Phù Thủy Chi Tâm - Chương 3-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Phù Thủy Chi Tâm


Chương 3-1


Editor: Tứ Phương Team

Nàng khẽ đẩy cánh cửa gỗ của tàng thư thất. Cửa gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, kinh động đến tiểu sinh vật đang nằm úp sấp trên trang sách, lỗ tai nhỏ xù xì khẽ run lên, thân thể trắng nõn tròn tròn quay lại, nhảy tới phía nàng.

Nàng cười cười, duỗi tay vỗ về con thỏ đang ngoan ngoãn ghé vào trên bàn, đi vào trong tàng thư thất nho nhỏ lấy sách.

Trước khi rời đi, nàng liếc mắt nhìn vật nhỏ đang nằm dài một cái, nhịn không được thở dài: “Biến thành người cũng không hẳn là tốt, sao ngươi lại cứ muốn biến thành người như thế?”

Nghe xong lời nàng nói, con thỏ nghiêng đầu nhổm dậy, thân hình nhướng về phía nàng, trong con ngươi mỹ lệ như hồng bảo thạch chỉ có bóng dáng nàng.

Hắn là một vật nhỏ có linh tính, tính tình dịu ngoan, thích bán manh, thường thường đòi vuốt ve, đòi ôm một cái, cả người đều là lông trắng mềm mại. Thế nhưng men theo sườn tai, chỗ ít lông tơ nhất, có thể nhìn ra được hắn là một con thỏ lông trắng da đen hiếm thấy.

Nàng trốn vào nơi đây không bao lâu liền phát hiện con thỏ này. Hắn không giống như những con thỏ nhát gan sống thành đàn khác, ngược lại lại to gan lớn mật một mình đến gần nàng – một người xa lạ đến từ bên ngoài, coi sân nhỏ của nàng như nhà của mình, không những thế mà còn ăn vụng rau nàng trồng.

Làm phù thủy, nàng vốn dĩ không cần lấy rau để duy trì mạng sống. Hơn nữa một người nản lòng thoái chí sống một mình trong núi sâu, ít nhiều cũng có chút cô đơn, bởi vậy đã dung túng cho con thỏ này ở trên địa bàn của nàng làm càn. Dần đà nàng phát hiện, con thỏ con này cực kỳ thông minh.

Hắn có thể nghe hiểu lời nàng nói, cũng có thể tinh tế cảm nhận được tâm tình của nàng, chủ động dâng lỗ tai xù lông cùng đuổi nhỏ mềm mại lúc nàng buồn bực, mặc nàng đùa nghịch. Lúc rảnh rỗi không có việc gì, nàng tùy ý đọc ma pháp cho hắn nghe, nào ngờ hắn vẻ như có thể nhớ được hết. Thế nên nhiều lúc nàng nhàm chán, thậm chí còn dạy hắn rất nhiều sách ma pháp.

Không bao lâu sau, nàng kinh ngạc phát hiện, con thỏ này chẳng những có thể hiểu ma pháp, thậm chí còn đặc biệt ham thích với ma pháp biến động vật thành người. Hắn xem hết sách ma pháp nàng có, chỉ vì muốn biết biến thành người như thế nào.

Nàng tuy tinh thông nhiều loại ma pháp, nhưng loại ma pháp biến động vật thành người này nàng lại chưa nghiên cứu bao giờ. Hơn nữa loại ma pháp này vốn dĩ là loại ma pháp hiếm thấy, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào giúp hắn, chỉ có thể mặc hắn tự mình nghiên cứu.

Nhưng kỳ thật nàng rất không hiểu, một con thỏ ăn no ngủ kĩ mỗi ngày đã rất thỏa mãn, được nàng sờ sờ thì vô cùng vui vẻ, vì sao lại nhất quyết muốn biến thành người như vậy?

Nàng hỏi hắn rất nhiều lần. Thông minh như hắn, nếu muốn trả lời, dùng chân thỏ cũng có thể viết ra đáp án. Nhưng mỗi khi nàng dò hỏi, hắn chỉ biết dùng cặp đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm nàng, một chút thanh âm cũng không phát ra.

Có thể là hắn cảm thấy đáp án không quan trọng, cho nên không muốn trả lời chăng? Động vật muốn biến thành người, cần lý do chân chính gì chứ. Có lẽ là hắn thích cách sinh hoạt của con người, nên rất muốn biến thành người thôi.

Đến nỗi không ngại trả giá lớn, con người có phải chịu khổ hay không cũng không nằm trong phạm vi những chuyện con thỏ này sẽ quan tâm. Nàng lo lắng, nhưng lại không biết khuyên hắn như thế nào.

Vì thế lần này, nàng vẫn không nhận được đáp án, chỉ thấy con thỏ nhìn nàng chăm chú, con ngươi lửa đỏ ngập tràn bóng dáng nàng. Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên bốn phía nổi lên những ngọn lửa cháy hừng hực, như muốn thiêu đốt tất thảy.

Cổ thụ che trời khuynh khuynh đảo đảo, chim chóc kinh hãi bay tán loạn, động vật chạy trốn khắp nơi. Thế nhưng thỏ con kia một bước không rời, đi theo nàng, căn bản không có ý định chạy trốn.

Ngọn lửa che trời lấp đất làm nàng tuyệt vọng, tuyệt vọng vì bản thân mình đã không đủ cảnh giác, tạo ra tai họa cho nhiều sinh vật như vậy, tuyệt vọng vì mình từng yêu một nam nhân thế này, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Làm một đại phù thủy, vốn dĩ đối mặt ngọn lửa như vậy, nàng chỉ cần thi triển một ma pháp hệ thủy ở phạm vi lớn là được. Nhưng trời không chiều lòng người, nam nhân kia đã hạ lời nguyền ở trên người nàng từ trước, khiến nàng ở thời điểm nguy cấp nhất một chút ma pháp cũng không thi triển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn rừng rậm tươi mát dần hóa thành địa ngục.

Rõ ràng hai người đã từng thề non hẹn biển, cùng sinh cùng tử, cùng chống lại đại ma thú lớn, cùng chinh phạt lĩnh chủ tàn bạo, cũng đã cùng nỉ non âu yếm vĩnh viễn không chia lìa. Nhưng sau khi hắn trở thành vương giả, lại có thể bị những nữ tử xinh đẹp như hoa mê hoặc, nàng ảm đạm rời đi, trốn đến rừng sâu, vốn định cứ như vậy mà quên đi, nhưng hắn lại không muốn buông tha nàng, muốn nhét nàng xuống dưới bụi rậm.

“Ngải Lâm, ta biết nàng ở bên trong, mau ra đây đi! Chỉ cần nàng nguyện ý trở về, ta lập tức dập lửa, xóa bỏ lời nguyền rủa trên người nàng. Ta đã xây một tòa cung điện hoa lệ, muốn tặng nó cho nàng, nàng mới là nữ nhân ta yêu nhất.”

Thanh âm nam nhân xuyên qua ngọn lửa, vang vọng trong rừng. Nàng vô lực ngồi bệt trên đất, trên người dính đầy tro bụi, nhếch nhác vô cùng. Thỏ con nhảy đến trên người nàng, liếm tay nàng, tựa hồ muốn an ủi nàng. Nhưng nàng quá tuyệt vọng, dù đang ở trong lửa lớn nhưng cả người vẫn lạnh băng, bất kể hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể an ủi được nàng.

“Ngải Lâm… Có phải nàng trách ta hạ nguyền với nàng hay không … Chỉ vì ma pháp của nàng quá mạnh, tính tình lại cứng nhắc, nàng có biết ta sợ mất đi nàng nhiều bao nhiêu không? Ta hối hận lúc nàng quay người không khống chế ma pháp của nàng, như vậy nàng sẽ không bỏ ta mà đi … Chỉ cần nàng nguyện ý trở lại bên ta, cái gì ta cũng đồng ý với nàng…”

Nam nhân nói vô cùng thâm tình, nhưng nàng chỉ cảm thấy lại buồn cười, lại bi thảm. Lúc trước hắn nghèo túng, là nàng không hề tư tâm, một lòng dìu dắt hắn. Sau này hắn từ từ thành công, dần dần đứng vững rồi, là nàng toàn tâm toàn ý hỗ trợ, giúp hắn ổn định.

Nhưng mà hắn lại nhân lúc nàng không chút nào cảnh giác, bố trí phòng vệ, hạ nguyền với nàng, để lúc cần thiết hắn có thể phong ấn chế ngự ma pháp của nàng, cũng để khi hắn làm chủ thiên hạ, khi mà có mỹ nhân như mây để chọn lựa, hắn có thể lạnh nhạt xa cách nàng không chút kiêng kị.

Hắn làm nhiều chuyện khiến lòng người lạnh ngắt như vậy, lại có thể nói nàng mới là chân ái của hắn, cưỡng ép nàng trở lại bên hắn. Hóa trong mắt hắn nàng lại hạ tiện như vậy? Chỉ cần hắn cầu xin vài tiếng, lại cưỡng bách như vậy, nàng nhất định sẽ đồng ý trở lại bên người hắn sao?

Nàng biết mình vẫn còn yêu nam nhân xấu xa này, nhưng nàng lại không thể chịu đựng bản thân bởi vì tình mà nhịn nhục, vì yêu mà khuất nhục. Từng tiếng cầu xin vọng tới bốn phía, làm nàng khổ sở khó mà thở được. Nghĩ đến tim mình thế nhưng vẫn vì hắn mà nhảy lên, nỗi tuyệt vọng cứ dâng trào, run rẩy khóc nức nở.

Con thỏ nghe được tiếng nàng khóc, liều mình tới gần, thân thể tròn vo muốn liếm nước mắt nàng. Nàng bế hắn lên, đặt hắn ở trên mặt đất thấp giọng nói: “Đi nhanh đi, tiểu ngu ngốc này, nếu còn ở lại ngươi sẽ không sống được.”

Con thỏ lắc lắc đầu, lại nhảy lên phía trước hai bước, nhào vào người nàng, bộ dạng ngu ngốc chết cũng không rời, làm nàng càng khóc đến lớn hơn. Ngọn lửa bốn phía dần dần tới gần, sóng nhiệt ập tới từng đợt cơ hồ có thể đoạt đi hô hấp. Nàng nhìn tro đen trên không trung bị ngọn lửa cháy cắn nuốt, đột nhiên cười ha hả như phát cuồng: “Ta làm đại phù thủy, có được vô số ma lực vô số người hâm mộ, suốt nhân sinh nguyện vọng duy nhất chỉ là muốn cùng người ta yêu sống đến bạch đầu giai lão, nhưng lại yêu sai người, vậy trái tim này có tác dụng gì?”

Nói xong, nàng như mất trí, một tay đặt trên ngực mình, một tay giữ chặt con thỏ, khẩu khí quỷ dị đột nhiên trở nên bình tĩnh: “Ta biết ngươi một lòng muốn trở thành người, ta không thể giúp gì cho ngươi, hay là trái tim này đem cho ngươi đi!”

Vốn dĩ con thỏ còn dịu ngoan, nhưng hình như là bị lời nàng dọa, không ngừng trừng mắt, chân sau giãy giụa, muốn làm nàng từ bỏ ý niệm. Nhưng mà con thỏ nho nhỏ sao có thể kháng cự được, hồng mắt nhìn ngực nàng bị tách ra, máu chảy đầm đìa, mà bên trong, trái tim đang nhảy lên kia chậm rãi rời khỏi thân thể nàng, biến thành một viên huyết hồng thủy tinh bay đến giữa không trung, lại hóa thành từng giọt máu tươi, tỏa ra ánh sáng kỳ dị, dần dần dung nhập hoàn toàn vào thân thể hắn.

“Ngươi nhận được sức mạnh từ phù thủy chi tâm, vốn cũng biết về ma pháp trận, kể cả không hoàn chỉnh đi chăng nữa, chỉ cần pháp trận cơ sở không sai, ngươi vẫn có cơ hội biến thành người.” Ma lực từng giọt xói mòn, đau đớn từ ngực lan tràn khắp toàn thân, nàng xụi lơ trên mặt đất lại vẫn dùng ý thức quật cường nhắn nhủ: “Nếu như thành công, chỉ cần sức mạnh này còn tồn tại ngày nào, ngươi có thể sống sót dưới hình dạng con người ngày đó. Thỏ con… thỏ con đáng yêu… nếu ngươi có thể hóa thành người, có thể thi triển ma pháp, hãy dập tắt lửa bên trong rừng rậm, coi như là báo đáp cho ta. Hy vọng sau khi ngươi trở thành người …có thể vui vui vẻ vẻ mà sống, đừng tham lam ngu xuẩn như con người… Mong ngươi trường mệnh bình an… Mong ngươi…”

Tô Hi bỗng nhiên mở hai mắt, hô hấp dồn dập ngồi dậy, bốn phía không có lửa, không có sương khói, càng không có rừng rậm bị thiêu đốt, chỉ có màn lụa tầng tầng lãng mạn, cùng với mặt gương lớn tới mức làm người ta muốn hộc máu.

Trong chốc lát nàng có chút mơ hồ, đến cùng mình đang ở đâu, đôi tay vô thức sờ sờ ở trên giường, lại sờ đến một mái tóc mềm mại. Nàng cúi đầu nhìn, thấy một đôi tai trắng rũ ở một bên. Thoáng chốc, nàng cho rằng mình vẫn ở bên trong rừng rậm đang cháy hừng hực kia. Vừa thấy rõ hình ảnh trước mắt, nàng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm ở bên người nàng không phải con thỏ đáng yêu kia, mà là Phổ Tư có một đôi tai thỏ.

“Ngô… Tô Hi, sờ sờ…”

Phổ Tư rõ ràng một con thỏ rất lớn, lại nằm ở trên giường vặn vẹo nói mớ, rất không mặt mũi lại gần Tô Hi. Khi nàng đang định một chân đá văng hắn, từ khe hở cửa sổ, gió lạnh ùa vào xuyên qua màn lụa thổi tới, làm nàng run run phát hiện mình thân không mảnh vải. Nàng tự hỏi một giây đồng hồ, lập tức kéo chăn nằm bên cạnh hắn, cảm nhận ấm áp tỏa ra từ thân thể bên cạnh, thoải mái phát ra một tiếng thở dài.

Lần đầu gặp Phổ Tư là cuối hè, hiện tại đã đầu đông. Từ ngày hắn đem cái giường lớn phô trương dọn vào phòng nhỏ của nàng, con thỏ không có liêm sỉ này liền mặt dày mày dạn dọn vào ở cùng, đuổi thế nào cũng không đi.

Nàng đã từng vô số lần đá hắn xuống giường, đá ra cửa, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị hắn trừng phạt ở trên giường, ngày ngày đêm đêm giao hoan, không cách nào chống đỡ được, dưới sự kiên nhẫn không ngờ của hắn từng bước từng bước bị lừa gạt dụ hoặc. Nàng cũng không đếm được bản thân mình đã bị hắn đè dưới thân bao nhiêu lần, mặc hắn xoa bóp ra vào, thoải mái đến mất khống chế tới ngất.

Cho dù đáy lòng nàng vốn kiên quyết chống cự hắn xâm nhập, nhưng không cần biết là trong sinh hoạt hay trên giường Phổ Tư, đều mang cho nàng vui thích vô cùng. Bởi vậy khi thời tiết lạnh dần, nàng càng ngày càng tham luyến sự ấm áp của hắn, cũng càng ngày càng lười một chân đá hắn văng ra ngoài.

Cảm nhận được Tô Hi tới gần, Phổ Tư tuy còn đang nhắm mắt lại cực kỳ tự nhiên duỗi cánh tay dài ra, thuận thế ôm nàng vào trong ngực. Hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, mặc dù là đầu đông, bên ngoài gió lạnh vù vù, căn phòng nho nhỏ không thắp đèn cũng không đốt than, có vẻ hơi chút lạnh lẽo. Bất quá Tô Hi nằm ở trong lòng ngực Phổ Tư, lại ấm áp thoải mái đến rối tinh rối mù.

Nàng ngẩng đầu lên sờ sờ mặt hắn, lại sờ sờ tóc cùng lỗ tai hắn, tâm tình vốn dĩ bởi vì ác mộng mà kinh hoàng không thôi, dần dần bình phục.

Giấc mộng vừa rồi rõ ràng trước mắt, phảng phất như thật sự đã xảy ra, trước kia nàng đã nghe kể câu chuyện của vị đại phù thủy cuối cùng. Sau khi rời khỏi Tắc Đỗ Văn, nàng từng nằm mơ bản thân mình ở sâu trong rừng, lủi thủi sống một mình, cuối cùng tuyệt vọng chết đi trong ngọn lửa lớn. Chỉ khác là giấc mơ lần này đặc biệt chi tiết rõ ràng, lại còn có một con thỏ ở đâu đi vào.

Bởi vì thường thường cảnh trong mơ khi tỉnh lại không bao lâu sẽ quên, Tô Hi thật sự nghĩ không ra trước đây trong mộng có con thỏ hay không, nhưng hiện tại nàng cảm thấy giác mơ của mình thật sự có khả năng hòa hợp giữa hiện thực và ảo giác, ở hiện thực gặp được cái gì khi ngủ đều có thể ở nằm mơ, nếu vừa rồi nàng không có bừng tỉnh, con thỏ lông trắng thích làm nũng trong mộng kia, chỉ sợ cũng sẽ biến thân thành Phổ Tư!

Bất quá còn may, đó đều là mơ, tỉnh lại sẽ không quan trọng, trong chốc lát nàng nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, trong hoảng hốt nhớ tới mấy tháng này, nhịn không được bắt đầu nghĩ rằng mình quá ỷ lại Phổ Tư, giống như là chỉ quan tâm giải quyết hiện tại mà không lo lắng đến hậu quả sau này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN