Phù Thủy Nữ Phụ - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Phù Thủy Nữ Phụ


Chương 5


Hắc y nhân cười đắc ý như đã đoán được trước, liền nhanh chóng lao tới rút kiếm định đâm hắn (HL). Hắn cũng nhanh chóng rút kiếm ra chặn đòn, nhưng do quá mệt nên yếu thế hơn, cuối cùng bị đâm một nhát vô tay té nhào ra. Hắc y nhân liền vung kiếm chuẩn bị chém mà quên mất ở đây còn tồn tại một người khác.

Bùm! Một làn nước bắn vào người tên kia khiến hắn ngã nhào ra. Cô bình tĩnh tung thêm một đòn chí mạng khiến hắn ngất xỉu rồi bước tới trị thương cho Hạ Lãnh. May mắn sao hắn ngất đi rồi nên cô dễ dàng dùng “Ha” trị thương cho.

Lúc sau, hắn mơ màng tỉnh dậy, thấy cô ngồi kế bên thì hơi ngạc nhiên sau đó bình tĩnh lại ngồi dậy.

– Cô đã trị thương cho tôi? – Hắn nói, cô cầm một trái hồng quả lên ăn gật đầu nói.

– Ăn không?

– Gì đây? – Hắn nhíu mày nhìn thứ quả trong tay cô, nó trong rất mọng nước, có màu đỏ cam, phảng phất hương thơm nhẹ.

– Hồng quả, chưa ăn bao giờ à? – Cô bất ngờ hỏi. Thứ trái này đúng là trái tươi ngon thì ít nhưng nếu nói chung thì trái này bán đầy ngoài đường, nhất là vào mùa như vầy.

– Chưa bao giờ thấy hình dáng thật. Từ nhỏ tôi luôn bị nhốt trong động để tu luyện, thức ăn chỉ duy có một loại là linh đan đã được bào chế kĩ càng. Tất cả mọi thứ tôi chỉ nghe nói đến chứ chưa bao giờ thử – Hắn nói, tay cầm một quả lên ăn thử. Quả mọng nước, ngọt dịu, khi cắn vào, lớp cơm quả vỡ ra nước tràn ngập vào khoang miệng, còn phảng phất hương thơm ngọt nhẹ, đúng là rất ngon.

– Vậy còn những buổi họp gia đình thì sao? Chẳng lẽ những lúc đó cậu không tham gia tiệc sao?

– Những lúc đó sau khi vừa thắp nhang xong thì tôi phải đi về tu luyện tiếp, còn chẳng thể nói chuyện được với ai.

– À. Cũng tội nghiệp anh ghê! – Cô lấy một quả khác ăn rồi thở dài vỗ vai hắn, trong đầu bỗng dưng hiện ra một ý nghĩ liền đứng dậy.

– Sao thế? – Hạ Lãnh tưởng cô lên cơn liền hỏi.

– Mấy ngày nay tôi cũng không xuống phố được, hay anh đi với tôi đi. Dù sao mấy năm nay anh cũng bị giam lỏng rồi, bây giờ xuống thăm đường phố cho biết. – Nói xong kéo tay hắn đi về nhà.

– Cô nói xuống phố vậy về nhà làm gì? – Hắn nhíu mày nhìn mỗ nữ nào đó đang lôi mình vào trong hỏi.

– Phải thay đồ chớ, anh nghĩ sao đi chơi mà vác nguyên cái chăn đi người ta tưởng khùng đó! – Cô nói rồi đẩy hắn đi thay đồ, mình cũng vào phòng thay y phục. Theo như cách ăn mặc ở thế giới ma thuật, vì cả phép thuật lẫn khoa học đều tiến bộ nên mỗi khi tham gia đấu phép thuật, đi học, hay đi tập luyện đều mặc xiêm y theo kiểu thời xưa nhưng bình thường người ta vẫn mặc như ở địa cầu.

Sau một hồi thay bồ đồ cổ trang thành một chiếc váy cam nhạt năng động xong xuôi cô chạy qua xem hắn thế nào.

– Mặc gì vậy? – Cô thét lên khi thấy hắn mặc bộ đồ y như hồi nãy chỉ khác là nó màu khác, kiểu cũng khác đôi chút.

– Đồ. – Vỏn vẻn một từ khiến cô phải xách hắn lại vào trong mở tủ ra tìm. Càng ngạc nhiên khi thấy trong tủ của hắn chỉ toàn mấy bộ đồ giống nhau, toàn là võ phục.

– Nè, bộ anh không có bộ đồ nào để đi chơi đúng kiểu hết hả? – Cô quay qua cằn nhằn.

– Tôi tu luyện quanh năm suốt tháng, cô nghĩ còn đâu thời giờ đi chơi. – Hắn rất bình tĩnh đáp lại.

Cô thở dài môt tiếng, đi lấy một xấp vải đen, đọc thần chú may cho hắn một bộ đồ mới.

– Đây, mặc tạm đi, lát tôi đi mua đồ mới cho anh. – Cô thẩy cho hắn nói.

– Khụ, tuy là không được đẹp mà tốt như thợ nhưng như vậy là tốt lắm rồi. – Thấy hắn ngơ ra cô ho khan một tiếng nói rồi bước ra ngoài.

Lát sau, trên con đường phố, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần không ai sánh được dạo bước cùng chàng trai tuấn tú hơn người. Hai người đi đến đâu cũng khiến người ta phải đỏ mặt quay lại nhìn. Đó là mỗ con gái Hạ Linh Chi và Hạ Lãnh.

– Nè, bây giờ anh muốn làm gì? – Cô quay qua hỏi.

– Sao cũng được. – Hắn nhàn nhạt nói, nhìn xung quanh như đang tìm tòi những điều mới lạ.

– Ăn kẹo hồ lô đi, tôi rất thích món này nga~~ – Nói xong chạy tới ông cụ bán kẹo mua hai xiên, đưa cho hắn ăn thử một xiên.

– Thế nào? – Cô vừa ăn vừa hỏi.

– Cũng được. – Vẫn khá kiệm lời.

– Bây giờ thì ta đi mua quần áo mới cho anh. Tôi nhìn tủ đồ của anh cũng suýt choáng đó! – Cười tươi nói, cô kéo tay hắn tới một hàng trang phục.

Lựa xong cho hắn vài chục bộ, cô lại kéo hắn đi càn quét hết nguyên cả khu phố khiến Hạ Lãnh phải mệt mỏi luôn.

– Nè, cô xem ra rất thích ăn kẹo hồ lô phải không? – Hạ Lãnh nhìn mấy que kẹo hồ lô trên tay cô nói.

– Ừ! – Cô hơi bất ngờ vì đây là lần đầu hắn bắt chuyện sau đó lại chú tâm ăn tiếp.

– Cả cá viên chiên nữa?

– Ừ!

– Cả gà nướng que?

– Ừ!

– Cô thích ăn lắm phải không?

– Ừ!

– Vậy cô có thích xưng anh-em không?

– Ừm! – Mỗ nữ nào đó vô tình tự lọt vào cái lưới của con sói nham hiểm, theo thói quen ừ ừm rồi lại cắm cuối ăn.

– Vậy em có thích anh kêu em là tiểu Chi không?

– Ừm! Khoan đã……… – Vẫn vô tư ăn và chợt nhận ra có gì đó sai sai khi định phản bác thì đã bị cướp lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN