Phù Thiên Ký
Chương 88: Cố nhân (1)
Người chết?
Đám người Vương Chi quay mặt nhìn nhau, sau đó, không ai bảo ai, cả bọn đồng loạt lùi lại.
“Sư huynh! Lúc đó nếu không nhờ sư huynh đi ngang thì ta đúng thật là đã bị đám người kia lăng nhục đến chết. Hãy tin ta! Ta thật sự là Cao Tuyền đây!”.
Im lặng một lúc, người kia lần nữa lên tiếng:
“Nếu ngươi thật sự là Cao Tuyền thì hãy một mình tiến vào”.
Quay sang đám người Vương Chi, Cao Tuyền bảo: “Các vị đạo hữu, ta dám khẳng định người bên trong chắc chắn là sư huynh của ta. Nếu các vị tin tưởng thì xin hãy chờ đợi một chút. Còn nếu… nếu các vị muốn rời đi bây giờ ta cũng không dám trách”.
Nói xong, cũng chẳng đợi đám người Vương Chi hồi đáp thì Cao Tuyền đã tiến vào bên trong hang động…
Gần mười phút sau…
Cao Tuyền từ bên trong hang động đi ra, nhưng không phải một mình mà còn có thêm một người nữa.
Đó là một thanh niên. Hắn mặc bộ y phục màu đen, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, mày đỏ như lửa, mắt tựa hùng ưng, cực kỳ uy mãnh. Một điểm ấn tượng nữa của thanh niên này là mái tóc hắn: xung quanh cạo trọc, nhúm tóc duy nhất ở giữa thì được tết lại thành con rết thả dài quá vai…
Tướng mạo của hắn hết sức đặc biệt, có thể nói là chỉ cần nhìn qua một lần liền không thể nào quên được. Nó vô cùng thu hút, đến nỗi khiến người ta khó có thể rời mắt. Cô gái nhỏ Hà Linh hiện giờ chính là đang bị tướng mạo khác người kia hấp dẫn. Từ khi hắn xuất hiện thì ánh mắt nàng đã dán luôn trên mặt hắn.
Nhìn chằm chằm vào người mới gặp lần đầu thì quả là có hơi thất lễ, huống hồ đối phương lại còn là một tu sĩ Linh châu cảnh. Vì lẽ ấy, khi thấy muội muội mình có bộ dáng “thất hồn lạc phách” như vậy thì Hà Khương liền đưa tay giật áo nàng nhắc nhở. Tất nhiên là sau đó, Hà Linh đã vội cúi đầu giấu mặt.
Như thế đã ổn? Thật ra thì chưa. Lý do là bởi thất lễ cũng chẳng phải mỗi mình Hà Linh mà còn có một người nữa. Hắn họ Vương, tên Chi. Cũng giống Hà Linh, từ nãy giờ hai mắt hắn đang dán lên mặt thanh niên có tướng mạo khác người kia.
Thiết nghĩ nếu bị người khác nhìn chằm chằm vào mặt thì bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Người thanh niên kia… hẳn cũng như thế. Lúc này, hắn đang tiến lại chỗ Vương Chi, với thần sắc hết sức âm trầm.
Nhận thấy sự bất thiện của đối phương, không ai bảo ai, cả Ni Na và Hoàng Nữ Tú Anh đồng loạt bước lên sóng vai hai bên trái phải Vương Chi, khẩn trương điều động linh lực.
Trông thấy dáng vẻ tùy thời đều có thể động thủ của họ, người thanh niên kia đành phải dừng bước. Hắn bày ra một bộ bất đắc dĩ, nhìn Vương Chi nói:
“Huynh đệ, lâu ngày không gặp nên ta muốn tới ôm ngươi một cái thôi mà”.
Vốn còn đang ngờ vực, lúc này nghe đối phương nói như thế thì Vương Chi rốt cuộc cũng xác nhận suy nghĩ của mình.
“Tiểu Bá Vương, thật sự là ngươi hả?”.
“Huynh đệ”. – Người thanh niên, cũng tức Tiểu Bá Vương lắc đầu – “Mới mấy năm không gặp mà ngươi đã quên ta rồi sao?”.
“Không có. Ta có thể quên ai chứ làm sao quên ngươi được”.
Tiểu Bá Vương nghe hắn nói vậy thì vui mừng cười bảo: “Huynh đệ, ta biết mà! Không uổng công ta coi ngươi là huynh đệ tốt. Ha ha…”.
Cười ha hả mấy tiếng, Tiểu Bá Vương đột nhiên hỏi: “Huynh đệ, ngươi nói đi. Có phải trong lòng ngươi cũng xem ta là một người huynh đệ tốt hay không? Vì thế cho nên ngươi mới nhớ ta có phải không?”.
“Trong lòng ta ngươi đúng thật là một người tốt”.
“Ha ha… Ta biết mà!”. – Tiểu Bá Vương thấy Vương Chi gật đầu xác nhận thì tâm tình không khỏi vui vẻ. Chỉ là, nó nhanh chóng bị câu nói tiếp theo của Vương Chi dập tắt.
“Nhưng không phải vì ngươi là một người tốt mà ta nhận ra ngươi. Sở dĩ ta vừa nhìn đã nhận ra là bởi cái đầu của ngươi rất ấn tượng. Trong trí nhớ của ta thì chỉ có mỗi mình ngươi là cạo trọc mà còn chừa lại một nhúm tóc như vậy. Ừm, Tiểu Bá Vương, ngươi rất có phong cách”.
“Khục khục”.
“Khục…”.
Gần như cùng lúc, mấy tiếng ho nhẹ khe khẽ vang lên. Là của Ni Na, Hà Linh, Cao Cường,… và cả Cao Tuyền. Bọn họ thật sự là vừa bị câu nói của Vương Chi chọc cười.
Còn Tiểu Bá Vương?
Hắn cười không nổi a!
“Khục khục”.
Đưa tay đặt lên miệng, Tiểu Bá Vương ho nhẹ mấy tiếng, kế đó thì tiến tới vỗ vai Vương Chi, cười giả lả:
“Ha ha, huynh đệ ngươi đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích nói đùa như ngày nào!”.
“Không có, ta là nói thật mà”. – Bị Tiểu Bá Vương “hiểu lầm”, Vương Chi vội lên tiếng đính chính.
Và thế là ngay tức thì, bàn tay đang đặt trên vai hắn bỗng nhiên siết lại. Nó rất mạnh, đến mức khiến cho Vương Chi không nhịn được mà hít hà một hơi.
“Huynh đệ, ngươi thật vui tính. Giờ nói đi, từ nãy đến giờ là ngươi đang đùa phải không?”.
Liếc qua hai cánh tay lực lưỡng của Tiểu Bá Vương, Vương Chi nào dám mở miệng nói không. Gương mặt nhăn nhó, hắn nói:
“Phải phải! Là nói đùa! Từ nãy giờ ta chỉ là đang nói đùa…”.
“Ha ha”.
Tiểu Bá Vương kéo Vương Chi qua một bên, nhìn mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Ni Na, Hà Khương, Hà Linh,… bảo:
“Các ngươi nghe rồi đấy. Từ nãy giờ hắn chỉ là đang nói đùa thôi”.
…
Bên trong hang động.
Tiểu Bá Vương ngồi trên một hòn đá nhỏ, hướng Vương Chi gần đó hỏi: “Huynh đệ, các ngươi tiến vào Mê Linh Chi Địa là để thí luyện hả?”.
“Ừ. Vậy còn ngươi, tại sao ngươi lại vào đây?”.
“Ta? Đương nhiên là vì rèn luyện”.
“Ta nghe Cao Tuyền kể thì ngươi chỉ đi một mình”.
Thoáng nhìn qua Cao Tuyền, Tiểu Bá Vương gật đầu: “Trước giờ ta đều chỉ đi một mình”.
Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Vương Chi bỗng nhiên đưa mắt nhìn Tiểu Bá Vương chằm chằm, mãi đến khi đối phương sắp không nhịn được thì hắn mới lên tiếng:
“Tiểu Bá Vương, tu vi hiện giờ của ngươi thật sự là Linh châu cảnh?”.
“Là Linh châu cảnh đệ nhị trọng”.
…
Trầm mặc một lúc, Vương Chi nhận xét:
“Tiểu Bá Vương, ngươi thật sự không phải người”.
Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước từ biệt đối phương mới chỉ là Tích thủy cảnh a.
Trong vòng chưa đầy năm năm, từ một tu sĩ Tích thủy cảnh biến thành một cao thủ Linh châu cảnh đệ nhị trọng, tốc độ này e là cả những tên thiên tài của thiên tài cũng chưa chắc có khả năng làm được. Vương Chi cảm thấy gọi Tiểu Bá Vương là quái vật cũng chẳng oan cho hắn chút nào.
Rời khỏi vị trí, Vương Chi tiến lại ngồi sát bên Tiểu Bá Vương, hỏi nhỏ:
“Tiểu Bá Vương, thật ra làm thế nào mà ngươi tu luyện nhanh như vậy? Cho ta xin một chút bí quyết đi”.
“Không biết xấu hổ”.
Theo phản xạ, Vương Chi chuyển ánh mắt về phía Ni Na – người vừa mở miệng đánh giá hắn.
“Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?”.
“Tất nhiên là không đúng. Ta đây là đang học hỏi, làm sao gọi là không biết xấu hổ được”.
Ni Na đương nhiên sẽ không chịu thua. Nàng phản bác: “Ngươi không biết đôi khi phương pháp tu luyện cũng là bí mật bất truyền của tu sĩ sao? Hừ, làm gì có ai mặt dày đi hỏi giống như ngươi”.
“Ni đạo hữu”. – Dường như không muốn thấy Vương Chi và Ni Na cãi nhau, Tiểu Bá Vương lên tiếng – “Thật ra phương pháp tu luyện của ta cũng không phải bí mật gì to tát”.
Chuyển sang Vương Chi, hắn nói tiếp:
“Huynh đệ, nếu như ngươi muốn thì ta có thể nói cho ngươi biết”.
Này… Thú thật là Vương Chi có hơi bất ngờ. Vừa rồi lên tiếng hỏi chỉ là do xúc động nhất thời, vốn cũng chẳng hy vọng Tiểu Bá Vương sẽ tiết lộ cái gì. Ấy thế mà… một thanh niên mang thất long chau càn quét dị giới
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!