Phù Thủy Nữ Phụ
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối đến, cô mặc một chiếc váy dài đến gối đơn giản, khoác một chiếc áo da đơn giản cùng Hạ Lãnh đi dạo phố. Doãn Hạo thì đương nhiên là lén đi tìm con mèo nhỏ nào đó đang trên rừng núi hoang vắng rồi.
– Nè, ngươi không thấy lạnh hay sao mà mặc có mỗi cái áo sơ-mi với quần jean thế! – Cô xoa xoa hai tay nói.
– Tôi thuộc nguyên tố lửa! – Hắn nói.
– Đỡ thiệt ha, ta lạnh chết đi mất! – Ai bảo thân thể nguyên chủ vốn thuộc nguyên tố nước còn yếu đuối như vậy chứ.
– Lạnh sao? Hay ta vào trong hàng đồ nướng hay mấy món gì đó nóng ăn cho ấm người. – Hắn dịu dàng lấy tay nắm chặt tay cô rồi đề nghị.
– Cũng được đó nga! Lát nữa tôi với anh cùng đi xem pháo hoa ma thuật nữa! – Cô vui vẻ đồng ý. Xem ra cái tên này cũng không đáng ghét quá chứ, rất hiểu rõ ý cô nha.
– Được thôi, giờ mau đi nhanh nếu không lát nữa em thành tảng băng mất.
– Ừm!
Thế là hắn dẫn cô vào một hàng mì ramen vô cùng ngon và hấp dẫn nha! Sau khi giải quyết xong thì cùng dắt nhau đi coi pháo hoa.
Ngồi dưới tán cây, cô tiếp tục xoa xoa hai tay mình. Bỗng kế bên một ngọn lửa đỏ được thắp lên, Hạ Lãnh ôn nhu nhìn cô, đưa lửa cho cô sưởi ấm rồi nhân cơ hội quàng tay qua vai cô kéo cô tựa lên vai.
Cơ mà mỗ nữ thần kinh thô nào đó không biết mình đang trong tình huống nào. Cứ một mực nghĩ rằng hắn cũng là người anh họ tốt rồi mặc cho hắn ăn đậu hũ.
– Oa, pháo hoa thiệt là đẹp nha! – Cô hứng khởi ngồi dựng dậy, vỗ tay như một đứa trẻ. Lâu rồi cô mới được xem pháo hoa ma thuật đó! Từ nhỏ phải tu luyện cố gắng điều khiển nguyên tố “Ha” khiến cô không có nhiều thời gian vui chơi như những đứa trẻ khác. Do đó cô rất thích được nhìn thấy pháo hoa ma thuật, dù thời tiết có thế nào cũng quyết kéo anh hai đi cho bằng được.
– Tôi đi mua thêm chút đồ ăn vặt đây. Anh ngồi đây đợi nhé! – Cô đứng lên cười nói rồi chạy đi.
Với tâm trạng vô cùng vui vẻ cô chạy nhảy trên khắp con đường, do vô ý nên lại đụng trúng một người nữa.
Rầm!
– Ui da, xin lỗi! – Cô xoa xoa cái mông iu dấu rồi đứng lên nói.
– Lại là cô? – Người kia như có như không hỏi.
– Tam vương gia! – Cô bất ngờ nói.
– Anh đến đây làm gì? Liễu Ái đâu? – Cô hỏi, nhìn dáo dác xung quanh chả thấy nữ chủ đâu. Bình thường nam chủ sẽ không đến đây trừ khi nữ chủ rủ, và rồi như bao câu chuyện ngôn tình khác, sẽ có những tình tiết vô cùng lãng mạn.
– Tôi đến đây xem pháo hoa. Còn Liễu Ái ở đâu liên quan gì tới tôi. – Hắn bực nhọc nói. Vô tình lúc nãy khi rời khỏi Hạ gia thì thấy cô với Hạ Lãnh đi đâu nên đi theo. Quả thật khi mới gặp mặt cô đã khiến hắn bất ngờ bởi dung nhan tuyệt trần. Rồi hắn chú ý cô nhìu hơn, khi thấy cô đi cùng người khác thì khó chịu nên quyết định đi theo sau. Từ lúc đến đây tới giờ, tên Hạ Lãnh kia luôn theo sát cô khiến hắn không có cơ hội bắt chuyện, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lại bị nhắc tới Liễu Ái.
– Thế giờ anh đi đâu đấy? – Cô hỏi.
– Mua đồ ăn vặt. – VƯơng Thiên bình tĩnh trả lời.
– Hay quá, tôi cũng đi mua vậy đi chung ha! – Cô nói rồi vui vẻ kéo hắn đi mà đâu biết rằng. Khoảnh khắc cô nắm lấy đôi tay lạnh lẽo kia, nở nụ cười ấm áp, hồn nhiên đã khiến ai đó tim lệch đi một nhịp.
Lát sau, cô với hắn mua được rất nhiều thứ. Nào là dango, há cảo, bánh cá……..
– Hạ Lãnh, chờ có lâu không? – Cô chạy tới cười nói. Hạ Lãnh thấy cô thì vui vẻ, khi thấy tên tam vương gia kia thì ánh mắt lạnh lại.
– Trùng hợp hôm nay tôi cũng muốn đi xem pháo hoa. Không biết có phiền Hạ tiểu thư và Hạ công tử không nếu cho tôi ngồi cùng. – Vương Thiên cũng trao cho Hạ Lãnh ánh mắt sắc bén không kém gì.
– Không phiền, chúng tôi còn rất vinh dự khi được đón tiếp tam vương gia nữa kìa! – Hạ Lãnh nói lại, cố ý châm chọc.
Vương Thiên cũng không nói gì còn Linh Chi tỷ tỷ đã nhanh chóng phóng lên cây ngồi xem pháo hoa rồi.
Sáng hum sau, sau khi từ biệt tên Vương Thiên kia cô về nhà liền nhảy lên phòng ngủ và giờ đây bởi cái tính tật ngủ nướng khiến cô tiểu hầu khóc ròng bên giường, có khi ướt luôn cả sàn.
– Tiểu thư à, người mau dậy đi. A Hiểu mệt lắm rồi! Hôm nay có buổi họp gia tộc đó! – Lan Hiểu cô người hầu của cô ngồi bên giường vừa kêu vừa khóc.
– A Hiểu à, ta dậy rồi, ngươi đừng khóc than nữa! – Cô mệt mỏi ngồi dậy gật gù buồn ngủ.
————————————————————————————————————-
Xin chào mọi người!!!
Như mọi người đã biết (à, những người đọc thông báo bên bộ kia), rằng ta sắp thi học kì rồi, với cả lại phải viết một bộ truyện nữa. Nên quyết định tạm drop, chỉ là tạm drop thôi. Sau khi thi xong sẽ viết lại.
Cảm mơn mọi người đã theo dõi truyện suốt thời gian qua ^^!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!