Phù Thiên Ký - Chương 9: Được Nhân Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Phù Thiên Ký


Chương 9: Được Nhân Tình



Cúi nhìn hỏa ấn trong lòng bàn tay, nỗi phiền muộn của Vương Chi lại bắt đầu dâng lên như thủy triều.

Hắn sao có thể không phiền muộn được đây? Tưởng tượng mà xem, nếu có thể điều khiển ngọn lửa kia thì chẳng phải săn giết yêu thú sẽ dễ như trở bàn tay ư? Không cần bàn đến mấy yêu thú cao cấp, chỉ cần những con cỡ Độc Giác Kim Tê Thú thôi thì đã quá tốt rồi. Yêu hạch của chúng bán rất có giá, căn bản không phải yêu hạch Hắc Nha Trư có khả năng so bì.

Với sự trợ giúp của ngọn lửa kia, Vương Chi hắn sẽ kiếm được bao nhiêu viên yêu hạch cỡ như Độc Giác Kim Tê Thú? Mười? Năm mươi? Hay là một trăm? Rồi số yêu hạch ấy sẽ đổi thành bao nhiêu linh thạch? Hai trăm? Năm trăm? Một ngàn? Hai ngàn? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy sung sướng biết nhường nào. Thế nhưng mà… Tất cả vẫn chỉ là tưởng tượng!

Vì sao không phải là hiện thực chứ?

“Ông trời đúng là thích trêu ngươi ta. Rõ ràng cho ta một bảo khố vậy mà không cho ta sử dụng. Trên đời này sao lại có loại người, không, sao lại có loại trời ác tâm như vậy chứ”.

Ủa?

Đang lầm bầm, Vương Chi chợt ngừng bước chân. Hình như hắn vừa nghe thấy âm thanh gì đó.

Tiếng gì nhỉ?

Đưa mắt nhìn quanh một hồi vẫn không phát hiện được gì, Vương Chi chuyển tầm mắt lên trên. Vừa mới ngẩng mặt, một vật to lớn rơi thẳng xuống chỗ hắn.

Lại bị trời phạt rồi.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bất tỉnh nhân sự.

Thiên Đan Phong.

“Một viên linh đan, hai viên linh đan, ba viên linh đan”.

“Vậy mà lại có tới bảy viên phế đan”. – Lăng Mị rất không vui lẩm bẩm: “Sao không phải tất cả đều thành linh đan chứ? Lãng phí quá… Giá như xác suất luyện đan của ta tăng lên thì tốt biết mấy”.

Nâng niu ba viên đan dược trong tay một hồi, sau cùng nàng cũng cho vào chiếc lọ nhỏ rồi nhét vào ngực.

“Cả người đều là mồ hôi. Y phục bình thường vẫn là y phục bình thường, không thể bì với linh y được. Phải đi tắm thôi”.

“Bì bõm… Bì bõm…”.

Bên trong linh tuyền, một cô gái khỏa thân đang bơi qua bơi lại, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ. Cô gái này rất đẹp, đẹp đến ma mị. Nếu có lời bình nào dành cho nàng thì đó hẳn là… Mà thôi, có lẽ không nên bình luận gì vẫn hơn. Chẳng lời bình nào có thể diễn tả hết sắc đẹp của nàng. Chúng chỉ làm nó trở nên thô kệch hơn thôi.

“Trời xanh cao cao

Mặt đất xa xa

Chim nhạn bay qua

Cho ta quả thị

Ta nhớ Lăng Mị

Ngày trông đêm ngóng

Năm mươi, Lăng Mị

Năm mươi, Lăng Mị…”.

Nếu hiện giờ Vương Chi nghe được bài hát này, khẳng định hắn sẽ không kìm được mà thốt lên: “Đây là bài hát của ta”.

Đáng tiếc, hắn không nghe được; còn về kẻ hát nó, nàng đang rất vui vẻ nghịch nước.

“Tiểu tử chết tiệt, không ngờ chỉ vì năm mươi linh thạch lại nghĩ ra bài hát này. ‘Năm mươi, Lăng Mị’?… Hì hì, ta sống đến bây giờ còn chưa từng nghe ai nói với mình kiểu đó. Quả là tên tiểu tử thú vị. Lâu rồi không đi nhìn hắn, không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ?”.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt Lăng Mị chợt đổi. Nàng lập tức mặc lại y phục, vội vã rời đi.

Ngay khi thân ảnh nàng vừa biến mất, một cô gái khác xuất hiện. Cô gái kia nhìn linh tuyền một lúc, nghiến răng tức giận:

“Hái linh quả của ta đã đành, vậy mà ngươi lại còn lẻn vào linh tuyền của ta tắm gội? Lăng Mị ngươi đúng là khinh Thiên Tuyền Phong ta không người mà! Tốt nhất đừng để ta tận tay bắt được ngươi, nếu không… Hừ!”.

Chẳng biết qua bao lâu, Vương Chi rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Hình như ta bị thứ gì đó tập kích. Nhớ tới “thứ gì đó”, nhanh như cắt, hắn bật người dậy, hai mắt khẩn trương quan sát xung quanh, ngay cả mấy chiếc lá trong miệng cũng không nhổ ra.

Di!

Nhìn “vật gì đó” đang nằm dưới đất, hắn cẩn thận dò xét.

“Không phải yêu thú. Hắn có đủ hai tay, hai chân, một cái đầu, hai con mắt, một cái miệng… Có lẽ là người”.

Nghĩ vậy, Vương Chi nhặt lên đại kiếm của mình, chọc chọc…

“Ê”.

“Ê!”.

Không có phản ứng? Không phải chết rồi chứ?

“Bịch!”.

“Phù.. ù.. ù…”.

Sau khi ném, à, đặt mạnh tên kia xuống đất, Vương Chi liền tựa lưng vào vách đá thở hổn hển.

Tên kia quả thật rất nặng. Hắn cảm thấy so với yêu thú thì tên kia cũng không kém bao nhiêu.

“Cũng chẳng biết ngươi bị ai đánh thành ra như vậy. Thôi bỏ đi, gặp ta coi như ngươi may mắn. Để ta giúp ngươi băng bó vết thương vậy”.

Vài canh giờ sau.

“Khục khục…”.

Tiểu Bá Vương lừ đừ mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một gương mặt đang tiến sát lại. Theo bản năng, hắn dùng toàn bộ sức lực tung ra một quyền.

“Binh!”.

“Rầm!”.

Vương Chi lồm cồm bò dậy, trợn tròn hai mắt nhìn kẻ vừa đánh mình.

Lát sau…

“Huynh đệ, xin lỗi. Quả thật ta không phải cố ý”.

Không nghe hồi đáp, lại thấy một bên mắt đối phương đã bị mình đánh bầm tím, Tiểu Bá Vương hơi áy náy hỏi:

“Huynh đệ, ngươi không sao chứ?”.

Những tưởng đối phương tiếp tục im lặng thì lần này lại lên tiếng:

“Để ta đánh ngươi một quyền xem thử có sao không?”.

Nghe vậy, Tiểu Bá Vương ngượng ngùng cười. Nghĩ đến gì đó, nét mặt hắn chợt nghiêm túc hẳn:

“Huynh đệ, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Tiểu Bá Vương này thiếu ngươi một nhân tình. Sau này có chuyện gì cần cứ gọi một tiếng, ta nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp”.

Vương Chi không cho là đúng:

“Trợ giúp? Ta còn chẳng biết nhà ngươi ở đâu”.

“Xin lỗi, ta quên mất”. – Tiểu Bá Vương tự giới thiệu: “Ta là đệ tử Vạn Kiếm Môn, tên Cao Bá, các huynh đệ đều gọi là Tiểu Bá Vương”.

Vạn Kiếm Môn? Hình như trong bảy tông môn đứng đầu Vân Lam đại lục cũng có một cái tên Vạn Kiếm Môn thì phải.

Vương Chi có chút động dung.

Cũng chẳng rõ suy nghĩ thế nào, hắn bỗng hỏi:

“Ngươi rất có tiền phải không?”.

Trông thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Tiểu Bá Vương, hắn nói tiếp:

“Ta thấy y phục ngươi mặc là linh y, trên tay còn đeo hai chiếc không gian giới chỉ”.

Không gian giới chỉ, là không gian giới chỉ đấy! Rất mắc tiền nha! Mặc dù không rõ lắm về giá trị của chúng nhưng Vương Chi tuyệt đối khẳng định đó là một trong những xa xỉ phẩm mà chỉ kẻ có tiền mới dùng; ít nhất cho tới giờ, ngoài mấy vị chấp sự thì hắn vẫn chưa thấy đệ tử nào có cả.

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Vương Chi, Tiểu Bá Vương chợt hiểu. Hắn cười cười, đưa tay tháo một chiếc không gian giới chỉ ra, rất hào phóng ném cho đối phương.

“Cho ngươi”.

Cầm chiếc giới chỉ trong tay, thần sắc không dám tin, Vương Chi vô thức hỏi:

“Cho ta?”.

“Đúng vậy”.

“Ngươi xác định cho ta?”.

“Xác định”.

“Không hối hận?”.

“Không hối hận”.

Sau khi chắc chắn Tiểu Bá Vương cũng không đùa giỡn, Vương Chi liền cầm giới chỉ đeo vào, động tác phi thường mau lẹ. Chưa yên tâm, hắn ném thêm một câu:

“Ngươi có đòi lại ta cũng không trả đâu đấy”.

Tiểu Bá Vương cười cười, không nói gì. Với hắn mà nói thì một chiếc không gian giới chỉ chẳng có bao nhiêu ý nghĩa lắm. Lúc hắn đang bất tỉnh, nếu đối phương muốn thì đừng nói một chiếc không gian giới chỉ mà dù là tất cả tài sản của hắn cũng đã thuộc về đối phương. Thậm chí kể cả tính mạng cũng…

Mớ suy nghĩ trong lòng Tiểu Bá Vương Vương Chi không biết được, tâm trí hắn đang dồn hết vào chiếc không gian giới chỉ trên tay mình. Càng ngắm hắn càng vui vẻ, đến nỗi một con hạc giấy bay tới trước mặt lúc nào cũng không biết.

Số từ: 1674

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN