Phù Thiên Ký
Chương 92: Ván cờ dang dở
…
…
“Trước khi tiến sâu vào động phủ thì có một việc ta muốn nhắc nhở các ngươi: phải cẩn thận. Không chỉ cơ quan, cấm chế mà còn với tu sĩ khác”.
Tu sĩ khác?
“Tiền bối”. – Tiểu Bá Vương ngờ vực – “Ý tiền bối là ngoài chúng ta thì còn có người khác đang ở trong động phủ này?”.
“Ta nghĩ vậy”.
Chỉ tay sang tòa truyền tống trận gần đó, Lăng Tố nêu ra nghi vấn:
“Các ngươi nhớ làm thế nào mà chúng ta xuất hiện ở đây chứ? Chính là bị truyền tống. Nhưng các ngươi có nghĩ tại sao đột nhiên truyền tống trận kia lại khởi động không?”
“Trưởng lão, ý người là có tu sĩ đã tác động lên nó?”.
Thoáng liếc qua Hà Khương – người vừa mới lên tiếng, Lăng Tố không trực tiếp trả lời mà nói:
“Tòa truyền tống trận ở đây và tòa truyền tống trận đã kéo chúng ta xuống chắc chắn là có một mối liên kết đặc biệt, căn bản những tòa truyền tống trận bình thường chẳng thể so được. Theo suy đoán của ta thì nguyên nhân khiến cho tòa truyền tống trận đầu bên kia đột ngột khởi động là do có ai đó đã tác động lên tòa truyền tống trận ở đầu bên này. Rất có thể đã có người tiến vào động phủ trước chúng ta”.
“Bảo vật trong thiên hạ, có kẻ duyên tất được. Tiền bối, xin đừng chần chừ nữa, chúng ta tiến vào thôi”.
…
…
Cùng lúc, tại một góc khác của tòa động phủ.
Chỗ này là một gian thạch thất, không lớn cũng chẳng nhỏ, rộng khoảng mười lăm thước, dài chừng mười tám thước, bên trong đặt một cái bàn và hai chiếc ghế đá được gọt đẽo tỉ mỉ.
Trên cái bàn đá kia lại đặt một cái bàn nhỏ khác. Nó hình vuông, có mười chín đường kẻ ngang va mười chín đường kẻ dọc giao nhau tạo thành ba trăm sáu mươi mốt giao điểm; trong số ba trăm sáu mươi mốt giao điểm này lại có vài giao điểm màu đậm hơn những cái khác, vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay. Tuy nhiên, có một thứ còn dễ nhận ra hơn các giao điểm kia nữa: những vật nho nhỏ có hình tròn dẹt giống cúc áo. Chúng hiện đang được đặt đè lên một vài trong số ba trăm sái mươi mốt giao điểm nọ.
Đây rõ ràng là một bàn cờ, chính xác thì nó là một bàn cờ vây. Lại nói, bàn cờ này rất lạ, mỗi quân cờ dù là đen hay trắng thì trên bề mặt đều hoàn toàn sạch bóng, bất kể xung quanh có bám đầy bụi đi nữa. Trên bề mặt của chúng có những tia sáng li ti yếu ớt không ngừng lưu chuyển, khi thì màu xanh, khi thì màu vàng, lúc lại màu tím, trông vô cùng bắt mắt.
Trên bàn cờ hiện đang có mười tám quân đen và mười tám quân trắng, tất thảy là ba mươi sáu quân, so với con số ba trăm sáu mươi mốt giao điểm thì quả thật còn quá ít. Thế cờ hai bên có thể nói là chỉ vừa mới bắt đầu triển khai, cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà người đánh cờ lại ngưng giữa chừng như vậy…
Hai chiếc ghế, một bàn cờ, một vài viên dạ minh châu đính trên vách đá, đó là toàn bộ vật dụng trong gian thạch thất. Đơn sơ, giản dị, cao nhã và… hoang phế. Có lẽ đã rất lâu rồi chẳng còn ai tới đây nữa.
Nơi đây đã ngủ. Và hẳn là nó sẽ tiếp tục ngủ nữa, tận khi hoàn toàn chìm vào vùng đất của sự lãng quên nếu như không có một người xông vào.
Đó là một thiếu nữ, tuổi tầm mười lăm mười sáu, mặc bộ y phục màu trắng, mắt phượng uy nghi, mày cong như liễu, môi tựa hoa đào, mũi thon, hàm nhọn,…, đích thị là một tiểu mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc. Nếu như lúc này có Lăng Tố ở đây thì hẳn là nàng sẽ cảm thấy nhan sắc của thiếu nữ này có vài phần giống một người: tỷ tỷ nàng – Lăng Mị. Quả thật cả hai có khá nhiều điểm tương đồng. Nhưng đó là LăngTố, bằng nếu người có mặt ở đây là Vương Chi thì hắn sẽ thấy thiếu nữ này giống một người khác hơn: Vương Tuyết Nghi.
Vậy thân phận của thiếu nữ kia là gì? Tại sao lại xuất hiện bên trong tòa động phủ này?
Thật ra thì nàng đúng thật là Vương Tuyết Nghi, chỉ là so với lần chạm mặt Vương Chi mấy năm trước ở Hỏa Vân Sơn Mạch thì tướng mạo đã khác đi rất nhiều. Cao hơn, xinh đẹp hơn, và đồng thời cũng mạnh hơn. Tu vi hiện giờ của nàng đã là Linh tuyền cảnh đại viên mãn, tùy thời đều có thể đột phá vào Linh châu cảnh. Còn về việc tại sao nàng lại có mặt ở đây thì kể ra cũng thật trùng hợp, chính là bị truyền tống tới.
Tình cảnh của nàng so với đám người Vương Chi thì chẳng khác là bao. Hai tháng trước, nàng bắt đầu rời khỏi Yêu Tông để đến Mê Linh Chi Địa này thí luyện. Hiển nhiên là nàng không đi một mình. Ngoài nàng thì còn có một người nữa: sư huynh của nàng – Thái Thương. Lại nói, ở Thiên Tuyền Phong thì địa vị của vị sư huynh Thái Thương này cũng chẳng đơn giản chút nào. Hắn là con trai duy nhất của cửu trưởng lão Thái Hạo và đồng thời cũng là cháu trai duy nhất của nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần – sư phụ nàng.
Hậu trường của Thái Thương ở Thiên Tuyền Phong rất lớn, điều đó chẳng cần bàn cãi. Tuy nhiên, nó không phải lý do duy nhất khiến hắn được mọi người ở đây kính trọng. Ngoài một gia thế hùng mạnh, một hậu trường vững chắc thì thiên phú tu luyện của hắn cũng rất xuất sắc. Mười một tuổi Khai nhãn thành công, hai mươi tuổi trở thành tu sĩ Linh châu, bốn mươi tuổi đạt đến Linh châu đệ tam trọng, có thể nói là vượt qua tất cả các đồng môn cùng trang lứa ở Yêu Tông.
Bất kể là xét về gia thế hay tiềm lực cá nhân thì Thái Thương đều rất nổi bật. Đó là lý do tại sao hắn được kính trọng và ngưỡng mộ. Ở Thiên Tuyền Phong có rất nhiều người sùng bái hắn, những cô gái muốn trao thân cho hắn thì càng đếm không xuể. Thế nhưng tất cả đều bị hắn từ chối. Trong mắt hắn, bọn họ không đủ tư cách trở thành đạo lữ của mình. Hắn cần một cô gái hoàn hảo, cả về tướng mạo lẫn thiên phú tu tu luyện, giống như… Vương Tuyết Nghi.
Không sai. Trong lòng Thái Thương, Vương Tuyết Nghi chính là lựa chọn hoàn hảo nhất, bất kể hiện giờ nàng vẫn chưa đầy mười sáu tuổi đi nữa. Hắn đã dự tính mọi thứ. Qua vài năm nữa, chờ cho Vương Tuyết Nghi trưởng thành thì hắn sẽ lập tức xin cô cô gả nàng cho hắn. Nhưng, đó là chuyện của vài năm sau, còn bây giờ ư? Hắn cần đoạt lấy phương tâm của vị tiểu sư muội này. Đó là lý do hắn luôn nhiệt tình giúp đỡ nàng tu luyện, dù nàng có cần hay không.
Chẳng cần nói đâu xa xôi, cuộc thí luyện đã và đang tiến hành của Vương Tuyết Nghi hiện giờ chính là minh chứng tốt nhất về ý đồ và bản chất của Thái Thương. Giống như đám người Vương Chi, Vương Tuyết Nghi cũng bất ngờ bị một tòa truyền tống trận kỳ lạ kéo xuống. Nhưng khác với bọn họ là nàng không có được một người bảo hộ tốt. Nếu Lăng Tố vì cứu họ mà tình nguyện bị kéo xuống thì Thái Thương lại chọn điều ngược lại, sau khi xác định mình chẳng đủ sức để đưa nàng cùng rời khỏi thì hắn liền buông tay rồi một mình thoát thân. Thế mới biết lòng dạ của hắn “chân thành” đến mức nào.
Vương Tuyết Nghi sẽ thất vọng ư?
Không. Nàng tại sao phải thất vọng khi mà ngay từ đầu nàng vốn đã chẳng đặt chút hy vọng nào vào hắn? Trái lại, nàng rất chán ghét hắn – cái đuôi luôn lẽo đẽo theo sau nàng.
Con trai duy nhất của cửu trưởng lão, cháu trai duy nhất của nhị trưởng lão, người mà tương lai sẽ tiếp quản Thiên Tuyền Phong, thậm chí có khả năng sẽ trở thành tông chủ Yêu Tông?
Thì sao? Đối với Vương Tuyết Nghi nàng thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu Thái Thương xem nàng là lựa chọn hoàn hảo duy nhất thì trong mắt nàng, thế giới này chỉ có một người hoàn hảo duy nhất: đó là Vương Tuyết Nghi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!