Phụ Tử Quan Hệ - Phụ Tử Quan Hệ - Chương 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Phụ Tử Quan Hệ


Phụ Tử Quan Hệ - Chương 02


Trộm đồ ăn.

Lại là ngày hè chói chang.

Trên đường phố của thành thị tràn ngập xe hơi phun ra khí xăng, hai bên hè phố sừng sững những cây đa trên lá dính tầng tầng bụi bẩn màu đen, số là có mở ra những xe vệ sinh xuất phát đi tẩy rửa cũng tẩy không ra kết quả gì. Trái lại người đi đường dưới tán cây đa không bận tâm, chủ tiệm nhân viên các cửa tiệm hai bên đường, còn có này những ra ra vào vào, lần lượt một nhóm khách rồi lại một nhóm khách, bọn họ đều không để ý. Hoàn cảnh cuộc sống của bọn họ chính là như thế.

Cải cách mở ra khiến các khu công nghiệp vùng duyên hải bắt đầu phát triển. Dưới sự nỗ lực vài thập niên của nước nhà, sự phát triển của khu vực vùng duyên hải đã kéo theo tổng giá trị GDP quốc nội, hàng đống các toàn nhà cao ốc cũng bắt đầu mọc cao vút lên, che đi tia nắng mặt trời bỏng rát, có rất nhiều người đi vào các tòa cao ốc có thang máy làm việc, cuộc sống của họ là có thể ở trên lầu cao nhìn về phương xa, họ có thể cúi nhìn xuống bên dưới.

Thành thị phồn hoa này cũng có tính hai mặt của nó, chính như có người đàn ông trái ngược với phụ nữ, tốt trái ngược với xấu, sinh trái ngược với tử, sự vật đều tồn tại tính mâu thuẫn của chúng nó, có người ở tầng lớp cao quý sống trong những tòa nhà cao tầng, tự nhiên cũng có người bần cùng sinh hoạt ở tầng lớp dưới.

Những người đó đã đi qua biết bao nhiêu con phố phồn hoa, có thấy chăng, ở nơi khúc quanh trên con đường nào đó ngồi có một đôi cha con đang ngồi. Bọn họ là người nghèo túng, quần áo của người cha phi thường cũ nát, chân trái bị đứt đoạn chỉ còn lại nửa bắp đùi, nơi miệng vết thương nhăn nhúm đẽ khép miệng đối diện với người qua đường, mặt hắn hiện lên sắc vàng như màu đất, đôi môi khô nẻ, dường như là cả một ngày trời chưa được uống nước.

Bên người người cha chán nản nghèo khó túng quẫn ngồi ở nơi này chính là một bé trai trên mặt dính bụi bẩn đen thùi lủi, nó đang cầm cái bát sành màu vàng đen đã sứt một góc của nó nhìn lên người đi qua đường, bộ quần áo nhỏ của nó rách rách nát nát, cái quần kia căn bản chính là nhặt được từ trong bãi rác ra, thực bẩn thỉu, thực tàn tạ, bàn chân nhỏ cũng không xỏ giày, trên cẳng chân còn có một vết máu, là bị sợi thép nhỏ vụt lên cẳng chân, đã chảy máu, nhưng không được đứa trẻ để ý.

Người cha kia thừa dịp thời điểm người đi qua đường ít dùng tay chụp nhéo xuống thắt lưng đứa trẻ kia, đứa nhỏ cắn môi chịu đựng, rồi sau đó rất nhanh thay đổi tư thế ngồi, phải nói là lần này nó không phải là đơn thuần ngồi hướng người đi đường xin xỏ tiền của, nó dùng tay nhỏ bẩn bẩn xoa xoa thắt lưng bị nhéo đau, người cha kia nhéo đến đúng là nhất đinh điểm bì, đây là phương pháp nhéo người đau nhất. Chỉ thấy đứa nhỏ chịu đựng cơn đau quỳ ở trên hai đầu gối, cái bát sành sứt góc kia đặt ở trước mặt nó, người cha nặng nề ho một tiếng, nó liền đối từng vị khách qua đường nói lời chúc may mắn lặp lại đi lặp lại hằng ngày.

“Chúc các chú các dì các anh các chị thân thể khỏe mạnh, xin hãy bố thí chút tiền lẻ cho cha con trị bệnh đi, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người……”

Đứa nhỏ sau khi nói còn hướng người đi đường dập đầu, một chị gái xinh đẹp không đành lòng kéo người bạn trai rất tốt bụng quẳng xuống một tờ tiền mười tệ, bà cô bán rau đau lòng cho đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải ăn xin đem tiền lẻ còn thừa trong túi ném vào trong bát sành, đứa nhỏ vẫn là tiếp tục dập đầu, ngày hè nóng cháy này chiếu lên mặt đất thật nóng, đầu gối và bàn tay bị hở ra của nó bị nóng đến đỏ lên, trong cái miệng nhỏ vẫn nhẩm nhẩm đọc đọc, “Cảm ơn các chú các dì các anh các chị, mọi người hảo tâm sẽ có hảo báo……”

Một lượt lại một lượt khách đi đường đi qua, lời chúc phúc của đứa nhỏ như cũ không thay đổi, tiền lẻ trong cái bát sành đầy rồi lại trống, trống rồi lại đầy, một chút tiền lẻ cơ hồ đều bị người cha bỏ vào trong túi. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, thẳng đến sau khi khách qua đường ở mấy phố buôn bán dần dần ít đi thì bọn họ mới rời khỏi, khi bọn họ rời đi thì đã là mười giờ tối, gánh hàng rong lúc này chính là đặc biệt nhiều.

Cái người gọi là cha kia căn bản không cần sự dìu đỡ của đứa trẻ, không biết lấy đâu ra hai cái nạng kẹp ở dưới nách, đứa nhỏ kia đem bát tiền cuối cùng của hôm nay xếp gọn chuẩn bị cùng người gọi là cha kia rời đi bảo địa phong thủy của bọn họ, nó đã quỳ một ngày, hai đầu gối đã tê liệt không thôi, người cha kia lộ ra gương mặt hung ác, quát lên với nó, “Ranh con chết tiệt, đứng dậy nhanh chút cho tao!”

Đứa bé trai một ngày không ăn cơm, lúc trưa chỉ uống nửa bình nước do người đi đường vứt ở đống rác bên cạnh, hiện tại đói đến bụng dạ ục ục, rất nhiều lần nhìn thấy người mẹ trẻ dắt theo cô con gái nhỏ tết tóc hai bên đi qua, nó đều nhìn thêm mấy lần, xâu thịt dê trong tay bé gái kia khiến bụng nó càng thêm đói, đồng thời, nó cũng nghe được trong miệng bé gái kia mắng nó là ăn mày thối, kếu nó cút ra xa chút.

Không biết là ai đang kêu “Quản lý đô thị đến rồi, quản lý đô thị đến rồi, mọi người mau chạy đi……”

Nguyên bản con đường nhìn như không đông lắm bắt đầu đông người lên, bất kể là người trên tay kéo áo hay là trên vai vắt áo, đám hàng rong bắt đầu trốn đông trốn tây, phía sau bọn họ đuổi đến mấy người trung niên mặc đồng phục, trên mặt bày ra bộ dạng hung ác.

Đứa bé trai vừa mới đứng lên bị đoàn người không biết va đụng thế nào, nó sau khi bị xô ngã dứt khoát lùi thân thể bé nhỏ vào trong góc khuất, trong tay nó còn nắm chặt mất tờ tiền vừa mới gấp gọn, khóe mắt vừa mới bị chiếc giày không biết của ai đá sưng vù, rất đau, nó dùng tay trái bụm mắt, dùng sức xoa khóe mắt bị đụng đau, đợi sau khi đoàn người đều tản đi, cái người gọi là cha đã không biết đi hướng nào, hơn nữa nó cũng không biết bản thân đang ở đâu.

Đứa bé trai đem tờ tiền thật cẩn thận nhét vào trong quần áo mình, gắt gao ôm chặt, sợ nó đánh rơi mất, cơn đau nơi khóe mắt khiến nó chảy ra vài giọt nước mắt, vừa mới muốn đứng lên, bởi vì đã quỳ cả một ngày, lại chưa nuốt vào một hạt cơm, toàn thân đều cảm thấy nhẹ lâng lâng, một chút khí lực đều không có, nó dựa vào bức tường ở sau lưng nghĩ biện pháp để bản thân đứng dậy.

Nhưng không nghĩ tới chính là, còn chưa đứng được dậy, nó lại bị ngã trở xuống, đồng thời sau người nó mở ra một cánh cửa, đầu tiên là bay tới một trận mùi cá tanh, sau đó là từng trận hương vị thức ăn, loại hương vị này nó từng ngửi qua, có một lần khi kiếm sống ở con đường phía sau phòng bếp của một nhà hàng lớn, nơi đó chính là bay ra loại hương vị thơm ngon này.

Cánh cửa bị đứa bé trai đụng mở rõ ràng chính là cửa sau của một cửa tiệm nào đó, cái bụng trống rỗng, nó rất đói, lại tiếp một ngày chưa nuốt vào một hạt cơm. Cửa sau không có người ra vào, bé trai nhẹ tay nhẹ chân đóng của lại, tăng thêm can đảm hướng vào phòng bếp lần mò, ánh đèn ở cửa sau tương đối mờ mịt, ánh đèn bên trong cũng không thấy được có bao nhiêu sáng, nó vóc người thấp bé, thân hình vừa nhỏ vừa gầy không dễ dàng bị người ta phát hiện, theo phương hướng mùi hương lần mép tường lết đi qua, đầu gối nhỏ còn bởi một trận hỗn loạn vừa rồi ngã ở trên mặt đất, bị thương, hiện tại toát ra đau đớn.

Nhưng mà, dọc theo ngọn đèn mờ tối đi ở trên hành lang, nó hình như đã lạc đường, cỗ hương vị kia cách nó càng ngày càng xa. Nhưng âm thanh ầm ĩ lại cách nó ngày càng gần, chỗ rẽ có cái cầu thang, trên mặt đất còn rớt vài phiến lá màu xanh, phỏng đoán là lá rau. Nơi này không có bao nhiêu người đi qua, bé trai lén lén lút lút trốn ở trong góc phòng, thấy không có người liền vịn lan can đi lên lộ ra cái đầu nho nhỏ, nơi có khách khứa có thể tìm được đồ ăn để lấp đầy bụng, ý tưởng của nó hiện tại chính là tìm được đồ ăn, nó rất đói rất đói.

Tiệm này tựa hồ vừa mới bắt đầu buôn bán, khách khứa đi đến đều ở sảnh trước, hoặc giả đã vào phòng bao. Càng đi lên càng có thể nghe được tiếng nhạc hỗ tạp đinh tai nhức óc, bé trai nào sẽ bận tâm đến chuyện đó, kỳ thật nơi này chính là câu lạc bộ đêm , hiện giờ chính là thời gian kinh doanh, sẽ có nhạc rock and roll đang thịnh hành lập tức truyền ra cũng là điều tất nhiên.

Đứa bé trai thân thể nhỏ gầy dọc theo cầu thang đi lên phía trên, khi leo tới tầng hai liền nhìn thấy một cánh cửa, đây hẳn là chỗ cửa ra. Đó là một nơi lạnh lẽo, không có người đi qua, bé con cũng thông minh, xem xét khung cảnh thấy không có ai mới đi vào bên trong, áp vào kẽ hở của căn phòng nghe ngóng tiếng động, nếu như gian phòng này có tiếng động thì liền có người, nó sẽ lại bò đến cánh cửa một gian phòng khác, căn phòng chưa khóa cửa, nếu không thấy có đồ ăn thì liền chuồn. Nó còn muốn trốn tránh những phục vụ viên lúc nào cũng cầm theo bộ đàm, một lúc hai tác dụng, bụng càng ngày càng đói.

Ông trời rốt cuộc không phụ người có lòng, bé trai gầy như que đóm vươn cánh tay gầy guộc cật lực đẩy ra một gian phòng bao cực kỳ an tĩnh, nhìn thấy những thứ bày trên bàn, cặp mắt nhỏ ảm đạm của nó roosy cuộc sáng lên. Thân thể nhỏ bé cố hết từ khe cửa hé mở đi vào, của này vừa dày vừa nặng, thân người nhỏ bé vừa len vào nó liền tự động đóng cửa, ngăn cách tiếng vang ầm ĩ ở bên ngoài.

Trên bàn đặt khay trái cây, có bánh quy dùng giỏ để trang trí, có bỏng ngô, có mứt quả, có một bình rượu ngoại và một két bia, những thứ này đều là vật phầm câu lạc bộ đêm chuẩn bị.

Bé con nhào đến trước bàn, tay nhỏ bẩn nhem nhuốc cầm lên táo đã cắt thành miếng liền nhét vào trong miệng, một tay cảm thấy không đủ, hai tay đều dùng tới luôn, nó thực tại là đói chết mất. Chỉ muốn nó ở hiện tại có thể liều mạng nhét đồ ăn vào cái miệng nhỏ của mình, sợ bỏ qua những món ăn trước nay nó chưa từng nếm qua này, ăn quá nhanh nên bị sặc, trực tiếp cầm lên ly nước trái cây màu hồng bên cạnh rót vào trong họng, cay cay, đắng đắng, chát chát, thật khó uống, nó chỉ coi đây là thứ nước khó uống.

Có lẽ bé con thực sự rất đói, ăn đến thật chuyên chú, thật sự không có để ý đến trong gian phòng bao chỉ thắp lên hai ngọn đèn màu này còn có người khác, đó là một người đàn ông nằm trên ghế sô pha, người ấy là đã uống sat đang nằm trên sô pha trong phòng bao, nghe thấy tiếng nhai nuốt chóp chép chóp chép,trên trán nháy mắt nhiều thêm vài đường gân xanh.

Chất lỏng màu hồng kia cũng không phải là nước quả màu hồng gì cả, nó chính là rượu ngoại nhập khẩu thượng đẳng, bé con sau khi uống xong thứ nó nhận thức là nước trái cây liền ợ một tiếng, đem đồ ăn có thể ước lượng ôm trong ngực đều nhét vào trong quần áo, nhưng khi đứng lên cái đầu nhỏ lại choáng váng, sau khi đứng lên nhắm thẳng sô pha phía sau mà ngã xuống, nồng độ của rượu kia quá cao rồi.

Người đàn ông đang nằm trên sô pha kia đúng lúc mặt hướng ra ngoài, sau lưng áp thẳng vào lưng ghế sô pha, ở giữa trống một chỗ, vừa vặn để cho bé con say rượu ngã lên đó, đứa nhỏ đầu nghiêng vào trong lồng ngực người đàn ông mà ngủ mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN