định hắn sẽ trả lời như thế nếu có ai đó hỏi, bất kể cái ước mơ to lớn và mộng tưởng vĩ đại kia còn chưa kịp thành hình đi chăng nữa. Mà cần gì nếu, thực tế thì mọi chuyện vốn đã diễn ra như vậy rồi. Và cũng chính bởi cái thực tế ấy mà Ni Na đã và đang rất muốn đánh đập hắn. Tiếc rằng “mưu đồ” của nàng lại dường như không mấy khả thi lắm.
Nàng là tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ, không giả. Tu vi của nàng cao hơn Vương Chi, không sai. Sai lầm duy nhất của nàng là hành động quá trễ. Vương Chi, hắn đã đột phá. Cảnh giới hiện giờ của hắn đã là Linh tuyền cảnh trung kỳ.
Ni Na dám nói nếu lúc này Vương Chi vẫn còn là một tên Linh tuyền cảnh sơ kỳ nho nhỏ thì nàng muốn đánh, muốn đá hắn thế nào cũng được. Đáng tiếc, lại một lần nữa đáng tiếc vì đó vẫn chỉ là nếu. Sự thật thì Vương Chi đã là tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ, thực lực so với trước đã mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng nàng vẫn hơn hắn một tiểu cảnh giới, thế nhưng công pháp nàng tu luyện lại thiên về hướng trị liệu và hỗ trợ, chủ yếu chỉ có thể công kích tầm xa… Mà Vương Chi? Hắn có Lưu Tinh Chỉ! Từ xa công kích nàng há có thể vượt qua hắn? Không nhờ sự chênh lệch tu vi thì nàng đã bị hắn biến thành bia ngắm lâu rồi!
“Vương Chi chết tiệt! Không được bắn vào ngực ta nữa!”.
Mấy lời vừa rồi hiển nhiên là do chính miệng Ni Na phát ra. Nàng hiện đang cảm thấy rất bực bội. Đánh mãi, đánh miết, đánh chán, đánh chê suốt một buổi trời mà nàng vẫn chẳng làm gì được Vương Chi cả. Thế thì cũng thôi, đằng này nàng lại còn liên tiếp bị Lưu Tinh Chỉ của hắn ép cho phải né đông tránh tây, bay lên chúc xuống, lăn qua lộn lại, tình cảnh thật không khác gì con chim con thú đang cố thoát khỏi làn đạn của thợ săn hết.
Mất mặt! Quá mất mặt!
Trong lòng Ni Na âm thầm hét lên như thế. Nàng thấy mình đang quá mất hình tượng.
Ni Na nàng là ai?
Một sát thủ nổi danh của thế giới ngầm! Một Nhện Đen khiến người ta vừa nghe tên đã thấy rùng mình khiếp sợ! Thế mà bây giờ…
Nàng như một con chim, con thú đang bị người ta ngắm bắn a!!
“Vương Chi! Ta bảo không được nhằm vào ngực ta mà bắn nữa có nghe không!!”.
Vốn đã ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay, Vương Chi nghe nàng hét to thì động tác không khỏi ngưng trệ. Hắn oan uổng kêu lên:
“Ngươi nhảy qua nhảy lại như vậy, ta làm sao biết ngực ngươi dừng lại chỗ nào mà bắn!”.
“Câm miệng! Rõ ràng như thế mà còn chối hả?!”.
Chối?
Này… này…
Đúng là cưỡng từ đoạt lý!
Nàng ta nghĩ hai người bọn họ đang làm gì? Săn bắn có chọn lọc chắc? Khi săn bắn, thợ săn người ta có thể chọn ngắm vào đầu, vào chân, vào bụng, vào bất cứ đâu mà họ thích. Nhưng… đó là vì con mồi nó đứng yên!
Còn Ni Na?
Nàng như con chim hết bay lên rồi lại bay xuống, như con thú hết nhảy qua rồi đến nhảy lại, hắn biết ngắm chỗ nào? Ngực nàng ư? Mắt hắn nhìn theo còn chẳng kịp thì ngắm cái nỗi gì!
“Ni Na!”. – Hắn hét lên đáp trả – “Ta không có thèm dưa hấu!”.
Đang chuẩn bị tung đòn phản kích, cả người Ni Na lập tức cứng đờ, ngay đến linh lực sắp phát ra cũng ngưng trệ rồi tan biến mất.
Một giây… Hai giây… Ba giây… Bốn giây… Năm giây… Sáu giây…
“Đồ Vương Chi ngu ngốc! Không được gọi ngực ta là dưa hấu!!”.
“Nhưng mà nó giống dưa hấu a!”.
“Vương Chi! Ta giết ngươi!!”.
…
“Bọn họ lại thế nữa rồi”. – Ngồi trên một hòn đá gần nơi Vương Chi và Ni Na đang đánh nhau, Hà Khương lắc đầu cảm thán.
Nghe hắn nói thế, Cao Cường ngồi kế bên cũng góp lời: “Hai người họ thật là như nước với lửa, cứ vài ba câu là lại cãi nhau”.
“Không phải đâu”. – Hà Linh chen vào – “Thật ra Ni Na sư tỷ rất thích Vương sư đệ”.
Hà Khương không cho là đúng: “Hà Linh, làm sao muội dám chắc như vậy?”.
“Vì… Bở vì…”.
Mắt thấy Hà Linh ấp úng, nghĩ mấy lời vừa rồi chỉ là suy đoán của bản thân nàng, Hà Khương lắc đầu:
“Hà Linh, sau này không được suy đoán lung tung nữa, kẻo Ni Na sư tỷ nghe được lại tức giận đấy”.
“Không! Muội không có nói lung tung! Là chính tai muội nghe tỷ ấy bảo thế!”. – Bị hiểu lầm, Hà Linh vội thanh minh.
“Khục khục…”.
Vừa kê bình nước vào miệng, Cao Cường lập tức ho lên sặc sụa.
“Hà Linh, muội… muội không đùa ta đấy chứ? Ni Na sư tỷ, tỷ ấy bảo với muội là tỷ ấy thích… thích Vương sư đệ?”.
“Không có”. – Hà Linh lắc đầu – “Thật ra tỷ ấy cũng không phải nói như vậy…”.
“Hà Linh, muội mới vừa nói là Ni Na sư tỷ thích Vương sư đệ, bây giờ lại bảo là không phải, vậy rốt cuộc là phải hay không phải?”.
“Muội… muội cũng không có nói bậy”. – Hà Linh giải thích – “Mặc dù Ni Na sư tỷ không nói rõ là thích Vương sư đệ, nhưng mà khi trò chuyện với muội, tỷ ấy cứ luôn miệng nhắc đến Vương sư đệ, hơn nữa mỗi lần nhắc đến thì ánh mắt tỷ ấy kỳ lạ lắm. Nhớ có một lần, muội vô tình hỏi đùa rằng tỷ ấy thích Vương sư đệ phải không, lúc đó…”.
“Lúc đó thế nào?”. – Hà Khương, Cao Cường và thêm cả Lê Hậu chẳng biết đã mò tới từ khi nào đồng loạt lên tiếng. Có vẻ như bọn họ rất hứng thú với chuyện này.
Đối diện với khuôn mặt trông chờ của ba người họ, hơi chần chừ, Hà Linh đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Ni Na, sau khi thấy nàng vẫn còn đang cùng Vương Chi đánh nhau ở đằng xa thì mới nhỏ giọng tiết lộ bí mật…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!